Kiều Thê Bất Đắc Dĩ



Từ Vân Tê giật mình nhớ ra Bùi Mộc Hành khi đi ngủ không thích để đèn, nàng lại lật đật đi vòng ra gian ngoài thổi tắt đèn.

Sau khi làm xong nàng mới chậm rãi đi vào phòng, nhẹ nhàng kéo chăn lên nằm ngủ.

Trong phòng lúc này im phăng phắc, tiếng đi tuần tra bên ngoài cũng ngày càng nhỏ nhưng cứ chừng khoảng một canh giờ thì thường có vài tiếng thầm thì nói chuyện truyền đến.

Lúc này vẫn chưa đến giờ hợi, bình thường Từ Vân Tê không ngủ sớm như vậy nhưng vì Bùi Mộc Hành mà đành đi ngủ vào giờ này.

Những chiếc lều tập trung lại chiếm mất một khoảng đất cỏ giữa bờ hồ và cánh rừng.

Bây giờ cũng đương độ thời gian tiết trời đẹp nhất cho nên cũng có rất nhiều gia đình quan lại đến đây để du xuân.

Trước đây đã không có chỗ để dựng lều bây giờ lại tăng thêm không ít lều cho nên càng không có đủ chỗ để dựng.

Các doanh trại xếp rất sát nhau, sau khi nằm một lúc thì tiếng của nhị tẩu Lý thị ở cách vách đã truyền đến: “Hôm nay Thịnh ca nhi giành trống bỏi của Huân ca nhi thế mà sao chàng lại không lên tiếng cho con?”

Nhị công tử Bùi Mộc Cảnh nhẹ nhàng khuyên nhủ thê tử: “Chuyện cũng chẳng to tát gì, đại tẩu vẫn chưa đến cho nên đứa trẻ khóc lóc đòi mẹ, con của chúng ta nhường một chút cũng không sao mà.”

Lý thị ngồi bên giường hừ một tiếng: “Đại tẩu vẫn chưa đến nhưng ít nhất nó vẫn có mẫu thân lo lắng cho nhưng con của chúng ta ngoại trừ chúng ta thì có ai thương xót cho nó đâu chứ? Chàng chuyện gì cũng đều nhường cho huynh đệ, bây giờ đến ngay cả con của chúng ta cũng phải cúi đầu mà sống…”

Lý thị nói xong liền khóc nức nở.

Bùi Mộc Cảnh thấy thế cũng hốt hoảng bảo: “Nàng đừng khóc nữa, chúng ta vẫn còn đang ở bên ngoài, nếu như để người khác nghe thấy thì sẽ không hay lắm đâu… Được rồi, ta biết sai rồi, lần đến ta chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho Huân ca nhi…”

Lý thị biết rằng những lời nói này của hắn ta cũng chỉ là đang nói dối cho qua chuyện cho nên lại càng bực mình hơn, nàng ấy vươn tay về phía Bùi Mộc Cảnh.

Xưa nay Lý thị cũng có vài phần phong lưu, nàng ấy không nắm lấy tai hắn ta mà hết lần này đến lần khác cố tình gãi nhẹ trên ngực nam nhân.

Bùi Mộc Cảnh cũng động tình thuận thế ôm thê tử vào trong lòng… Ngay sau đó liền truyền đến tiếng thở dồn dập, song hai người vẫn nhớ quy củ, ở ngoài không tiện hành động cho nên rất nhanh đã từ bỏ ý định kia.


“Đáng ra chàng phải bị ngàn đao đâm mới đúng, chàng ở bên ngoài chẳng có bản lĩnh gì cả, chỉ biết ăn hiếp ta là giỏi…” Tuy là đang trách móc nhưng cũng nghe ra được vài phần tình ý.

Từ Vân Tê cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Thì ra đây là đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa trong lời của Thường thẩm thẩm hay nói.

Bùi Mộc Hành cũng bị đánh thức.

Hắn không cử động, cũng không mở mắt nhưng lại rất tỉnh táo vào lúc này.

Từ Vân Tê nằm một lúc cũng cảm thấy khó chịu.

Nàng thường sẽ quấn chăn thật chặt bởi vì làm vậy sẽ không bị cảm lạnh nhưng khoảng cách giữa hai người bọn họ bây giờ rất xa, chăn bị hắn kéo mất một góc, gió lạnh cũng theo đó mà lùa vào.

Từ Vân Tê vốn quen chăm sóc tốt cho thân thể nên không thể nào yên tâm nhắm mắt ngủ được.

Hay là kéo Bùi Mộc Hành dịch sang đây một chút nhỉ?

Tất nhiên là nàng không thể nào làm được rồi.

Nhưng nếu nàng dịch sang kia… Thì trừ khi nằm trong ngực hắn, nếu không thì vẫn sẽ có khoảng trống.

Da mặt Từ Vân Tê cũng chưa dày đến mức đó, sau khi cân nhắc một lúc nàng bèn xoay người đối diện với Bùi Mộc Hành, kê đệm giường sát lưng, hai tay ôm ngực, làm như thế này thì khi ngủ cũng không đến mức sẽ bị cảm lạnh.

Từ Vân Tê cứ nằm như vậy mà ngủ.

Nghe được tiếng thở đều đặn của người bên cạnh, Bùi Mộc Hành chậm rãi mở mắt nhìn.

Hắn liếc qua khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Từ Vân Tê sau làn tóc óng ả như lụa.

Nàng ngủ rất ngoan, giống hệt một con mèo nhỏ, hai tay ôm ngực, rõ ràng là bày ra tư thế phòng thủ, Bùi Mộc Hành xoa xoa hàng mày.


Nửa đêm, đột nhiên trên núi truyền đến tiếng chim kêu thảm thiết, Từ Vân Tê mở mắt theo bản năng, trông thấy xung quanh tối đen như mực, chỉ thấy được một cái bóng sừng sững như núi trước mắt.

Bùi Mộc Hành mặc nguyên y phục mà ngủ, ngay cả một góc chăn cũng không có mà đắp.

Tuy rằng thời tiết đã ấm hơn rồi nhưng vào lúc rạng sáng khi gió đêm thổi qua vẫn rất lạnh.

Từ Vân Tê không khỏi tự hoài nghi rằng chính nàng là người đã cuộn hết chăn của hắn, vội vàng nhẹ nhàng đắp chăn cho Bùi Mộc Hành.

Ngay sau đó một cánh tay thon dài mạnh mẽ vươn ra, không hề báo trước mà nắm chặt lấy cổ tay Từ Vân Tê, lực tay mạnh khiến nàng đau đến nỗi suýt chút nữa thì thét lên: “Là ta…” Nàng thấp giọng nói.

Nửa cơ thể Từ Vân Tê gần như chơi vơi trên người Bùi Mộc Hành, hơi thở nhẹ nhàng của nàng phả vào mặt hắn, đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn hắn.

Hơi thở hai người giao nhau, khoảng cách giữa cả hai chưa bao giờ gần đến vậy.

Từ Vân Tê rũ mắt nhìn, Bùi Mộc Hành cũng chậm rãi thở phào một hơi.

Dạo gần đây hắn đã trải qua rất nhiều cuộc ám sát cho nên vẫn luôn cảnh giác.

Suy cho cùng, hắn vẫn chưa quen với việc bên cạnh mình có người.

Hắn quét mắt nhìn tư thế của Từ Vân Tê là biết ngay nàng đang muốn làm gì.

Bùi Mộc Hành đứng dậy đỡ nàng, buông tay hỏi: “Ta làm nàng đau rồi sao?”

Từ Vân Tê xoa cổ tay đã đỏ ửng, chậm rãi lắc đầu rồi lại nằm xuống ngủ lại.

Lần này, nàng nhất định sẽ không quan tâm đến việc Bùi Mộc Hành không có chăn để đắp nữa đâu.

Bùi Mộc Hành thấy thê tử không nói gì, trong lòng cũng sinh ra áy náy bèn dịch người về phía nàng, không quên gấp lại góc chăn rồi lại chìm vào giấc ngủ lần nữa.


Hôm sau, khi Từ Vân Tê tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, cũng không nhìn thấy bóng dáng người nọ đâu nữa.

Sáng sớm, Bùi Mộc Hành đã vào hoàng trướng để thỉnh an, đi cùng hắn còn có hơn mười vị Hoàng tôn.

Hoàng trưởng tôn cùng người hầu đi đầu tiên, dựa theo thứ tự Bùi Mộc Hành đứng ở hàng thứ hai.

Lúc này, trời vẫn còn sương sớm dày đặc, chim chóc bay lượn, có người thì đứng xếp hàng ngay ngắn, kẻ thì vẫn đang núp ở phía sau lén lút ngáp.

Một lúc sau, Chưởng ấn Ty Lễ Giám Lưu Hi Văn tươi cười ra khỏi lều, trên tay cầm một cây phất trần cao giọng nói: “Bệ hạ mới vừa dậy, ngài đang nghị sự với vài vị đại thần, tuyên cho Hoàng trưởng tôn cùng Hoàng thất tôn vào trong, những người còn lại đều quay về đi.”

Hoàng thất tôn chính là Bùi Mộc Hành.

Ánh mắt hâm hộ của mọi người đổ dồn về phía Bùi Mộc Hành, sau đó tốp năm tốp ba rời đi.

Bùi Mộc Hành theo sau Hoàng trưởng tôn vào trong lều, Hoàng đế mặc một bộ long bào màu vàng kim đang xem bản đồ sông núi phía sau bàn làm việc.

Hai bên trái phải là Thủ phụ Nội các Yến Bình cùng Hình bộ Thượng thư Tiêu Ngự, còn có Tần Vương, Trần Vương và Thập Nhị Vương cũng đang ở trong lều.

Cả Tần Vương lẫn Trần Vương đều mặc trường bào đỏ thẫm, thần thái nghiêm túc.

Còn Thập Nhị Vương thì mặc áo choàng màu xanh lá, khi nhìn thấy Bùi Mộc Hành thì lập tức tươi cười vẫy tay với hắn.

Đầu tiên, Bùi Mộc Hành hành lễ với Hoàng đế tiên triều, sau đó đi đến bên cạnh Bùi Tuần.

“Thập Nhị thúc.” Bùi Mộc Hành chỉ kém Bùi Tuần mười tuổi.

Khi Bùi Tuần còn nhỏ, y thấy Bùi Mộc Hành rất khỏe mạnh nên thường hay dẫn hắn lên núi đi săn với mình.

Kỹ năng bắn cung của Bùi Mộc Hành cũng là do Bùi Tuần đích thân chỉ dạy.

“Nghe nói ngươi bị thương ở Dương Châu?”

“Vết thương nhỏ thôi không đáng để nhắc đến, thúc nên lo cho bản thân thì hơn,

chân của Thập Nhị thúc sao rồi có ổn không?”


Bùi Tuần nghe vậy cũng buồn bực, ủ rũ nói: “Vết thương kia sao? Vết thương ảnh hưởng đến xương cốt chỉ cần trái gió trở trời thì chân ta sẽ lại đau.”

Sắc mặt Bùi Mộc Hành trở nên nghiêm túc: “Phải mời các thái y đến xem cẩn thận một phen mới được.”

Bùi Tuần lắc đầu: “Đã xem qua rồi nhưng chỉ trị được ngọn chứ không thể chữa tận gốc, nhưng mà ta đã nghe ngóng được rằng ở thành Nam có một có một y quán, trong đó có một vị đại phu có tài châm cứu rất đỉnh.

Ta sẽ đến đó xem sao.”

Lúc này, Hoàng đế phía trên cũng trông xuống nhìn, hai người bọn họ vội vàng im lặng.

Hoàng đế liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó gấp bản đồ lại hỏi Yến Bình: “Sứ thần Đại Ngột đã đến biên giới rồi, Nội các các ngươi ai sẽ là người đi đón tiếp sứ thần đây?”

Yến Bình chắp tay áo hành lễ: “Bẩm, có Hồng lư Tự khanh Văn Chiếu cùng với hai vị lang trung của Lễ bộ đi đón tiếp, có điều người bên kia đến lại chính là một vị Vương gia, thế nên chúng ta bên này…” Yến Bình nhìn về phía Hoàng trưởng tôn và Bùi Mộc Hành nói: “Cũng cần phải có một vị Vương gia đi tiếp đón.”

Bùi Tuần nghe vậy lập tức nhìn về phía Bùi Mộc Hành, cười bảo: “Phụ hoàng, chuyến này phải để Hành Nhi đi tiếp đón thôi.

Khi nó vừa bảy tuổi đã đánh bại sứ thần Đại Ngột, cũng rất nổi danh ở bên ngoài nên để nó đi là thích hợp nhất.”

Hữu Đô đốc Dương Khang lập tức tiếp lời: “Bệ hạ, thần nghe nói bên đối phương đến chính là Hoàng tử Thoát Thoát Khải Nhĩ, dù thế nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng phải để cho Hoàng trưởng tôn đi, không thể thất lễ với bên họ được.”

Tần Vương đứng bên cạnh một bên xắn tay áo một bên chậm rãi bác bỏ: “Thân phận Hoàng trưởng tôn quá cao quý, chúng ta cũng không nên quá đề cao đối phương.

Theo thần thấy tốt nhất vẫn là nên để cho Hành Nhi đi nghênh đón sứ thần.”

Hoàng đế và Yến Bình trao đổi bằng ánh mắt với nhau.

Người được chọn để tiếp đón sứ thần thứ nhất là phải biết ăn nói khéo léo, thứ hai là phải trên cơ, thắng được đối phương.

Thân phận của Hoàng trưởng tôn có thể phủ đầu đối phương nhưng cách hành xử lại không được khôn ngoan cho lắm, cho nên rất dễ bị đối phương bị dắt mũi.

Không còn bàn cãi gì nữa, Bùi Mộc Hành chắc chắn là người phù hợp nhất.

Nhưng cũng không nên để cho Bùi Mộc Hành vượt mặt Hoàng trưởng tôn.

Hoàng đế đánh mắt sang nhìn trưởng tôn: “Càn Nhi, con thấy sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận