Kiều Thê Bất Đắc Dĩ



Bùi Mộc San nói xong, một lúc lâu sau trong điện vẫn không có người lên tiếng.


Lão Hoàng đế day ấn đường, cảm thấy bất đắc dĩ, sứ thần sắp đến hành cung, trong triều còn một đống việc cần lo liệu, mấy tiểu cô nương không nên thân này lại còn gây chuyện, cô nương Lưu gia là con thứ, Tiêu Cần này cũng là nữ nhi hiếm muộn của nhà Các thần Tiêu Ngự, từ xưa đến nay được nâng niu chiều chuộng, lúc này Tiêu Ngự kia nước mắt giàn giụa khiếu nại.


“Quận chúa là quân, chúng thần là thần, quân dạy dỗ thần không có gì đáng trách, lão thần cũng không dám mong bệ hạ đòi lại công bằng cho nữ nhi thần, chỉ là con bé chưa kết hôn, bây giờ lại bị chặt đứt cánh tay, cuộc sống sau này phải làm sao đây! ”

Trong căn phòng nhỏ ở trắc điện, Hạ Thái y đang nối xương cho Tiêu Cần, Tiêu Cần khóc nấc từng cơn, người trong điện nghe mà tâm trạng nặng nề.


Hi Vương phi lúc nào cũng bao che khuyết điểm cho người phe mình hiếm khi không nói lời nào.


Tiêu Cần ở bên trong khóc, Tiêu Ngự bên ngoài cũng sụt sịt, đừng thấy Tiêu Ngự là Nội các Các lão cao quý, vị trí này là do ông ta khóc mà có được đấy.

Mấy năm trước, cái ghế Hình bộ Thượng thư để trống, trong lúc triều đình bàn bạc để tuyển chọn người, đảng Thái tử với đảng Tần Vương tranh chấp không ngừng, nhất thời không quyết định được chọn ai, Tiêu Ngự lúc bấy giờ đang làm Hình bộ Hữu Thị lang đã bật khóc tu tu trước mặt chúng thần, nói rõ ràng rành mạch rằng bản thân đã ở Hình bộ cống hiến suốt hai mươi năm, lại thêm tuần án ở các châu, huyện bên ngoài suốt mười năm, lẽ nào đã tra án xét xử tròn ba mươi năm qua lại không đảm đương nổi chức Thượng thư của một bộ sao?

Hoàng đế chống lại sự phản đối chúng thần, quyết định chọn Tiêu Ngự - người không dựa vào hai đảng kia.


Sau khi nhậm chức, quả nhiên Tiêu Ngự không khiến ông ta thất vọng, sửa lại án oan, án giả, án sai, chỉnh đốn lại kiểu việc ít người nhiều, là một vị thần nổi tiếng cứng cỏi, trong triều cũng có thanh danh hiển hách.


Nhưng mà hôm nay Bùi Mộc San đánh gãy cánh tay nữ nhi nhà người ta.


Hoàng đế kiên nhẫn hỏi Bùi Mộc San: “Vừa rồi nghe Quý phi nói, trước nay con với nha đầu Tiêu gia qua lại thân thiết, tại sao vừa bất đồng quan điểm đã ra tay đánh người?”

Bùi Mộc San chắp tay vái chào như nam tử rồi đáp: “Tôn nữ đánh người vì hai nguyên nhân, thứ nhất, tôn nữ là Quận chúa hoàng gia, tẩu tẩu cũng là dâu hoàng gia, những người làm thần nữ như họ bất kính, gan to bằng trời, có ý đồ hại tẩu tẩu, sao tôn nữ lại có thể để mặc không dạy dỗ?”

“Thứ hai, bởi vì tôn nữ với Tiêu Cần thân thiết nên hôm nay mới càng phải dạy dỗ nàng ta, để nàng ta hiểu ra, làm người phải thẳng thắn, thành thật, đừng làm mấy trò trộm gà trộm chó dơ bẩn!”

Không thể không nói, những lời Bùi Mộc San nói khiến Hoàng đế hài lòng, đây mới là khí phách một Quận chúa hoàng gia nên có.


Chỉ là Tiêu phu nhân không chịu bỏ qua: “Quận chúa, thứ cho thần phụ hỏi người, hà cớ gì người lại chắc chắn rằng Cần Nhi sai người hắt trà, đêm qua trời đổ mưa, đường núi Tê Phượng trơn trượt, rõ ràng bà tử kia không cẩn thận bị trượt chân, người muốn xử lý thì đi xử lý tiện nô kia, tại sao lại ra tay với Cần Nhi?”

“Hơn nữa Tam thiếu phu nhân của Vương phủ cũng chưa bị thương, nàng lại còn khéo léo tránh được, người bị thương là Lưu cô nương của nhà Đại lý Tự khanh!”

Lưu phu nhân lập tức phụ họa, khóc lóc thảm thương, nói mình chỉ có một cục vàng cục bạc, mong Hoàng đế đòi lại công bằng giúp.


Lúc này sắc mặt Yến Quý phi sầm xuống, bà ta quát Lưu phu nhân một câu:

“Nước trà bị hắt tới, tránh đi là bản năng của con người, nữ nhi nhà ngươi bị bỏng, muốn trách cũng phải trách bà tử Tiêu gia kia, sao lại oán hận thê tử của Hành ca nhi?”

Nói tới nói lui vẫn là bắt nạt Từ Vân Tê có xuất thân thấp kém.


Không cần nói Lưu phu nhân, sở dĩ Tiêu Cần dám làm thế cũng là vì nàng ta chắc chắn rằng Từ Vân Tê không được phủ Hi Vương chào đón, không có người bênh vực nàng, chỉ là nàng ta không ngờ được Từ Vân Tê lại tránh nhanh thế, càng không lường trước được chuyện Bùi Mộc San sẽ công khai ra tay.



Lưu phu nhân bĩu môi không dám nói nữa.


Bùi Mộc San nhìn Tiêu phu nhân bằng ánh mắt lạnh như băng “Ta chưa bao giờ đổ oan cho người khác, ngoại trừ nàng ta, ở đó không ai dám làm gì tẩu tẩu ta.

Hơn nữa cái này cũng là do Tiêu gia các ngươi không biết dạy kẻ bề tôi, ta dạy dỗ các ngươi thì có gì sao?”

Tiêu phu nhân giận dữ.


“Triều đình có pháp luật của triều đình, lời này Quận chúa đi nói với các đại nhân của Đô sát viện xem họ có thể chấp nhận không?”

Bùi Mộc San quay mặt đi.


Đây là chỗ khó giải quyết nhất của chuyện này.


Vừa rồi Yến Quý phi đi thẩm vấn bà tử kia, bà tử đó nơm nớp lo sợ nói mình chỉ không cẩn thận, có thể lấy cái chết đền tội, người này là con của nô tài trong Tiêu gia, sao có thể chỉ tội chủ nhân, Tiêu Cần chắc chắn Từ Vân Tê không lấy được chứng cứ nên mới dám trắng trợn như thế.


Hi Vương phi lên tiếng hỏi Yến Quý phi: “Quý phi nương nương, bà tử kia thế nào rồi?”

Yến Quý phi cười lạnh: “Bà tử kia biết mình tội nghiệt nặng nề, cắn lưỡi, ngất đi rồi.



Lúc này Yến Quý phi nói đỡ cho Bùi Mộc San vì có người nhờ vả, người kia chính là tiểu nhi tử Yến Thiếu Lăng của Thủ phủ Nội các Yến Bình.


Trong một lần thi mã cầu, Yến Thiếu Lăng yêu Bùi Mộc San từ cái nhìn đầu tiên, hắn ta làm ầm lên bảo không phải Bùi Mộc San thì không cưới, Yến Quý phi từng thử thăm dò ý Hoàng đế nhưng Hoàng đế chưa từng hé răng nửa lời, hơn nữa Bùi Mộc San còn hay so sánh hắn ta với ca ca nàng ấy, chê Yến Thiếu Lăng không anh tuấn bằng Bùi Mộc Hành, từ chối Yến Thiếu Lăng không nể nang gì.


*Mã cầu là một trò chơi mà người chơi chia làm hai đội, mỗi người ngồi trên lưng ngựa và dùng chiếc búa gỗ cán dài để đánh một quả bóng cứng vào khung thành của đội đối phương.


Cách đó không xa, Từ Vân Tê quỳ sau Bùi Mộc San, nàng thờ ơ, bàng quan nhìn một lát, lòng sáng như gương, nàng chậm rãi dịch gối về trước hai tấc, bái lạy Hoàng đế: “Bẩm bệ hạ, có thể cho tôn tức nói vài câu với Tiêu phu nhân được không ạ?”

Tiêu phu nhân ngẩng đầu nhìn nàng.


Từ Vân Tê là tôn tức phụ do Hoàng đế ban hôn, Hoàng đế không thể không nể mặt, ông ta gật đầu.


Từ Vân Tê đứng dậy đi về phía Tiêu phu nhân.


Tiêu phu nhân lạnh lùng nhìn nàng rồi chậm rãi đứng lên.



Tiêu phu nhân đứng ở cửa phòng nhỏ, bên trong truyền ra tiếng nỉ non của nữ tử.


Nhìn qua cánh cửa sổ đang mở, chỉ thấy Tiêu Cần nằm trên giường nhỏ, cánh tay được quấn thuốc trắng, đau đến ngất đi, mặt cắt không còn một giọt máu.


Từ Vân Tê nhìn Tiêu phu nhân, nhẹ nhàng nói: “Mong phu nhân nghĩ kỹ lại, hủy đi dung mạo của ta thì có lợi gì cho Tiêu cô nương? Nàng ta mạo hiểm trút giận thay cho bạn tốt thì đạt được gì? Bà tử kia thực sự chịu được thẩm vấn sao? Trong lễ mừng thọ của bệ hạ mà có người mất mạng, tội này Tiêu gia các ngươi gánh được không?”

Mấy câu hỏi liên tiếp giáng xuống đầu khiến Tiêu phu nhân choáng váng, mặt bà ta biến sắc, giật mình nhìn Từ Vân Tê.


Từ Vân Tê chậm rãi nói: “Kết quả cũng chỉ là làm không công, bị người ta xem như công cụ.



Từng chữ của Từ Vân Tê như châu như ngọc, câu nào cũng trúng tim đen, túm chặt điểm yếu của Tiêu phu nhân, sắc mặt Tiêu phu nhân hết trắng lại xanh, bà ta nhanh chóng hiểu ra.


Từ Vân Tê bị hủy dung, người được lợi nhất là Tuần Vân Linh, nữ nhi suy nghĩ đơn thuần, bị người ta giật dây nên mới phải chịu cảnh này.


Trong lòng dâng lên lửa giận khó kìm chế lại được, Tiêu phu nhân nghiến răng, nuốt cơn giận lại, vội vàng tiến lên, hai tay đưa ngang mi, quỳ gối trước Hoàng đế và Yến Quý phi.


“Bẩm bệ hạ, bẩm Quý phi nương nương, việc này không thể trách Quận chúa, là tiểu nữ ăn nói không suy nghĩ, phạm tội trước, mong bệ hạ niệm tình con bé bị thương nặng, miễn tội cho nó.



Tức là không muốn truy cứu nữa.


Sau khi hiểu rõ chân tướng, Tiêu phu nhân quyết không thể đắc tội phủ Hi Vương, cũng không thể làm cho lễ mừng thọ của Hoàng đế khó coi.


Tiêu Ngự kinh ngạc, nhìn ánh mắt nghiêm túc của thê tử, ông ta không phản bác lại nữa.


Hai nước sắp đàm phán, có thể một điều nhịn, chín điều lành là tốt nhất.


Những chuyện còn lại, Hoàng đế không muốn truy cứu, cũng chẳng còn lòng dạ nào mà truy cứu.


Dạy dỗ nữ quyến thế nào, Hoàng đế giao cho Yến Quý phi, lúc rời đi, ông ta liếc mắt nhìn Từ Vân Tê, Từ Vân Tê đã trở lại cạnh Hi Vương phi, cúi đầu đứng hầu, ánh mắt bình lặng như nước.


Dáng vẻ bình tĩnh, trấn định kia giống hệt Bùi Mộc Hành.



Hoàng đế bật cười, vỗ vạt áo rồi rời đi.


Yến Quý phi nói với mỗi người vài câu rồi cho lui xuống, cuối cùng giữ lại người phủ Hi Vương, bà ta tò mò hỏi Từ Vân Tê: “Vừa rồi ngươi nói gì với Tiêu phu nhân thế?”

Từ Vân Tê cười ngượng ngùng: “Thần phụ chỉ khuyên nhủ Tiêu phu nhân, lễ mừng thọ của bệ hạ sắp tới, nếu làm to chuyện đến mức khó xử sẽ chẳng ai được yên cả, Tiêu phu nhân là người biết rõ nặng nhẹ, đương nhiên sẽ hiểu nên lựa chọn thế nào.



Không biết Yến Quý phi có tin nàng hay không, bà ta chỉ cười cười, không nhiều lời nữa.


Trở lại Vĩnh Ninh điện, Hi Vương phi nhìn nữ nhi và nhi tức, cuối cùng không hỏi gì, cũng không có lời gì muốn nói.


Sau khi ăn xong, lúc về phòng, Từ Vân Tê giữ Bùi Mộc San lại ở góc hành lang.


Lúc trước Bùi Mộc San có quan hệ rất tốt với Tiêu Cần, hôm nay ồn ào như thế, tâm trạng nàng ấy không tốt lắm.


Nhìn cô em chồng thẳng thắn, đáng yêu, tâm trạng Từ Vân Tê phức tạp, nàng chậm rãi nắm chặt tay Bùi Mộc San: “Lần sau đừng ra mặt cho ta.

” Nàng dịu dàng nói.


Nghe thế, Bùi Mộc San lập tức tỏ thái độ: “Tẩu nói bậy bạ gì đó, tẩu là tẩu tẩu ta, sao ta có thể nhìn người bên cạnh bắt nạt tẩu! ”

“Không.

” Nàng lắc đầu, ngắt lời Bùi Mộc San, ánh mắt dịu dàng: “Ta tự xử lý được.



Hiển nhiên Bùi Mộc San không tin, nàng ấy đánh giá nàng từ trên xuống dưới: “Thôi vậy, nhìn dáng vẻ yếu ớt này của tẩu, ta sợ người khác nói tẩu vài câu, tẩu đã bật khóc rồi.



Từ Vân Tê: “! ”

Ngân Hạnh ở bên cạnh lặng lẽ chớp mắt.


Cô nương nhà nàng ấy có thể hành chết đối phương mà thần không biết, quỷ không hay.


Buổi chiều, giờ thân một khắc, Bùi Mộc Hành đến hành cung, hắn tới điện Càn Khôn trước để phụng mệnh sau đó lập tức quay về Vĩnh Ninh điện tìm Từ Vân Tê.


Từ Vân Tê đang cùng Ngân Hạnh cắm cành mai hôm nay cắt được vào bình.


Thê tử điềm đạm dịu dàng, trên mặt còn nở nụ cười.


Bùi Mộc Hành thấy nàng không bị thương thì yên lòng: “Chuyện hôm nay ta có nghe nói rồi.

” Giọng điệu hắn có vẻ nghiêm túc.



Từ Vân Tê cắm xong bình mai, giao cho Ngân Hạnh, Ngân Hạnh mang bình mai vào trong phòng để phu thê hai người ở bên ngoài trò chuyện.


Ánh tà dương từ cửa sổ phía Tây chiếu vào, ánh vàng rải rác.


Một tia nắng vàng vắt ngang giữa hai người.


Mặt Từ Vân Tê ẩn trong bóng râm, nàng nhìn hắn cười: “Ta không sao, Tam gia đừng lo lắng.



Vẻ u ám trong mắt Bùi Mộc Hành không hề bớt đi: “Chuyện này ta sẽ cho nàng câu trả lời thích đáng.



Hắn không tin không cạy được miệng của bà tử kia.


Từ Vân Tê đương nhiên biết hắn muốn làm gì: “Kết quả tra ra cùng lắm là bà ta bị Tiêu Cần sai khiến, Tiêu Cần đã chịu thiệt lớn rồi, bệ hạ và Quý phi nương nương biết rõ trong lòng, mọi chuyện đã qua, níu lấy không buông không có ý nghĩa gì cả.



Thay vì biến Tiêu gia thành kẻ địch, chi bằng mượn sức họ, để Tiêu phu nhân đi đối phó Tuần Vân Linh.


Từ Vân Tê nói có lý, Bùi Mộc Hành không còn gì để nói nữa.


“Nàng nói gì với Tiêu phu nhân vậy?”

Hắn tò mò thê tử dùng cách gì biến xung đột thành lợi ích.


Từ Vân Tê nhìn hắn, hôm nay Tiêu Cần đối phó nàng, hắn có thể đứng về phía nàng, vậy nếu đổi sang ngày khác, người kia là thanh mai trúc mã của hắn thì sao.


Ý nghĩ này thoáng hiện lên đã bị nàng gạt ngay đi, nàng không muốn phải lo lắng vì chuyện chưa xảy ra, huống chi tình cảm của nàng và Bùi Mộc Hành còn lâu mới tới nước ấy.


“Bà tử kia sống chết không rõ, Hoàng tổ phụ sắp mừng thọ, người này mà chết, Tiêu gia khó lòng chối tội, Tiêu phu nhân biết rõ nặng nhẹ, lập tức lui bước.



Bùi Mộc Hành nhìn nàng, muốn nói lại thôi: “Phu nhân đánh trúng điểm yếu của bà ta rồi.



Từ Vân Tê luôn nằm ngoài dự đoán của hắn, tốt ngoài dự đoán.


Vừa rồi phục mệnh với Hoàng đế, Hoàng đế hỏi hắn:

“Con còn trách trẫm ban hôn linh tinh không?”

Bùi Mộc Hành bật cười không nói.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận