Kiều Thê Bất Đắc Dĩ



Mọi người hành lễ chúc tết lẫn nhau, Tần Vương phi liếc nhìn vòng tay trong tay Từ Vân Tê, chợt nảy ra một mưu kế, bèn nói với Thái tử phi ngồi trên ghế đầu: “Thái tử phi tẩu tẩu, đây là tức phụ của Hành ca nhi, tẩu xem xinh đẹp chưa kìa?”

Thái tử phi đã tiếp xúc với Tần Vương phi nhiều năm, sao lại không biết rõ tính nết của đứa em dâu này? Chỉ cần nhìn thoáng qua vòng tay trong tay Từ Vân Tê, bà ấy biết ngay là vật yêu thích của Tần Vương phi.

Theo lý mà nói, thân là Thái tử phi thì lễ gặp mặt của bà ấy chỉ có thể quý giá hơn Tần Vương phi.

Bản thân Tần Vương phi chịu thiệt thòi nên cũng muốn kéo bà ấy chịu khổ cùng mình.

Chỉ có điều, Thái tử phi lại cảm thấy hơi đau đầu.

Năm ngoái, Thái tử mới bị Hoàng đế trách phạt vì nhận hối lộ, vơ vét tiền bạc của người dân.

Nếu lúc này bà ấy tặng lễ gặp mặt quý giá hơn vòng tay phỉ thúy của Tần Vương phi thì khó tránh khỏi bị người khác chỉ trích.

Quả nhiên Tần Vương phi lúc nào cũng không muốn mọi người được yên ổn.

Dù sao Thái tử phi cũng là Thái tử phi.

Bà ấy nâng tay chạm vào búi tóc, tìm được một cây trâm cài Xích kim song cổ tương điểm thúy tặng cho Từ Vân Tê.

“Hảo hài tử, cây trâm này là do mẫu thân ban thưởng cho ta hồi ta mới thành hôn, ta vẫn mang theo bên mình không dám rời xa.

Nay Hành ca nhi chịu khổ thay Thái tử, trong lòng ta băn khoăn, bèn tặng trâm cài mà ta trân ái nhất cho ngươi, mong rằng ngươi và Hành ca nhi sẽ hòa thuận mỹ mãn, bạch đầu giai lão.”

Trâm cài tóc mà Hoàng hậu ban thưởng cho Thái tử phi, đương nhiên là quý trọng theo ý nghĩa khác, đồng thời cũng có thể áp chế Tần Vương phi.

Tần Vương phi mỉm cười gượng gạo.

Các vị Vương phi còn lại không cần suy xét nhiều, mỗi người tặng lễ gặp mặt phù hợp tùy theo mối quan hệ thân mật hay xa cách với Hi Vương phi.

Từ Vân Tê giao lễ gặp mặt cho một cung nhân cất vào hộp gấm tử đàn.

Thái tử phi gọi Hi Vương phi đến chỗ mình, hỏi thăm thương thế của Bùi Mộc Hành.

Lý thị và Tạ thị cũng lần lượt bắt chuyện với các chị em dâu mà mình giao hảo, Bùi Mộc San không biết chạy đi đâu, Từ Vân Tê lẻ loi một mình ngồi sau đám đông uống trà.

Thi thoảng lại vang lên lời ong tiếng ve từ đằng sau.


“Nàng ta là tức phụ của Hành ca nhi à? Quả thực xinh đẹp, tiếc rằng xuất thân không tốt.”

“Nàng ta không xinh đẹp thì sao lại được bệ hạ coi trọng? Trừ sắc đẹp, nàng ta còn thứ gì?”

“Hầy, hồi trước ta còn định mai mối hôn sự cho Hành ca nhi, nào ngờ lại bị bệ hạ giành trước.”

“Ái chà, đừng nói thế nữa, người mà Hi Vương phi coi trọng là nữ nhi của Tuần Các lão, sao nàng ta lại chịu chấp nhận chất nữ nhà ngươi?”

“Hừ, hồi trước ta giới thiệu cho nàng ta, nào ngờ nàng ta lại khinh thường, bây giờ thấy đen đủi chưa.”

Từ Vân Tê bình tĩnh đặt chén trà xuống bàn, giả vờ như không nghe thấy gì hết.



Không lâu sau, Hoàng hậu tuyên mọi người vào cung.

Mọi người đồng loạt hành lễ quỳ lạy trước Hoàng hậu.

Năm nay Hoàng hậu đã hơn 50, khuôn mặt gầy gò, lông mày dài, đôi mắt hiền từ, là một bà cụ thoạt nhìn rất ôn hòa.

Xưa nay thân thể của bà ấy vốn không được khỏe, năm xưa từng bị băng huyết lúc sinh Thập Nhị Vương Bùi Tuần, để lại di chứng bệnh tật, sau này không thể tiếp tục mang thai.

Lúc hành lễ, Từ Vân Tê lặng lẽ quan sát Hoàng hậu, khuôn mặt Hoàng hậu gầy yếu, khí huyết suy yếu, chắc hẳn thân thể đã bị suy nhược nhiều năm, mãi mà không thể điều dưỡng ổn thỏa.

Tuy nhiên nhìn từ nét mặt thì hồi trẻ, chắc chắn Hoàng hậu đã từng là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Cùng các Vương phi vào cung yết kiến còn có phi tần các cung.

Lúc này, Từ Vân Tê cũng được gặp gỡ Yến Quý phi danh chấn Kinh thành.

Yến Quý phi là sinh mẫu của Tần Vương, muội muội ruột thịt của Thủ phụ Nội các Yến Bình.

So với dáng vẻ gầy gò của Hoàng hậu, Yến Quý phi ngồi ghế dưới đầy khí thế, đuôi lông mày ẩn giấu sự nghiêm khắc, ngược lại trông giống chủ nhân lục cung hơn cả Hoàng hậu.

Sau khi đến trước mặt bà, Tần Vương phi trở nên khiêm nhường hơn hẳn, ngoan ngoãn đứng sau lưng Yến Quý phi.

Tông thân đông người, Noãn các không thể chứa được nhiều người cỡ này, Hoàng hậu bèn bảo các cô nương ra ngoài chơi tuyết, chỉ để lại đám tức phụ để trò chuyện.

Thập Nhị Vương Bùi Tuần vẫn đang dưỡng thương ở Thông châu chứ không về Kinh ăn tết.


Có cung phi quan tâm Hoàng hậu, bèn hỏi: “Bẩm nương nương, thương thế của Vương gia thế nào rồi?”

Ánh mắt Hoàng hậu ẩn giấu ưu sầu: “Ta cũng không rõ, họ chỉ biết dỗ dành ta, nói rằng không đáng lo ngại.

Nhưng nếu không đáng lo ngại thì tại sao nó không thể hồi kinh ăn tết?”

Thế cục trong triều cũng liên lụy đến hậu cung, tất nhiên sẽ có phi tần kéo bè kết cánh, tự tìm chỗ dựa cho mình.

Cung phi vừa lên tiếng thuộc phe Yến Quý phi, lúc này, nàng ta bâng quơ liếc nhìn về phía Thái tử phi: “E rằng có kẻ tàn nhẫn, khiến Vương gia bị thương không nhẹ.”

Trong mắt người ngoài, Thái tử đã phái người ám sát Bùi Tuần để ngăn cản Bùi Tuần điều tra phá án.

Nhưng sự thật là sau khi Bùi Tuần gặp nạn, văn thư trên bàn từng bị ai đó lật xem, sau đó vụ án Trần Minh Sơn bị phơi bày trước thiên hạ, rất có lợi đối với Tần Vương.

Thái tử phi đã kinh doanh trong cung nhiều năm, cũng có cung phi ủng hộ từ lâu.

Thế nên lúc này, có người lên tiếng cãi lại: “Công nhận là thế, tặc nhân kia quả thực đáng giận tột độ, cũng dám trộm cắp văn thư của triều đình, đúng là trong mắt không có vương pháp.”

Người không để ý đến vương pháp, ngạo mạn nhất trong cung chính là Yến Quý phi.

Yến Quý phi chẳng buồn ngước mắt, hờ hững nói: “Đang dịp tết nhất, các ngươi đừng khiến Hoàng hậu phiền lòng nữa.

Bổn cung đã hỏi bệ hạ rồi, Thập Nhị Vương bị thương không nặng, trước dịp tết Nguyên tiêu nhất định có thể hồi kinh.”

Nhưng trong lòng bà ta lại nghĩ, Thái tử và Tần Vương không có khả năng ngu xuẩn đến độ đối phó với Bùi Tuần ngay tại thời điểm này, vụ việc Thập Nhị Vương bị thương có nhiều điều kỳ lạ, chỉ sợ chính y tự làm bản thân bị thương để né tránh tranh chấp trong triều đình.

Hoàng hậu không kiên nhẫn nghe họ cãi nhau ở đây, bèn quét mắt một vòng trong cung điện, lập tức thấy Hi Vương phi đang loay hoay chén trà trên tay, vẻ mặt hết sức nhàn nhã, bà ấy không khỏi buồn cười hỏi: “Vợ lão tứ đang nghĩ gì vậy? Trong cung ngoài cung này chỉ có mình con vô tư nhất.”

Hi Vương phi lập tức đứng dậy trả lời: “Nào có, chẳng qua nhi tức thấy trà trong cung nương nương rất ngon, nhi tức đã uống ba chén rồi.”

Một khi đã liên lụy đến tranh đấu của triều đình, Hi Vương phi xưa nay sẽ không chen miệng vào.

Hoàng hậu rất thích tính cách vừa kiêu ngạo lại vừa thông thấu của bà ấy: “Ta thấy các con đi đường cũng mệt rồi, chẳng qua vẫn chưa đến lúc dùng bữa tối, các con dùng chút điểm tâm lót dạ vậy.”

Nhận được ý chỉ, cung nhân lập tức đi truyền lệnh thực.


Chốc lát sau có nội thị bưng một chiếc ghế gấm và bàn nhỏ đặt trước mặt các vị nữ quyến.

Từ Vân Tê im lặng ngồi ở cuối cùng.

Trong lúc cung nhân đi truyền lệnh, đề tài vừa rồi tạm thời dẹp sang một bên, mọi người bắt đầu trò chuyện việc nhà.

Đa phần là mấy vị Vương phi trò chuyện với cung tần có tư lịch, còn mấy đứa cháu dâu như Từ Vân Tê đều ngậm miệng không hó hé, ngay cả Lý thị lắm miệng vào cung cũng phải cẩn thận từng li từng tí, không dám nhìn ngó chung quanh.

Hi Vương không được lòng Hoàng đế, lỡ phạm sai lầm trong cung thì không ai có thể bảo vệ nàng ấy.

Lát sau, cung nhân bưng khay sơn đỏ điêu khắc hoa văn nối đuôi nhau tiến vào cung điện.

Món đầu tiên được đặt trước mặt Từ Vân Tê là một đĩa kẹo hồ lô ngào đường, Từ Vân Tê không khỏi ngơ ngẩn.

Rất nhiều năm về trước, kẹo hồ lô ngào đường vẫn là chấp niệm của nàng.

Sâu trong ký ức của nàng, cứ có một hình bóng mơ hồ, người gầy như trúc, đứng bên tiểu kiều lưu thủy giơ nàng lên thật cao, cưng chiều dỗ dành nàng: “Bé con của cha ngoan nhất, lần sau cha về nhất định sẽ mang kẹo hồ lô ngào đường cho con ăn!”

Sau đó nàng chờ mãi chờ mãi, chờ đến mùa xuân hoa nở mùa thu lá rụng, mặt trời mọc rồi lại lặn, hồ nước dưới cây cầu khô cạn, dây nho quấn quanh hàng rào khô héo rồi lại hồi sinh, nàng ngồi trên tảng đá trước cổng, tận mắt chứng kiến tà dương gieo rắc ánh sáng cuối cùng còn sót lại từ dãy núi xa xa, rốt cuộc không thể chờ đến ngày ông ta trở về.

Có người nói rằng ông ta đã chết trên đường đến Kinh thành thi cử, cũng có người nói ông ấy bị tiểu thư nhà giàu coi trọng mà bắt về làm nữ tế…

Dù sao đi chăng nữa, đối với nàng mà nói, ông ta đã chết…

Có người nhẹ nhàng đẩy cánh tay của nàng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tam đệ muội, đừng ngây ra đấy, mau đáp lại nương nương đi…”

Từ Vân Tê ngơ ngác ngẩng đầu, vô số tầm mắt trong cung điện tập trung vào người nàng, ai nấy đều có khí thế kinh người.

Nàng không biết gì hết mà đứng dậy, đã thấy Yến Quý phi nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh như băng.

Từ Vân Tê nhanh chóng hoàn hồn, quỳ xuống nói: “Thần phụ thất lễ, mong nương nương thứ tội.”

Bên tai vang lên tiếng cười nhạo xì xầm của đám cung phi.

“Không hổ là xuất thân từ nhà thấp cửa hẹp, không biết chút quy củ gì cả.

Nương nương đang hỏi nàng ta, thế mà nàng ta chẳng buồn đứng dậy.”

“Thanh danh cả đời của Hi Vương phi coi như bị hủy hoại vì đứa con dâu này.”

“Nếu ta cũng có một đứa con dâu như thế này thì ta cũng không ngóc đầu lên được…”

Mãi đến khi Hoàng hậu ngồi trên cao khẽ ho một tiếng, áp chế tất cả tiếng cười nhạo.

Yến Quý phi mới lên tiếng lần nữa: “Bổn cung mới nói gì?”


Từ Vân Tê chợt nhíu mày.



Trong Càn Khôn cung cách một bức tường.

Bốn vị đại thần Nội các đang dùng điểm tâm với Hoàng đế.

Có lẽ đoán được tâm trạng của Hoàng đế không vui nên mấy vị Các thần đều không nhắc đến chuyện triều đình, mà nhắc đến hiểu biết của mình đối với dân gian.

Thủ phụ Nội các Yến Bình đặt hai tay lên đầu gối, nhìn bếp sưởi trước mặt nói: “Bệ hạ còn nhớ thần đã từng làm Giám sát Ngự sử tại khu vực Lĩnh Nam không? Ngày tết, người dân nơi ấy sẽ quây quần bên bếp sưởi kiểu này, than lửa cháy hừng hực, lại treo miếng thịt lên xà nhà, khói bốc ra từ bếp lửa sẽ xông miếng thịt đen thui.

Chậc, thịt kiểu này thì còn ăn sao được? Thế mà dân chúng địa phương lại rất thích.

Ban đầu thần không thích, sau này ăn quen rồi thì thấy cũng tạm được.”

Hoàng đế nằm nghiêng người trên ghế trải thảm nhung, vẻ mặt tràn đầy hứng thú, cười hỏi: “Ấy là thịt xông khói mà trong sách nhắc đến à?”

“Không phải nó thì là gì? Người phương nam đều thích món đó.” Yến Bình chỉ vào Tuần Duẫn Hòa đang ngồi ngay ngắn bên dưới: “Ông ấy đến từ phương nam, ngài hỏi ông ấy mà xem, loại thịt xông khói ấy được chế biến như thế nào?”

Hoàng đế nhanh chóng đưa mắt nhìn Tuần Duẫn Hòa ở đối diện: “Tuần khanh, khanh nói đi.”

Tuần Duẫn Hòa nhậm chức Hộ bộ Thị lang, là đại thần trẻ tuổi nhất Nội các.

Năm xưa ông ấy vào kinh thi cử, dùng một bài [Sơn Dương Phú] mà nổi tiếng khắp Hàn Lâm.

Kỳ thi mùa xuân năm sau, ông ấy thi đậu hạng nhất Tiến sĩ, được Hoàng đế khâm điểm làm Thám hoa lang.

Tuần Duẫn Hòa tài mạo song tuyệt, chiến tích nổi bật, vẫn được quan lại trong triều chú ý, khó được hơn nữa là ông ấy vẫn được lòng Hoàng đế, có người nói rằng Hoàng đế đặc biệt bồi dưỡng ông ấy làm người thừa kế của Yến Bình, tương lai sẽ chấp chưởng Nội các.

Nhân vật nhường này, Hoàng đế không cho phép ông ấy dính líu đến bất cứ Hoàng tử nào, thế nên trước kia Hi Vương phi muốn cho Bùi Mộc Hành cưới Tuần Vân Linh, Hoàng đế mới quả quyết ngăn cản.

Tuần Duẫn Hòa mặc phi bào, dung nhan tuấn tú nhã nhặn, khí chất trong sáng ôn hòa, cười trả lời: “Thần đã rời Kinh châu nhiều năm, thật sự không nhớ được món thịt ấy được chế biến như thế nào.

Chỉ hoảng hốt nhớ rằng món thịt này rất dính răng, thần không thích ăn cho lắm.”

Nghe vậy, Lễ bộ Thượng thư Trịnh Các lão ngồi bên cạnh không khỏi bật cười, chỉ vào ông ấy và Hoàng đế nói: “Bệ hạ không biết đâu, Tuần Các lão của chúng ta không thích thứ khác, chỉ thích món hồ lô ngào đường thôi!”

Nghe vậy, Hoàng đế đẩy chăn mỏng ra, đứng dậy nói: “Trẫm cũng từng nghe nói chuyện này, thế nên hôm nay trẫm đặc biệt dặn dò Ngự thiện trù chuẩn bị món này cho khanh ấy.

Người đâu, bưng một đĩa hồ lô ngào đường lên đây cho Tuần khanh.”

Vẻ mặt Tuần Duẫn Hòa thoáng ngẩn ngơ, mỉm cười hơi ngượng nghịu, đứng dậy nói: “Để bệ hạ chê cười rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận