Kiều Thê Bất Đắc Dĩ



Đúng lúc này, Trần ma ma ôm chăn đệm đi ngang qua.

Một mảng đỏ tươi chợt lướt qua trong giây lát khiến Từ Vân Tê lúng túng chớp mắt một cái, bàn tay cầm tách trà vô thức siết chặt lại.

Sau đó nàng vội vàng cúi đầu nhấp một ngụm.

Khoé mắt nàng khẽ liếc về phía nam nhân đối diện, lại thấy hắn ngồi bất động, dáng người cao lớn sừng sững như ngọn núi.

Trần ma ma nhanh nhẹn dọn dẹp xong mọi thứ rồi quay ra khom lưng xin phép hai người.

Thấy vậy, Từ Vân Tê đứng dậy xách váy cất bước đi về giường trước.

Sau khi thổi tắt nến, mỗi người tự ôm lấy chăn mình im lặng ngủ.

Lúc tia nắng ban mai đầu tiên hắt vào phòng, Bùi Mộc Hành tỉnh lại theo giờ giấc bình thường.

Cơ thể hắn giống như con thú vừa tỉnh giấc và đang phát ra tín hiệu rất rõ ràng vậy.

Hắn nghiêng đầu nhìn thê tử nằm bên cạnh.

Từ Vân Tê đang nằm nghiêng hướng mặt về phía hắn, mái tóc dài xõa tung trên gối, ánh nắng ban mai phủ lên bên má vẫn sót lại chút hồng hồng của nàng, nửa cánh tay như cánh liều lộ ra khỏi chăn đặt ngang ngực.

Chơi bời tổn hại sức khỏe nên từ trước đến giờ Bùi Mộc Hành luôn biết kiềm chế bản thân.

Hắn gần như không hề do dự dằn mọi suy nghĩ trong lòng xuống, chỉ liếc nhìn người đang ngủ say bên cạnh một cái rồi thôi.

Đây là lần đầu tiên hắn thật sự cảm nhận được sự thật rằng mình đã có thê tử.

Sau một hồi im lặng, Bùi Mộc Hành kéo chăn lên cho thê tử mình rồi nhẹ nhàng xuống giường.

Trước đây hai người chưa từng ngủ chung với nhau nên Từ Vân Tê không có thói quen phục vụ hắn rời giường.


Bùi Mộc Hành cũng không gọi nàng dậy.

Sau khi tỉnh lại, Bùi Mộc Hành lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chẳng khác gì trước đây.

Từ Vân Tê xoa xoa cánh tay tê rần rồi mở mắt nhìn chiếc giường xa lạ.

Một đoạn phim ướt át tua lại trong đầu khiến nàng giật mình, chẳng qua nàng cũng không có phản ứng quá khích gì, chỉ nhẹ nhàng gọi nha hoàn vào hầu hạ mình rửa mặt thay quần áo.

Hôm qua sứ thần đến hành cung, Hoàng đế muốn mài mòn mũi nhọn của bên đó nên không triệu kiến bọn họ vào ngay mà chỉ lệnh cho Tần Vương mở tiệc chào đón nồng hậu.

Hôm nay mới sáng ra sứ giả Đại Ngột đã chính thức bái kiến Hoàng đế.

Bùi Mộc Hành và các Hoàng tôn văn võ đại thần cùng tề tụ ở Càn Khôn điện.

Tại hiện trường, Tam vương tử Đại Ngột dâng hiến ba con hãn huyết bảo mã, một miếng ngọc Hòa Điền được điêu khắc thành hình quả núi lớn và mười mấy rương vàng bạc châu báu Tây Vực chúc mừng đại thọ của Hoàng đế.

Sau đó hai nước cùng trao đổi quốc thư.

Hoàng đế cầm quốc thư Đại Ngột trong tay, cũng không tỏ thái độ gì mà chỉ dặn dò bọn họ lui xuống nghỉ ngơi.

Giữa trưa mọi người chỉ ăn chút cháo cho qua bữa.

Hoàng đế nhíu mày nhìn quốc thư trong tay rồi cho gọi các vị trọng thần vào bàn chuyện.

Quốc thư được đưa vào tay Tần Vương đầu tiên.

Tần Vương cẩn thận quan sát mấy lần rồi lắc đầu.

"Bọn họ cũng to gan lắm, vừa mở miệng đã đòi trăm nghìn cuộn tơ Đảm Sinh, trăm nghìn cân lá trà Thiện, ngoài ra còn có dược liệu nữa.

Nghe xong không biết người đang cầu hòa là bọn họ hay chúng ta nữa!"

Văn Quốc công ngồi gần đó cười cười rồi cất giọng phần bất đắc dĩ: "Mặc dù lần này chúng ta đánh cho bọn họ tạm ngoan nhưng chắc bọn họ cũng biết chúng ta bị mất sức liên tục, thế nên mới dám lợi dụng điểm yếu này mà đe dọa chúng ta."


Mặt mày Tần Vương xanh mét: "Quốc thư này phải trả về sửa lại thôi.

Bọn họ muốn nói chuyện thì thể hiện lòng thành đi đã."

Yến Bình quay sang hỏi Văn Quốc công: "Bọn họ đưa ra điều kiện gì?"

Văn Quốc công là thống soái đại quân đánh lên phía Bắc lần này nên ông ấy cũng là người phụ trách việc đàm phán hòa bình giữa hai nước.

Văn Quốc công đáp: "Ba mươi nghìn con ngựa chiến, năm mươi nghìn tấm lông thú, còn có một vài loại dược liệu và hương liệu nữa, hơn nữa bọn họ còn muốn hợp tác với Đại Tấn xây dựng khu vực buôn bán chung ở phía Bắc Tuyên phủ."

Địa hình hai nước khác hẳn nhau, đều thiếu dược liệu cần thiết nên trao đổi dược liệu thì không có gì đáng trách.

Nhưng ngựa chiến và lông thú thì khác.

Da lông có thể dùng để chế tạo áo giáp, ngựa chiến thì luôn nằm trong danh sách vật tư thiếu hụt của Đại Tấn.

Những thứ mà Đại Ngột đưa ra khiến triều đình không hài lòng.

Tần Vương nói: "Phải thêm tiền đặt cược mới được.

Theo ta thấy thì...!Hai điều kiện trăm nghìn con ngựa chiến và trăm năm mươi nghìn tấm da lông này không thể sửa đổi, cũng không thể bàn bạc thêm, nếu không đồng ý thì cho sứ giả Đại Ngột cút về đi."

Tần Vương cũng chỉ nói lẫy mà thôi.

Tiêu Ngự hỏi Văn Quốc công: "Nếu trả quốc thư về theo như yêu cầu của Tần Vương điện hạ thì Đại Ngột sẽ có phản ứng như nào nhỉ? Xé hiệp nghị hòa bình rồi trở mặt nghênh chiến à?"

Dù sao thì Tiêu Ngự cũng là quan văn, không hiểu tình hình chiến sự nơi biên giới lắm.

Văn Quốc công và Hoàng đế quay sang nhìn nhau nhưng không trả lời ngay.

Tình hình trước mắt là Đại Ngột vẫn còn khả năng nghênh chiến nhưng Đại Tấn thì không.


Nếu đánh thật thì chưa biết người thua thiệt là ai đâu.

Bùi Mộc Hành nhìn ra Văn Quốc công đã có suy nghĩ khác nên cười khẽ nói với vẻ sâu xa: "Nếu Đại Ngột vẫn còn khả năng chiến đấu thì Văn Quốc công đã nghĩ tới lý do tại sao bọn họ muốn cầu hoà chưa? Thật sự chỉ là vì thực lực Đại Tấn hùng mạnh thôi sao?"

Hoàng đế nhìn cháu trai: "Hành Nhi, chẳng lẽ con đi tiếp đón sứ thần Đại Ngột về có thu hoạch gì?"

Bùi Mộc Hành chắp tay đáp: "Hồi bẩm Hoàng tổ phụ, đêm hôm trước con giả vờ uống say về lều trước, trong lúc vô tình lại thám thính được chuyện sông Cáp Nhĩ ở phía Bắc Đại Ngột hiếm khi xuất hiện tình trạng ngừng chảy đồng loạt.

Rất có thể trong thời gian tới biên giới Đại Ngột sẽ xuất hiện hạn hán."

Hoàng đế giật mình.

"Thì ra là vậy!" Tần Vương vỗ tay bật cười: "Nếu vậy thì thái độ của chúng ta càng phải cương quyết mới được, phải ép cho bọn chúng đồng ý điều kiện cung cấp trăm nghìn ngựa chiến cho chúng ta."

Nhưng chuyện này không đơn giản như lời Tần Vương nói.

Sau khi Tần Vương trả quốc thư về, Tam vương tử Đại Ngột lại đưa ra một đề nghị khác, cứ như bọn họ đã đoán được trước phản ứng Đại Tấn rồi vậy.

"Vạn thọ của bệ hạ sắp tới, không bằng hai nước chúng ta tỷ thí võ thuật mua vui chút đi."

Tất nhiên Đại Tấn phải đáp ứng yêu cầu này rồi, sao có thể bày ra vẻ hèn nhát không dám ứng chiến được?

Nhưng sau đó Văn Quốc công lại nghiêm túc nói với Hoàng đế:

"Bệ hạ, đây chỉ là kế hoãn binh của bọn chúng thôi.

Bọn chúng định dùng buổi tỷ thí võ thuật này để đe doạ Đại Tấn đấy.

Xem ra lần này bọn chúng có chuẩn bị rồi mới đến đây."

Sau đó các vị đại thần lại bắt đầu mồm năm miệng mười bàn bạc xem nên bài binh bố trận như nào để đánh phủ đầu đối phương.

Nhưng Hoàng đế vẫn nhíu chặt mày.

Ông ta cho đa số mọi người lui ra ngoài, chỉ để lại Văn Quốc công và Yến Bình, cuối cùng lại mượn cớ xử lý công văn để giữ Bùi Mộc Hành ở lại nữa.

Bùi Mộc Hành ngồi bên cạnh lật xem công văn giùm Hoàng đế, sau đó phân loại và sửa sang lại từng tập một.

Thấy mặt mày Hoàng đế rất khó coi, Văn Quốc công thẳng thắn lên tiếng:


"Hẳn là bệ hạ đã nhìn ra lần này mục đích của Đại Ngột không phải là đàm phán hòa bình."

Hoàng đế lắc đầu rồi vứt tấu chương yêu cầu tỷ võ xuống đất.

"Bọn chúng đâu có vẻ gì là tới cầu hoà đâu? Có mà đang lấy cớ cầu hoà tới đòi đồ trẫm thì có! Trong lòng trẫm nuốt không trôi cục tức này.

Văn Quốc công, trẫm hỏi ngươi, nếu đánh thật thì Đại Tấn có chịu nổi không?"

Văn Quốc công lộ ra vẻ khó khăn.

Ông ấy đứng dậy chắp tay đáp: "Bệ hạ, nếu đánh thật thì tất nhiên chúng ta vẫn có thể, chẳng qua chắc chắn sẽ dẫn đến cảnh dân chúng lầm than."

"Nhưng cũng đâu thể để mặc cho bọn chúng dắt mũi được!" Hoàng đế dựa vào bàn tức giận nói.

Lúc này Yến Bình lại trầm ngâm nói: "Bệ hạ, dù thế nào đi chăng nữa thì bây giờ chúng ta cũng phải dùng cớ bàn chuyện hoà bình để đối phó cái đã, không thể để bọn chúng nắm quyền chủ động được.

Nếu bọn chúng muốn tỷ võ thì được thôi, chúng ta theo, nhưng sau đó chúng ta cũng không vội bàn chuyện khác, cứ để bọn chúng vui sướng uống rượu chơi bời trong cung rồi chìm vào cuộc sống phóng túng đi đã rồi lại nhìn lại xem ai vững vàng hơn ai."

Nghe vậy, vẻ mặt Hoàng đế có vẻ cân nhắc: "Kế này không tệ chút nào, chúng ta cứ làm vậy đi."

Văn Quốc công nhìn bóng đêm mênh mông ngoài cửa sổ rồi thở dài một hơi: "Nhưng đến cùng thì đây cũng không phải kế hoạch lâu dài."

Nói cho cùng thì tình hình nước bọn họ cũng đang là quốc khố thiếu hụt, quân lương đứt đoạn.

Nghe vậy, mặt mày Hoàng đế lại trở nên nghiêm nghị.

Đột nhiên ông ta ngẩng đầu nhìn Bùi Mộc Hành đang cẩn thận chỉnh sửa công văn ở bên kia rồi mở miệng hỏi: "Hành Nhi, chẳng phải con đã từng tới Dương châu một chuyến rồi sao? Chuyện thế nào rồi?"

Cả Yến Bình và Văn Quốc công đều quay sang nhìn Bùi Mộc Hành.

Nghe vậy, Bùi Mộc Hành đứng dậy đi vòng ra trước mặt Hoàng đế rồi khom lưng đáp: "Hoàng tổ phụ, vừa trở về đến nơi con đã dâng sổ báo cáo cho ngài ngay rồi mà, ngài quên đọc ư?"

Hoàng đế day day trán rồi liếc nhìn ngự án một cái như đang tìm sổ con, sau đó lại sực nhớ ra: "Con đang muốn nói đến cải cách chính sách muối phải không?"

"Vâng."

"Cải cách kiểu gì đây?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận