Kiều Thê Bất Đắc Dĩ



Thập Nhị Vương Bùi Tuần ứng chiến.

Sau đó vị Vương gia nhàn tản này thoải mái cầm thương lên sân.

Lúc y nhảy lên lưng ngựa, mọi người bên ngoài chợt ồ lên.

Bấy giờ Từ Vân Tê mới biết hoá ra Thập Nhị Vương rất được các cô nương chào đón.

Lý thị nói với nàng: "Đệ muội không biết đấy thôi, Thập Nhị Vương được khen ngợi là xạ thủ đệ nhất Đại Tấn mình đấy.

Y mà đã ra sân là không thua được đâu."

Bùi Mộc Lan ngồi một bên lo lắng chen lời: "Nhưng ta nghe nói thập nhị thúc đang bị thương."

Lý thị không nói gì vì Bùi Mộc San đang đứng cạnh lan can sân tỷ võ đã gào to đáp trước rồi:

"Dù có bị thương thì thập nhị thúc cũng có thể đánh cho tên kia tan tác tả tơi!"

Trừ học y ra thì thứ mà Từ Vân Tê muốn học nhất chính là bắn tên.

Đối với các cô nương thì biết bắn tên và có thể hành tẩu giang hồ chẳng khác gì chiêu phòng thân.

Tiếc rằng ngoại tổ phụ của nàng không giỏi lĩnh vực này.

Sau này nàng có tìm người dạy mình nhưng tất cả đều dạy không đúng cách.

Bây giờ nghe mọi người nói vậy, nàng không khỏi sinh lòng tò mò với vị Thập Nhị Vương này nên cũng rướn cổ quan sát.

Người ngồi trên lưng ngựa cùng giương cung lên bầu trời mênh mông.

Quả nhiên kỹ thuật bắn tên của Thập Nhị Vương Bùi Tuần cũng thành thạo lưu loát như trong lời đồn.

Mũi tên y bắn ra xé toạc không trung, vòng một vòng cung tuyệt đẹp rồi biến mất trên bầu trời.

Không biết mũi tên này đã đi bao xa, chỉ biết rằng mọi người chưa kịp nhìn thấy gì đã chợt nghe thấy tiếng chim nhạn kêu to.

Không lâu sau, một con chim nhạn lớn trúng hai mũi tên rơi xuống bụi cỏ.


Vương tử Đại Ngột bắn thủng cánh của nó, còn Bùi Tuần thì cạo sạch một đường lông vũ trên trán nó chỉ với một mũi tên.

Kỹ thuật bắn cung của hai bên như nào đã quá rõ.

Nhất là khi Bùi Mộc Hành tự mình tiến lên đỡ Bùi Tuần hơi cà nhắc quay về, vẻ mặt vương tử Đại Ngột lại càng khó coi hơn.

Không ngờ Bùi Tuần lại nghênh chiến khi đang có sẵn vết thương trên người.

Thấy đôi mắt hạnh của Từ Vân Tê sáng bừng, Lý thị cười hỏi nàng: "Muội thích bắn tên hả?"

Từ Vân Tê nghiêm túc gật đầu.

Lý thị lại nói: "Tài bắn cung của tam đệ là do Thập Nhị Vương dạy cho đấy.

Sau khi về muội có thể nhờ tam đệ dạy muội." Lúc nói lời này, vẻ mặt Lý thị đầy vẻ mập mờ.

Từ Vân Tê chỉ cười nhẹ chứ không nói gì.

Bùi Mộc Hành làm gì có bản lĩnh đó, mà dù có thật thì nàng cũng không định nhờ.

Thật ra Lý thị là một người cẩn thận.

Mấy ngày nay nàng ấy đã im lặng quan sát cuộc sống của phu thê Bùi Mộc Hành và Từ Vân Tê nên cũng nhận ra bọn họ không thân mật.

Thấy Từ Vân Tê không trả lời, nàng ấy cho rằng nàng đang buồn nên lại an ủi:

"Tình cảm cũng cần thời gian mới có được.

Thật ra muội không biết đấy thôi, bên ngoài có nhiều người ước được như muội lắm đấy.

Đêm qua sau khi nhị ca nhà muội về nói với ta rằng chiều qua tam đệ phản biện sắc bén trong cuộc đàm phán đầu tiên giữa hai nước, khiến đối phương bị chặn họng không trả lời được, giúp Đại Tấn ta chiếm được thế thượng phong đấy.

Muội biết chuyện này chưa?"

Đúng là Từ Vân Tê chưa biết chuyện này.

Trước giờ Bùi Mộc Hành chưa từng nói cho nàng nghe chuyện trong triều, hơn nữa hẳn là hắn cũng không hy vọng nàng lắm mồm.

Lý thị nhìn ra điều này nên sinh lòng đồng cảm, lại cầm chặt cổ tay nàng thêm chút nữa rồi ghé sát tai nàng nói nhỏ:


"Đại ca muội nói Tần Vương và Thái tử đang muốn lôi kéo tam đệ đấy.

Tương lai sau này của tam đệ rộng mở rồi nên hắn mới một lòng lo chuyện triều chính thôi, muội thông cảm cho hắn chút."

Từ Vân Tê dở khóc dở cười nhưng cũng nhận ý tốt của nàng ấy: "Đa tạ nhị tẩu, trong lòng ta cũng hiểu mà."

Sau khi trận so tài của Thập Nhị Vương kết thúc, mọi người tụm năm tụm ba giải tán.

Bùi Mộc San hét to gọi vài vị cô nương đi cưỡi ngựa đánh bóng.

Từ Vân Tê và Lý thị cùng trở về hành cung, giữa đường hai đứa bé lại ầm ĩ đòi đi xem người ta bắn tên trên mặt nước nên Lý thị đành phải gọi Bùi Mộc Lan đi trông con cùng mình.

Thế là chỉ còn một mình Từ Vân Tê quay về hành cung.

Lúc đi ngang qua chỗ đường núi hiểm trở, nàng bị người ta chặn đường.

Nữ nhi Lưu Hương Ninh của Đại Lý Tự khanh dẫn theo hai nha hoàn bà tử cố ý cản đường Từ Vân Tê.

Mặt mày nàng ta thay đổi liên tục, nặng mãi mới phun ra được một câu: "Từ...!Từ thị, ngươi có chắc là hôm qua ngươi không cố ý không?"

Từ Vân Tê quan sát vẻ mặt nàng ta chốc lát rồi lạnh nhạt đáp: "Trên người Lưu cô nương bị nổi mụn nước mà lại không lo ở trong phòng đi, ra ngoài gặp gió như vậy vết thương dễ bị thối rữa lắm đây.

Đến khi đó ngươi sẽ đau như bị kiến cắn, ngày đêm khó ngủ..."

Nghe vậy, cơn tức trong lòng Lưu Hương Ninh càng dâng trào, nỗi hận thù trong mắt như sắp biến thành thực thể: "Đúng thế, hôm nay ta cũng sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác này..."

Nàng ta vừa nói vừa nháy mắt, sau đó có mấy tên thị vệ lao từ hai bên rừng ra kết hợp với chủ tớ Lưu Hương Ninh tạo thành một vòng năm người bao vây Từ Vân Tê và Ngân Hạnh.

Từ Vân Tê lạnh lùng liếc đám người xung quanh một cái rồi siết chặt ngân châm trong tay áo.

Chẳng qua nàng còn chưa kịp ra tay đã nghe một tiếng gào truyền tới từ con đường đá bên cạnh.

"Ngươi dám!"

Từ Vân Tê nhìn về phía phát ra tiếng thì thấy một vị phu nhân cao gầy trán rộng đang vội vàng dẫn hai tỳ nữ lại gần.

Bà ấy xách váy nhảy mấy bước lên bậc thềm cản trước người Từ Vân Tê rồi quát Lưu Hương Ninh:


"Lưu cô nương, phụ thân ngươi hiện đang là Đại lý Tự khanh, thế mà ngươi không biết hậu quả khi làm Vân Tê bị thương à?"

"Việc ngươi bị hắt trà lên người là sự cố do Tiêu gia gây ra, liên quan gì đến Vân Tê đâu? Nếu ngươi cứ khăng khăng muốn quấy rối như vậy có khi chết thế nào không biết đâu!"

Lưu Hương Ninh liếc nhìn người mới tới một cái rồi bày ra vẻ cao ngạo khinh thường: "Ngươi là kẻ nào mà dám phá hỏng chuyện tốt của bổn cô nương vậy hả?!"

Có vẻ như vị phu nhân này cũng không muốn dây dưa lằng nhằng với nàng ta: "Ta là ai liên quan gì đến ngươi? Nếu ngươi còn không đi nữa là ta gọi người đấy!"

Thấy bà ấy cất cao giọng, Lưu Hương Ninh lập tức mất bình tĩnh: "Ngươi, ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ tính sổ với ngươi sau!" Nói xong, nàng ta tức tối dẫn người rời đi.

*

Gió núi gào thét kéo theo mùi gỗ tùng phất qua gò má.

Từ Vân Tê cầm bình trà lên rót cho Tưởng phu nhân ngồi đối diện một tách, sau đó hai người ngồi trong đình im lặng nhìn nhau.

Từ Vân Tê cười khổ: "Ta thấy người Lưu gia không thuộc kiểu thấu tình hiểu lý gì đâu, sao phu nhân phải làm mích lòng bọn họ vì ta làm gì chứ? Chút trò mèo của nàng ta cũng đâu làm gì được ta đâu."

Tưởng phu nhân lắc đầu: "Chẳng lẽ ta lại trơ mắt nhìn người ta ra tay với con à?"

Thấy Từ Vân Tê định cãi tiếp, bà ấy bèn giơ tay cầm lấy cổ tay Từ Vân Tê rồi dịu dàng hỏi: "Bé ngoan, nửa năm nay con có khoẻ không?"

Ánh mắt Từ Vân Tê chợt loé lên, nụ cười bên khoé miệng càng sâu hơn: "Sao ta lại không tốt được? Ta không cần lo ăn lo mặc, cũng chẳng có chuyện gì phiền lòng."

Tưởng phu nhân nhìn ánh mắt sáng như ánh trăng của nàng một hồi rồi đột nhiên nghẹn ngào nói: "Nếu không có thánh chỉ tứ hôn của bệ hệ thì tốt biết bao..." Đang nói dở thì bà ấy bật khóc nức nở.

Một năm trước, khi vừa vào kinh không lâu Từ Vân Tê có khám bệnh cho phu nhân một vị quan trong triều ở Thành Dương y quán.

Người đó chính là Tưởng phu nhân.

Sau này có một lần tình cờ gặp nhau ở yến hội, Tưởng phu nhân nhận ra Từ Vân Tê, lại nghe nói nàng là trưởng nữ nhà Công bộ Lang trung Trần đại nhân nên mừng thầm trong lòng, vội sai người đến cửa làm mai.

Khi đó vì Từ Hạc nên Từ Vân Tê không muốn ở lại Từ gia nữa.

Thế là nàng đồng ý với mẫu thân Chương thị của mình đi gặp Tưởng phu nhân một lần.

Hai người vừa gặp nhưng như đã quen từ lâu.

Tưởng phu nhân từng được Từ Vân Tê cứu mạng nên rất yêu thích nàng, vội vàng muốn sắp xếp cho nàng và nhi tử độc nhất của mình là Tưởng Ngọc Hà gặp nhau.

Tưởng Ngọc Hà vốn đã biết ơn Từ Vân Tê từ trước rồi, đến khi gặp nhau lại thấy nàng duyên dáng yêu kiều, dịu dàng nhã nhặn nên lại càng thích hơn.

Hôn sự giữa hai nhà cứ vậy mà được quyết định.

Tưởng gia là Bá phủ tứ phẩm, địa vị cao hơn Từ gia một chút nhưng cũng không chênh lệch nhiều, hai bên coi như xứng vai xứng vế.


Bà mẫu thương yêu, phu quân dịu dàng chiều chuộng, đây đúng là một mối hôn sự không thể nào tốt hơn.

Tiếc rằng hai nhà vừa mới trao đổi canh thiếp không lâu thì Hoàng đế lại hạ thánh chỉ xuống phá vỡ mối hôn sự này.

Chương thị và Tưởng phu nhân thật sự muốn ôm đầu khóc oà.

Nửa năm nay cứ mỗi lần nhớ đến chuyện này là Tưởng phu nhân lại không giấu nổi vẻ thương tiếc.

Từ Vân Tê không đành lòng khi thấy bà ấy như vậy nên vội vàng khuyên nhủ: "Phu nhân, mọi chuyện đều đã qua rồi, chúng ta hữu duyên nhưng không phận, cũng không thể làm được gì nữa.

Hiện tại cuộc sống của ta cũng bình yên ổn định, người cũng nên nghĩ thoáng ra sau đó tìm cho Tưởng đại ca một mối tốt hơn."

Nhắc tới Tưởng Ngọc Hà, Tưởng phu nhân lại càng khóc đau lòng hơn, đến nỗi hai tay run lên.

Bà ấy muốn tâm sự bằng hết chuyện trong lòng nhưng lại cố kỵ Từ Vân Tê đã lập gia đình nên lời đã đến khóe miệng lại đành nuốt xuống, chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào.

Sau khi khóc một hồi, Tưởng phu nhân tỉnh táo lại lau nước mắt rồi cười hỏi Từ Vân Tê:

"Tam công tử đối xử với con có tốt không?"

Từ Vân Tê sợ bà ấy lo lắng nên vội đáp: "Rất tốt ạ, người đừng thấy chàng ấy lạnh lùng mà nhầm, chàng ấy là người ngoài lạnh trong nóng đấy, rất chịu chi cho ta, cứ mỗi lần ra ngoài là lại mua quà quý về.

Tình cảm phu thê giữa ta và chàng ấy rất hoà hợp, còn bà mẫu...!Tuy không thể nói là hoà thuận nhưng cũng chưa bao giờ hà khắc với ta.

Tiểu cô tử lại càng không cần phải nói."

Từ Vân Tê nói những lời này một là để Tưởng phu nhân yên tâm, hai là để Tưởng Ngọc Hà từ bỏ ý định.

Nghe nàng nói vậy, Tưởng phu nhân đau lòng nước mắt rưng rưng.

"Vân Tê, tính con như nào chẳng lẽ ta lại không biết? Lời này nếu gạt mẫu thân con thì được chứ ta thì ta không tin.

Nhân phẩm của Tam công tử không chê vào đâu được, tất nhiên ta tin Tam công tử, có điều phu thê hoà hợp thì miễn đi."

Ở nhà chịu oan ức thì thôi đi, ra ngoài còn phải chịu ánh mắt lạnh lùng của người khác và nghe người ta nói ra nói vào nữa.

Nếu nàng gả tới Tưởng gia và được cả nhà chiều chuộng nâng niu thì mới gọi là tốt kìa.

Thấy lời của mình không khuyên được Tưởng phu nhân, Từ Vân Tê đành ôm lấy tay bà ấy làm nũng: "Ta kê thuốc cho người người có uống không đấy?"

"Có chứ."

"Đúng rồi, Tưởng đại ca có khoẻ không?"

"Ta nói nó khoẻ con có tin không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận