Kiều Thê Bất Đắc Dĩ



Một tiếng “phu nhân” đánh thức Từ Vân Tê từ trong suy nghĩ hỗn độn.

Hắn đang gọi nàng à?

Ánh đèn mờ nhạt, gió thổi qua, sương trắng như rơi xuống mái ngói.

Từ Vân Tê nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nghênh đón đôi mắt đen láy bình tĩnh của nam nhân, sắp xếp lại câu từ một lát rồi hỏi: “Tam gia mới nói là xử lý theo lẽ thường, xin hỏi lẽ thường là thế nào?”

Trước giờ Từ Vân Tê vẫn mỉm cười đối mặt với người khác, nói chuyện vừa êm dịu vừa từ tốn, lọt vào tai người khác chỉ còn sự dịu dàng, lại phối hợp với dung nhan tuyệt sắc, cứ như trăng trong nước hoa trong gương, khiến người ta không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ e sẽ khiến nàng sợ hãi.

Bùi Mộc Hành chậm rãi giải thích.

Nghe xong, Từ Vân Tê suy xét một phen, nếu đã sống cùng nhau thì tài sản riêng của Bùi Mộc Hành cũng là sản nghiệp của tam phòng, tiếp tục giao cho Vương phi thì không ổn lắm, bèn nói: “Đưa đến hậu viện trước đã, chờ ta sửa soạn lại danh sách thì sẽ chọn mấy thứ tốt để hiếu kính mẫu thân.”

Bùi Mộc Hành không cảm thấy có gì không ổn, bèn ra lệnh cho Trần quản gia đi theo Từ Vân Tê để lo liệu, còn mình về thư phòng.

Vừa bước vào cửa đã thấy một ám vệ đứng chờ trong phòng, dâng một phần văn thư bằng hai tay: “Bẩm Tam gia, vụ án ở Thông châu đã có tin tức.”

Bùi Mộc Hành lập tức nhận lá thư rồi đi vòng ra sau bàn mở ra, nhanh chóng đọc lướt qua, ánh mắt trở nên nặng nề, bóng lưng cao gầy tựa vào ghế bành.

Không lâu trước đó, hắn nhận được một lá thư cầu cứu cực kỳ quái dị, trong thư nói rõ lương thực vận chuyển bằng đường thủy của kho lúa Thông châu đã bị người khác đánh tráo bằng hàng kém, giấy viết thư còn dính chút bùn sông.

Bùi Mộc Hành nghi ngờ là quan trị thủy viết, bèn ra lệnh cho tâm phúc tiến đến Thông châu ngay trong đêm hôm ấy.

Chuyện quái dị hơn nữa đã xảy ra, khi người của hắn chạy đến kho lúa Thông châu thì thấy kho lúa xảy ra hỏa hoạn, lương thực mốc bị đánh tráo đều bị thiêu cháy hết sạch.

Kho lúa các nơi xảy ra hỏa hoạn vốn là chuyện không đáng kinh ngạc, song Bùi Mộc Hành vẫn cảm thấy là lạ.

Mỗi khi qua mùa đông, Đại Ngột thiếu thốn lương thực nên sẽ xuống phía nam đánh cướp, cứ đến dịp này, triều đình sẽ nhanh chóng đưa lương thực đến Bắc Cảnh để chống giặc.


Bùi Mộc Hành hầu hạ bên cạnh Hoàng đế, tranh thủ thời cơ cử văn thư thủ lương đến Thông châu, đúng lúc gặp phải kho lúa Thông châu bị cháy, mấy chục vạn đảm* lương thực đều bị cháy hết.

Thánh thượng nổi trận lôi đình, cử người đi điều tra rõ ràng vụ này.

*Đảm/担: đơn vị cân đo lương thực ngày xưa, 1 đảm = 50kg hiện đại.

Người được cử đi chính là tâm phúc của Bùi Mộc Hành, Lưu Việt – Ngự sử thất phẩm.

Lưu Việt gửi thư mật hồi âm, nguyên nhân hỏa hoạn đã được điều tra rõ ràng, tướng sĩ gác kho lúa ban đêm tìm kiếm niềm vui, bất cẩn làm đổ đèn dầu, trùng hợp đúng lúc này, lương thực được vận chuyển bằng đường thủy chồng chất lên nhau, hỏa thế càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng không thể vãn hồi.

Quả nhiên là vì nguyên nhân này sao?

Kho lúa Thông châu là kho lúa lớn nhất gần khu vực Kinh đô, lương thực ở nơi đây thứ nhất được chuẩn bị để dùng cho nha môn và hoàng cung, thứ hai là làm quân lương dự bị, đã là dự bị nên một năm chẳng có mấy lần được mở kho lúa, ngược lại biến thành chiến trường để trâu quỷ rắn thần các nơi tranh giành lợi ích.

Nếu không có lá thư cầu cứu kia, Bùi Mộc Hành sẽ tin vào kết quả điều tra này.

Nhưng nếu lương thực thật sự đã bị đánh tráo thì chắc chắn là đang che giấu bí mật nào đó.

Thông châu tiếp giáp với Kinh thành, kẻ nào có thể lừa dối ở nơi này? Xem ra quan hàm sẽ không thấp.

Nam nhân trẻ tuổi cầm lá thư chậm rãi đến gần đèn dầu bằng bạc trên bàn, giấy viết thư gặp lửa, chẳng mấy chốc đã phát ra tiếng vang “xèo xèo”, ánh mắt của hắn cứ nhìn vào một chỗ.

“Kêu Lưu Việt bí mật điều tra Tri phủ Thông châu Trần Minh Sơn.”

Bùi Mộc Hành chậm rãi phủi sạch tro bụi dính trên bàn tay.

Mồi câu đã thả xuống, chỉ còn chờ câu được một con cá lớn, à không, có lẽ là hai con cá.




Từ Vân Tê trở về hậu viện của Thanh Huy viên, Trần quản gia đã sai người đưa đồ vật đến đây.

Chỉ trong chốc lát, mười mấy chiếc hòm được khiêng vào đặt trên hành lang của Thanh Huy viên.

Suốt cả đêm, Từ Vân Tê cùng Ngân Hạnh và hai vị lão ma ma bận rộn sửa soạn lại niên lệ, tra tìm đối chiếu với danh sách để tránh quản sự thôn trang giấu diếm báo cáo sai lệch.

Tin tức hoàng trang Thông châu đưa niên lệ đến phủ, tất nhiên không thể giấu được Hi Vương phi.

Trước kia, việc nội vụ của Bùi Mộc Hành đều do bà ấy xử lý.

Nhìn mà xem, thê tử mới vào cửa đã làm chủ thay nhi tử, cơn tức trong lòng Hi Vương phi cứ bị nghẹn lại, không thể nguôi giận cũng không thể phát giận.

Nhị thiếu phu nhân Lý thị hầu hạ Hi Vương phi uống một bát canh an thần, nói chuyện không để lại dấu vết: “Tam đệ muội không hiểu chuyện, mẫu thân chớ giận mà tổn thương thân thể.

Nói không chừng ngày mai muội ấy sẽ chọn đồ tốt đưa đến đây để hiếu kính người.”

Hi Vương phi trừng nàng ấy một phát: “Ta thèm chắc?”

Điều khiến bà ấy buồn bã là trước kia, niên lệ của thôn trang đều được giao cho bà ấy, chưa bao giờ có ai quan tâm bà ấy xử lý như thế nào, bây giờ bà ấy lại không thể nhúng tay vào.

Quả thực đúng như câu nói “có tức phụ đã quên mẹ”.

Lý thị bị bẽ mặt.

Đại thiếu phu nhân Tạ thị ở bên cạnh nhớ đến chuyện chính: “Mẫu thân, đệ muội qua cửa, chắc chắn bên cạnh sẽ thiếu người hầu hạ.

Người xem, có phải là nên đưa một ít nha hoàn bà tử đến Thanh Huy viên không?”


Tạ thị quản lý gia sự, việc lớn việc nhỏ trong phủ đều do nàng ta xử lý.

Theo lý mà nói, Hi Vương phi nên phái người hầu hạ Từ Vân Tê.

Chỉ có điều năm Bùi Mộc Hành 12 tuổi, có một nha hoàn ăn mặc xộc xệch mưu toan quyến rũ hắn, Bùi Mộc Hành nổi trận lôi đình, đánh nha hoàn kia 20 bản tử rồi bán đi, từ đó về sau không cho người khác đến gần mình, vậy nên trong lòng Hi Vương phi vẫn băn khoăn.

Cho dù khiến con dâu chịu khổ thì cũng không thể khiến con trai chịu khổ, bà ấy nói: “Hành Nhi không thích náo nhiệt, chuyện phái người cứ thôi vậy.”

“Hơn nữa, chẳng phải Từ thị cũng nên dẫn theo mấy người hầu hay sao? Nó thì thiếu người hầu hạ chỗ nào?”

Vẻ mặt của Tạ thị khó mà nói hết: “Mẫu thân, danh sách đồ cưới của muội ấy vẫn còn đây, bên cạnh chỉ có một nha hoàn không hiểu nhân sự*.”

*Ám chỉ nha hoàn chưa gả chồng nên không hiểu chuyện nam nữ.

Vẻ mặt của Hi Vương phi càng khó nhìn, cố nhịn một lát nhưng vẫn ghét bỏ nói: “Quả nhiên là xuất thân từ nhà thấp cửa hẹp, không thể ra ngoài gặp người.”

Nghĩ đến Tuần Vân Linh có tri thức hiểu lễ nghĩa, Hi Vương phi lại tan nát cõi lòng: “Thôi vậy thôi vậy, tùy nó đi.”

Hôm sau hồi môn, Từ Vân Tê đến Cẩm Hòa đường thỉnh an từ sáng sớm, nhân tiện chọn mấy bộ da đẹp để hiếu kính bà mẫu.

Nào ngờ khi hai chủ tớ vừa đến bên ngoài, bà tử gác cổng lại ấp úng nói với nàng: “Bẩm Tam thiếu phu nhân, Vương phi lại lên cơn đau đầu nên miễn thỉnh an sáng sớm chiều tối.”

Từ Vân Tê ngẩn người, đang lưỡng lự có nên nhờ bà tử giúp mình hay không thì thoáng nhìn thấy Đại thiếu phu nhân Tạ thị đỡ tay nha hoàn, không nhanh không chậm bước ra từ mái đình.

Tầm mắt của Tạ thị dừng lại trên mấy bộ da rực rỡ, nhất thời hiểu rõ.

Vậy nên Từ Vân Tê đã biết, không phải Hi Vương phi bị bệnh, mà là không muốn gặp nàng.

Đã vậy thì không cần miễn cưỡng.

Từ Vân Tê khẽ gật đầu chào Tạ thị, sau đó xoay người rời khỏi Cẩm Hòa đường.

Tuy rằng Hi Vương phi không thích Từ Vân Tê nhưng bà ấy lại là người rất sĩ diện, ra lệnh cho Tạ thị chuẩn bị lễ lại mặt phong phú, chất đầy một chiếc xe chờ bên cửa.


Chỉ có điều, hai chủ tớ Từ Vân Tê ngồi trong xe đã được hai khắc mà vẫn không thấy Bùi Mộc Hành đâu.

Ngân Hạnh vốn đã chịu uất ức ở chỗ Hi Vương phi, bây giờ không nhịn được phàn nàn: “Vương phi thật quá đáng, người là do Thánh thượng tứ hôn, có phải người mong chờ được gả đến đây đâu? Vì sao bà ấy lại làm khó dễ người như thế?”

Không biết Từ Vân Tê đang suy nghĩ gì, nghe vậy cũng chỉ nhìn thoáng qua: “Bà ấy gây khó dễ cho ta hồi nào?”

Ngân Hạnh than thở: “Chẳng phải bà ấy không cho người vào cửa hay sao?”

Từ Vân Tê rộng lượng trả lời: “Bà ấy chỉ không thích ta, chứ chưa đến nỗi gây khó dễ.

Nhìn xem, chẳng phải lễ lại mặt lần này được chuẩn bị rất phong phú hay sao? Người khác không thích chúng ta, chúng ta không đến gần họ là được, vì sao ngươi cứ buồn bã không đâu? Đừng quên mục đích vào kinh của chúng ta, đừng phân tâm vào những chuyện nhỏ nhặt này.”

Hi Vương phi không thích nàng cũng có lợi, nhìn mà xem, nàng không cần phải cẩn thận hầu hạ bà mẫu.

Ngân Hạnh vốn định cãi lại nhưng nghe đến đoạn sau, mí mắt của nàng ấy cụp xuống, không nói một lời.

Nửa canh giờ sau, Bùi Mộc Hành dẫn theo Trưởng sử của Vương phủ xuất hiện.

Lại mặt là nghi thức cuối cùng của đại hôn, không phải chuyện nhỏ, tất nhiên phải có Trưởng sử Vương phủ ra mặt lo liệu.

Khác với hôm qua hai người ngồi chung xe, hôm nay Bùi Mộc Hành không cần ép bản thân chịu khổ, một mình ngồi một chiếc xe ngựa.

Hắn không giải thích một lời, Từ Vân Tê cũng không để bụng, đoàn người chậm rãi tiến về phía nam.

Hi Vương phi tọa lạc trong Trừng Thanh phường gần Hoàng thành, Từ phủ nằm trong Sùng Bắc phường ở Nam thành.

Mặc dù Từ gia có chút danh tiếng ở Kinh châu nhưng khi đến Kinh thành khắp nơi là quyền quý thì thật sự không đáng nhắc đến.

Từ phụ có thể nhậm quan đặt chân ở Kinh thành đã được coi là niềm kiêu hãnh của gia tộc, chưa bàn đến chuyện nay còn trèo lên hoàng thân quốc thích.

Vậy nên từ sáng sớm, Từ Chủ sự dặn dò thê tử chuẩn bị một bữa tiệc tại hậu trạch, còn mình dẫn cả nhà già trẻ đứng chờ trước cổng, chỉ sợ sẽ thất lễ.

Cùng Từ Chủ sự đón khách là Đại công tử, Nhị công tử và Nhị tiểu thư của quý phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận