Kiều Thê Bất Đắc Dĩ



Hoàng hôn đỏ rực như lửa mạ vàng cả vùng núi xanh ngắt và mây mù, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, phản chiếu ánh nắng chiều, trông giống như một hồ nước đầy ánh sao vỡ vụn.

Bùi Mộc San đưa hộp trang sức cho nha hoàn, đứng dựa vào Từ Vân Tê, nhìn về phía nam tử đang thong thả bước đến ở phía xa.

Hắn mặc một chiếc áo dài màu nhạt có tay áo bó, đang nói chuyện với vài quan viên bên hồ.

Ánh nắng chiều chiếu lên đuôi lông mày của hắn, đan xen với vẻ lạnh lùng trời sinh, tạo thành màn sương nhàn nhạt, làm hắn tách biệt hẳn với những người xung quanh một cách rất tự nhiên.

Bùi Mộc San thưởng thức sắc đẹp của ca ca, không nhịn được mà cất tiếng cảm thán:

“Tẩu tẩu, nếu sau này ta tìm hôn phu theo bộ dáng của ca ca, có khi ta sẽ cô đơn đến già luôn ấy nhỉ?”

Từ Vân Tê cũng nhìn phu quân như hạc giữa bầy gà của mình, gió núi thổi cánh hoa rụng bay tới, có cánh dừng trên vai, có cánh dính trên vạt áo, còn có một cánh hoa bay đến trên hàng lông mi dày của hắn.

Hắn giơ tay phất một cái, giống như đang phủi đi một vệt khói lửa nhân gian.

Bùi Mộc Hành thong thả xã giao với mấy quan viên rồi bỗng vô tình nhìn về phía đó, thấy vẻ giật mình, ngơ ngác của Từ Vân Tê, còn có một bóng dáng đang lười biếng dựa vào người nàng, nở nụ cười xấu xa với hắn.

Bùi Mộc Hành cau mày dời mắt.

Bùi Mộc San nửa trêu chọc, nửa rầu rĩ mà cù Từ Vân Tê: “Ta muốn gả cho một vị hôn phu xuất sắc như tẩu gả cho ca ca ta vậy.

Tẩu tẩu, tẩu nói thật cho ta đi, tẩu có vui vì được gả cho ca ca không?”

Từ Vân Tê vuốt mái tóc mềm mại của nàng ấy, họng nàng cứ như bị dính lại, sau một lúc lâu mới khe khẽ “ừ” một tiếng.

Bùi Mộc San nhìn đôi mắt trong sáng của Từ Vân Tê, tươi cười ngồi dậy, không hỏi lại nữa.

Bùi Mộc Hành xã giao với mấy quan viên kia xong thì nhanh chóng đi về phía họ, dáng người cao gầy của hắn dừng lại trước bậc thang ngoài lều, hắn gật đầu với Từ Vân Tê trước rồi mới quay sang nhìn muội muội của mình:

“Sao muội lại ở đây?”

Trong giọng nói có vẻ không kiên nhẫn thấy rõ.

Tính tình đại tiểu thư của Bùi Mộc San lập tức bùng nổ, nàng ấy chống eo, nói với vẻ đương nhiên: “Muội vốn nên ở đây nhé!”

Bùi Mộc San mượn ưu thế của bậc thang, cảm thấy chắc hẳn khí thế của nàng ấy lúc này không hề thua kém chút nào.

Bùi Mộc Hành lạnh nhạt liếc nhìn Bùi Mộc San, sau đó làm lơ nàng ấy, quay sang nói chuyện với Từ Vân Tê:

“Phu nhân đã ăn tối hay chưa?”

Từ Vân Tê nhún gối với hắn, cười đáp: “Vẫn chưa, Tam gia thì sao ạ?”

Bùi Mộc Hành lắc đầu, sau đó nhìn Bùi Mộc San để “đuổi người”.

Bùi Mộc San bực bội, ôm chặt lấy tay Từ Vân Tê: “Này, muội nói cho huynh biết nhé, mẫu thân bảo ta ở cùng lều với tẩu tẩu.

Huynh đột ngột trở về, quấy rầy kế hoạch của bọn ta, ta mặc kệ, hôm nay ta cứ ở đây, huynh tìm chỗ khác mà ở đi!”


Bùi Mộc Hành lẳng lặng nhìn nàng ấy, trong đôi mắt lạnh nhạt không có chút cảm xúc nào.

Hoàng Duy dở khóc dở cười, cong eo hòa giải:

“Ngũ cô nương không sợ người khác chê cười người tranh giành tẩu tử với ca ca à?”

Bùi Mộc San có lý do để xuống nước thì lập tức thay đổi ngữ điệu, từ trên cao nhìn xuống Bùi Mộc Hành:

“Huynh có mang son phấn cho ta không? Nếu có thì ta nhường tẩu tẩu lại cho huynh.”

Bùi Mộc San nói xong mà người phía dưới bậc thang vẫn chẳng có phản ứng gì.

Nàng ấy trừng mắt nhìn qua, chạm phải ánh mắt mất hết kiên nhẫn của Bùi Mộc Hành thì nuốt nước bọt theo phản xạ, gò má dần dần nóng lên.

Cuối cùng, khi không nhịn nổi nữa, Bùi Mộc San co được dãn được mà xoay người lại, nói với Từ Vân Tê:

“Khụ khụ, ta nhớ ra rồi, phụ thân không ở đây, chắc là mẫu thân sẽ thấy không quen, ta ngủ với mẫu thân vậy.” Sau đó hung hăng lườm Bùi Mộc Hành một cái rồi nghênh ngang rời đi.

Hoàng Duy cố nén tiếng cười, vội vàng nhận lấy quần áo của Bùi Mộc Hành từ trong tay thị vệ, khẽ khàng đi vào trong lều.

Từ Vân Tê đợi huynh muội bọn họ tranh cãi xong rồi mới chỉ tay vào trong: “Mời Tam gia vào.”

Bùi Mộc Hành bước lên bậc thang, vào trong lều, Từ Vân Tê cũng đi vào theo.

Cái lều này không lớn, chỉ rộng khoảng ba trượng, gian ngoài dùng để tiếp khách uống trà, bên trong bình phong thì có rèm trắng chia không gian ra thành hai phần, một gian đặt chiếc sập gỗ không lớn không nhỏ làm phòng ngủ, một gian khác thì được dùng làm phòng tắm.

Người trong lều đều lui ra ngoài hết, Từ Vân Tê hầu Bùi Mộc Hành rửa mặt uống trà.

Đợi đến khi nàng thu dọn xong khăn chậu trở về, nàng bỗng thấy trên cái bàn trống trơn ban đầu có một cái hộp dài.

Bùi Mộc Hành ngồi uống trà trên ghế bành, ngước mắt nhìn về phía nàng rồi chỉ vào cái hộp kia: “Đây là quà ta mang về cho nàng, nàng xem thử xem có thích hay không?”

Từ Vân Tê ngẩn người, đôi tay đang giao nhau từ từ rũ xuống, nàng chậm chạp vần vò cổ tay áo: “Cho ta ư?”

Thế muội muội thì sao?

Má Từ Vân Tê nóng lên, không phải do nàng đang thẹn thùng mà là do nàng thấy áy náy.

Hắn làm vậy thì nàng biết đối mặt với Bùi Mộc San kiểu gì.

Bùi Mộc Hành thấy nàng chần chờ thì đặt chén trà xuống: “Nàng sao thế?”

Từ Vân Tê ngồi đối diện hắn, chậm rãi cầm lấy chiếc hộp, thương lượng: “Tam gia, ta không thiếu cái gì, hay là chàng tặng cái này cho muội muội đi?”

Bùi Mộc Hành nhìn thê tử ăn mặc giản dị, lại nghĩ đến muội muội chỉ ước có thể đeo cả hộp trang sức lên người, lộ ra biểu cảm không biết nói sao: “Đây là quà ta tặng cho nàng.” Giọng hắn kiên quyết, không cho nàng phản đối.

Từ Vân Tê không nói thêm gì nhiều, nàng mở hộp ra, bên trong là một đôi vòng tay bằng ngọc dương chi.

Thẩm mỹ của Bùi Mộc Hành rất tốt, cặp vòng tay này mượt mà tươi sáng, chất ngọc rất trong, là loại ngọc dương chi hàng đầu.


Đối mặt với lòng tốt của trượng phu, Từ Vân Tê nở nụ cười tươi tắn: “Đẹp quá, ta thích lắm.”

Thực tế thì Từ Vân Tê không hay đeo trang sức, nàng chỉ cần một chiếc trâm ngọc đơn giản để búi tóc, lại đeo thêm một đôi hoa tai ngọc trai có tỷ lệ không tốt lắm, ngoài ra không đeo thêm thứ gì khác.

Thường ngày Từ Vân Tê phải khám bệnh hạ châm, nếu đeo vòng tay thì sẽ rất bất tiện.

Bùi Mộc Hành thấy thê tử vui vẻ bèn uống cạn chén trà.

Lần trước Hoàng Hậu ra mặt bắt hắn mang hộp đồ ăn về cho Từ Vân Tê, lần này đi xa trở về, hắn đã chủ động mang quà về cho thê tử.

“Nàng đeo lên thử xem?”

Từ Vân Tê ngoan ngoãn đeo hai chiếc vòng tay lên cổ tay, cái vòng nặng trĩu làm nàng thấy không quen, đôi mắt đen láy của nàng lúng la lúng liếng, nàng nhỏ giọng nói: “Có thể cho muội muội một cái không ạ?”

Bùi Mộc Hành: “…”

“Hai muội muội cơ, nàng muốn cho ai?” Giọng hắn nhàn nhạt.

Từ Vân Tê cụp mắt, không nói gì.

Trên Bùi Mộc San còn có một tỷ tỷ tên Bùi Mộc Lan, chỉ là Bùi Mộc Lan hướng nội, không thích nói chuyện với người khác, đến giờ Từ Vân Tê vẫn chưa gặp nàng ấy được mấy lần.

*

Lúc này, Bùi Mộc San tức giận quay về lều của Hi Vương phi.

Hi Vương phi khó khăn lắm mới được yên tĩnh, nhìn nữ nhi hấp tấp xông tới, vẻ mặt bà ấy thay đổi hẳn: “Sao con lại về đây?”

“Con tới ở với người mà mẫu thân.” Bùi Mộc San đặt hộp trang sức lên bàn, nằm lăn ra giường La Hán, vẻ mặt uể oải.

Hi Vương phi nói rất vô tình: “Ta không cần con ở cùng.”

Lúc này Bùi Mộc San càng muốn khóc hơn, nàng ấy bật dậy: “Tam ca đã về rồi…”

Hi vương phi sửng sốt, bất chợt hoàn hồn, tươi cười: “Hành nhi đã về rồi ư?”

Chưa nói dứt lời được bao lâu thì đã có tiếng bước chân vang lên bên ngoài.

Chốc lát sau, Bùi Mộc Hành dẫn theo Từ Vân Tê vào thỉnh an Hi Vương phi.

Hi Vương phi hớn hở lôi kéo nhi tử hỏi han.

Từ Vân Tê đứng bên cạnh Bùi Mộc San, cố gắng kéo tay áo xuống.

Chỉ là Bùi Mộc San vô cùng tinh mắt, nhanh chóng phát hiện ánh sáng trên tay Từ Vân Tê, nàng ấy nghiêng đầu nhìn:


Một đôi!

Không có phần của nàng ấy!

Bùi Mộc San nhìn Bùi Mộc Hành bằng ánh mắt sắc như dao:

“Ca, huynh quá đáng thật đấy!”

Nàng ấy nghiến răng nghiến lợi.

Bùi Mộc Hành làm lơ sự oán trách của muội muội, kể lại từ đầu đến cuối quá trình lúc hắn ở Dương Châu một cách đơn giản cho Hi Vương phi nghe.

Hi Vương phi trừng mắt nhìn nữ nhi vừa gây chuyện vô cớ.

Bùi Mộc San xoay người, tủi thân nhìn Từ Vân Tê.

Từ Vân Tê kéo tay nàng ấy dỗ dành: “Muội đừng buồn, lần sau tẩu mua cho muội…” Nàng nhỏ giọng nói.

Chốc lát sau, Hi Vương phi sai người bày cơm, giữ phu thê Bùi Mộc Hành lại lều của bà ấy để ăn tối.

Sau khi ăn xong, bà ấy quan sát nhi tử, đau lòng nói: “Con gầy đi nhiều quá, ở bên ngoài hai tháng chắc phải vất vả lắm?”

Bùi Mộc Hành thoải mái cười đáp: “Mẫu thân, đây là cơ hội có khó được của con.

Con cũng thu hoạch được rất nhiều, đáng giá mà.”

Bùi Mộc Hành không nói với Hi Vương phi chuyện trong hai tháng ở Dương Châu, hắn đã trải qua mười mấy lần bị ám sát, nhiều lần vô cùng nguy hiểm, đều là cửu tử nhất sinh.

Hi Vương phi nhìn sang Từ Vân Tê bên cạnh Bùi Mộc Hành, thấy khuôn mặt nàng trắng nõn sạch sẽ, ánh mắt trong sáng long lanh, da thịt mềm mại như có thể véo ra nước… Trượng phu không ở nhà nhưng nàng vẫn chăm bản thân rất tốt.

Hi Vương phi nhớ tới lúc Hi Vương xuất chinh khi trước, đêm nào bà ấy cũng không ngủ ngon, gầy đến độ không thể nhìn nổi.

Giờ thấy dáng vẻ vô tư của Từ Vân Tê, Hi Vương phi nghiêm khắc răn dạy:

“Ngươi nhớ phải chăm sóc phu quân của mình cẩn thận.”

Từ Vân Tê không biết tại sao bản thân lại làm mẹ chồng ngứa mắt, nàng gật đầu bất đắc dĩ: “Con hiểu rồi ạ.”

Sắc trời đã tốt, Hi Vương phi thấy nhi tử mệt mỏi, hỏi: “Lát nữa con có phải đến lều của tổ phụ không?”

Bùi Mộc Hành lắc đầu: “Không cần ạ, con lên đường bất kể ngày đêm nên tổ phụ dặn con nghỉ ngơi cho lại sức.”

Hi Vương phi không nói gì nữa, chỉ xua tay bảo hai vợ chồng trở về.

Bùi Mộc Hành và Từ Vân Tê một trước một sau quay về lều trại.

Bầu trời đêm không một gợn mây, ánh sao đầy trời, gió núi buổi tối hơi lành lạnh, khi thổi qua mặt còn đem lại cảm giác hơi ẩm ướt, cực kỳ giống với quang cảnh ở miền quê Kinh châu năm đó.

Từ Vân Tê đứng ngoài cửa một lát rồi mới xoay người vào trong.

Nơi xa có tiếng tuần tra ồn ào của thị vệ, tiếng hòa âm của chim chóc, côn trùng, làm bầu không khí trong lều càng thêm vắng lặng.

Bùi Mộc Hành thích sự yên tĩnh nên Bạch Quả và mấy nha hoàn khác đều về căn lều nhỏ bên ngoài – nơi chuyên dùng để cho hạ nhân nghỉ ngơi.

Khi Từ Vân Tê đi vào, Bùi Mộc Hành đang chợp mắt, dựa lưng vào ghế bành.

Thoạt nhìn trông rất mỏi mệt.


Nàng vào phòng tắm nhìn thoáng qua, bà tử đã chuẩn bị một thùng nước ấm từ lâu, nước vẫn còn đang tỏa hơi nóng.

Từ Vân Tê quay lại gian ngoài, thấy Bùi Mộc Hành ngồi im không nhúc nhích bèn chủ động tìm bọc hành lý mà Hoàng Duy mang vào, lấy xiêm y của hắn ra.

Từ Vân Tê nhìn mấy bộ xiêm y đó, thoáng thất thần, nàng chưa từng chính thức hầu hạ Bùi Mộc Hành mặc đồ.

Chốc lát sau, Từ Vân Tê đặt xiêm y lên giá áo trong phòng tắm, xoay người đi ra gian ngoài:

“Tam gia, chàng đi tắm rửa đi.”

Giọng nàng vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng, vang lên khe khẽ trong bóng đêm.

Bùi Mộc Hành mở mắt nhìn Từ Vân Tê.

Nàng mặc chiếc áo ngoài màu nhạt, yên lặng đứng bên bình phong, ánh đèn vàng làm bóng dáng yểu điệu của nàng trở nên mờ ảo, cũng làm tầm mắt hắn trở nên mơ hồ.

Đúng là Bùi Mộc Hành đang rất mệt.

Trong hai tháng ở Dương Châu, hắn gối giáo chờ trời sáng, không dám mất cảnh giác.

Giờ trở về Kinh thành, Bùi Mộc Hành mới bớt đề phòng hơn một chút, hắn đứng dậy đi vào phòng tắm.

Bóng dáng cao gầy lướt qua người Từ Vân Tê, nàng đứng bên cạnh bình phong, không đi vào trong.

Nàng không biết Bùi Mộc Hành có cần nàng giúp đỡ hay không.

Chiếc rèm bên trong được buông xuống, cái bóng đen dài phản chiếu lên trên tấm rèm trắng, cũng không có lời gọi mời nào vang lên.

Từ Vân Tê trở lại phòng trong, tháo hai cái vòng tay ra, cất kỹ trong hộp gấm.

Nàng tháo trang sức, đợi đến khi rửa sạch mặt mũi, quay về giường mới phát hiện Bùi Mộc San đã ôm chăn đệm của nàng ấy đi, mà chăn đệm chuẩn bị sẵn cho Bùi Mộc Hành vẫn còn ở trên xe ngựa, nơi này chỉ có một bộ chăn đệm.

Từ Vân Tê miễn cưỡng trải đệm, trải chăn.

Lúc này, sau lưng nàng có tiếng bước chân vang lên.

Bùi Mộc Hành mặc y phục sạch sẽ bước ra, mái tóc được chải gọn gàng, thấm chút hơi ẩm.

Đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn về phía nàng, trong con ngươi cứ như đang có ánh sáng lập lòe.

Từ Vân Tê đang quỳ gối trên giường, sống lưng thon thả vẽ ra một đường cong duyên dáng.

Tay áo nàng trượt xuống, để lộ cánh tay mảnh khảnh, mềm mại.

Từ Vân Tê lơ đãng quay đầu nhìn, sau đó đường cong tròn trịa chợt biến mất trước mặt Bùi Mộc Hành.

Nàng thấy hơi xấu hổ, vội vàng đứng dậy, bước xuống giường.

Bùi Mộc Hành dời mắt, Từ Vân Tê thì đi vào phòng tắm.

Nàng gọi bà tử đem xô nước khác vào rồi tắm rửa một phen, sau đó lại sai người dọn dẹp sạch sẽ.

Đợi đến khi xong hết mọi chuyện đã là ba mươi phút sau.

Khi Từ Vân Tê ra khỏi phòng tắm, nàng thấy ánh nến trong phòng đã được thổi tắt.

Từ Vân Tê bèn nương ánh sáng bên ngoài, nhìn Bùi Mộc Hành đang yên lặng nằm ở mép giường, hai mắt nhắm lại như đã ngủ, hắn chỉ đắp một góc chăn trên ngực, nhường lại hơn phân nửa cái chăn cho nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận