Kiều Thê Bất Đắc Dĩ



Tiếng gió rít qua từng cơn, mặt trời dần khuất bóng sau tầng mây.

Thấy bầu trời đang dần trở nên âm u, Bùi Mộc Hành đứng dậy định quay về.

Từ Vân Tê không nói gì, chỉ lẳng lặng đi theo hắn.

Lần này hai người không cưỡi ngựa nữa mà lững thững đi bộ.

Từ Vân Tê níu lấy cái túi nhỏ rồi ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt.

Hắn mặc một bộ đồ màu xanh đen để lộ dáng người cao ráo, phong thái vừa điềm tĩnh vừa lễ độ, mang lại cho người ta cảm giác như cây thông trên đỉnh núi tuyết vậy, chỉ có thể nhìn chứ không thể với tới.

Từ Vân Tê giữ một khoảng cách nhất định với hắn rồi đắm chìm trong suy nghĩ vui vẻ của bản thân.

Nàng nghĩ sau khi về mình sẽ mở hũ rượu ô mai ra rồi ngâm con rắn này vào trong đó.

Như vậy có thể chế thành rượu thuốc chất lượng tốt nhất.

Nếu ngoại tổ phụ vẫn còn sống thì nàng có thể dâng rượu cho ông ấy thưởng thức để chữa phong thấp và chứng bàn chân lạnh của ông ấy...!Nhớ tới ngoại tổ phụ đến giờ vẫn chưa biết tung tích, tâm trạng của Từ Vân Tê lại chùng xuống.

Trong hai tháng Bùi Mộc Hành xuôi Nam tới Dương châu kia, nàng mượn cớ về nhà ngoại rồi tự mình tới Yến châu và Thông châu một chuyến, có điều cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.

Hồ chưởng quỹ nói đã hơn một năm trôi qua rồi, có thể ngoại tổ phụ nàng đã không còn trên đời này nữa.

Gió thổi vào đáy mắt nàng rồi hoá thành nỗi hoảng sợ đọng lại đó mãi không thể xua đi được.

Bùi Mộc Hành vừa quay lại đã thấy thê tử mình buồn thiu tiu nghỉu đi theo mình như hài tử làm sai chuyện.

Bỗng nhiên hắn cảm thấy mắc cười nên dừng chân hỏi nàng: "Nàng không sợ hả?"

Từ Vân Tê dừng bước, cố gắng kìm nén nỗi buồn trong lòng lại rồi chớp mắt đáp: "Ta không sợ, chàng sợ à?" Nàng hỏi ngược lại.

Bùi Mộc Hành không biết nên nói gì.

"Trước đây nàng đã từng bắt rắn rồi hử?"

Nụ cười lại xuất hiện trên mặt Từ Vân Tê một lần nữa.

Nàng gật gù nói: "Ta bắt nhiều rồi.

Hồi bé ta hay đi theo ngoại tổ phụ lên núi xuống biển.

Khi ấy ta còn từng tự bắt cá nữa cơ."


Bùi Mộc Hành biết cô nương lớn lên ở vùng thôn quê thường vô cùng dẻo dai và khỏe mạnh.

"Vừa rồi nàng dùng cái gì để bắt rắn vậy?"

"Ý chàng là cái này hả?" Từ Vân Tê móc ngân châm giấu trong tay áo ra rồi kiên nhẫn giải thích cho Bùi Mộc Hành: "Trên ngân châm có rượu thuốc, có thể khiến con rắn nhỏ này bị trúng thuốc mê."

"Thì ra là vậy."

Bùi Mộc Hành rất ngạc nhiên trước bản lĩnh của thê tử mình, trong lòng lại có thêm nhận thức mới về nàng.

Hoá ra thê tử hắn không hề nhu nhược yếu ớt như vẻ bề ngoài, trái lại nàng còn có một ít bản lĩnh tự vệ.

Thân là phu quân của nàng hắn cũng vui thay.

"Có cần ta giúp một tay không?" Hắn vẫn lo lắng con rắn kia sẽ cắn nàng.

Nhớ tới thói xấu thích sạch sẽ của phu quân, Từ Vân Tê bèn cười lắc đầu: "Ta không sao."

Thấy vậy, Bùi Mộc Hành cũng không ép nàng nữa.

Sau khúc nhạc dạo thoải mái này, hai người lại lên ngựa lần nữa rồi cùng chạy về hành cung.

Đêm hôm đó phu thê hai người đi ngủ sớm, Bùi Mộc Hành cũng không làm gì nàng cả.

Từ Vân Tê chỉ coi như hắn bị cảnh tượng mình dùng tay không bắt rắn dọa sợ.

Sáng sớm hôm sau, Bùi Mộc Hành thay triều phục rồi đi ra ngoài, vừa bước ra đến ngưỡng cửa lại thấy ám vệ đứng dưới bậc thang muốn nói lại thôi.

"Sao vậy?"

Vẻ mặt ám vệ trông có vẻ bất bình: "Công tử, hôm qua Ngân Hạnh cô nương nói với thuộc hạ rằng mấy hôm trước cô nương Lưu gia của Đại lý Tự khanh cản đường thiếu phu nhân với ý đồ bất chính."

Nghe vậy, biểu cảm trên mặt Bùi Mộc Hành chợt trở nên lạnh lùng.

Hắn im lặng hồi lâu rồi cuối cùng vẫn không nói gì mà chỉ nhấc chân đi thẳng về phía Càn Khôn điện.

Lúc đi vào hắn mới biết Yến Thiếu Lăng đã về.

Thiếu công tử trẻ tuổi dâng danh sách kê biên tài sản lên cho Hoàng đế, dáng vẻ vô cùng hăng hái.

Nhìn thấy Bùi Mộc Hành, Yến Thiếu Lăng lập tức chắp tay chào rồi nhếch môi cười toe toét với hắn.

Hoàng đế cũng không vội đọc sổ con mà ngẩng đầu cười với Yến Thiếu Lăng gấp gáp hoàn thành nhiệm vụ ngay trong đêm:

"Lần này ngươi làm được việc như vậy muốn trẫm thưởng thế nào đây?"


Yến Thiếu Lăng xấu hổ cười rồi vừa xoa gáy vừa đáp: "Nếu bệ hạ đau lòng thần thật thì hay là ngài thưởng cho thần một thê tử hợp ý đi?"

Hoàng đế lườm hắn ta một cái, cũng không đồng ý ngay mà chỉ nói: "Chắc ngươi cũng mệt rồi, quay về nghỉ ngơi đi, tối nay lại tới Càn Khôn điện dùng bữa."

Nghe vậy, Yến Thiếu Lăng không khỏi ỉu xìu.

Đợi hắn ta đi rồi Hoàng đế mới mở sổ con ra.

Sau khi đọc xong, mặt mày ông ta trở nên nghiêm nghị.

"Nhìn đi, một đám thương nhân nho nhỏ mà lại ngầm chiếm đoạt được nhiều ngân lượng như vậy.

Chuyện này không phải vô tình đâu, còn phải tra xét kỹ càng hơn nữa.

Các ngươi cảm thấy ai tới Tấn châu thì hợp?"

Yến Bình đang vuốt râu suy nghĩ thì Bùi Mộc Hành ở bên này đã tiến lên cướp lời trước:

"Hoàng tổ phụ, trong các cận thần có Hình bộ Thượng thư Tiêu Các lão và Đại Lý Tự khanh Lưu đại nhân, mà khoảng cách từ đây tới Tấn châu không xa lắm, cử hai người này đi cũng rất ổn.

Tiêu Các lão đã lớn tuổi không tiện bôn ba nên Lưu đại nhân đích thân đi là hợp nhất."

Tần Vương đã bày mưu kế cho Thái tử thì nhất định phải có một con dê gánh tội thay.

Chẳng phải nữ nhi Lưu gia cậy có phụ thân là quan lớn phụ trách cả một khanh đó sao? Hắn sẽ tước đi cánh tay phải đắc lực này của Tần Vương, tiện thể xả giận cho thê tử.

Nghe vậy, Yến Bình thản nhiên nhìn Bùi Mộc Hành một cái.

Ông ta cũng muốn gõ cho Tần Vương một đòn, đang cân nhắc xem cử ai phù hợp thì Bùi Mộc Hành lại đứng ra chọn thay ông ta luôn rồi, thế thì ông ta cứ thuận theo thôi: "Bệ hạ, lén lút vận chuyển thuốc nổ không phải chuyện nhỏ đâu, để Lưu đại nhân đi là phù hợp nhất."

Hoàng đế cũng đồng ý.

Tối đó, Yến Thiếu Lăng đưa hai cái đầu người tới vứt xuống bàn đàm phán trước mặt sứ thần Đại Ngột rồi nói với vẻ ngang ngược phách lối không ai bì nổi:

"Các ngươi đang định dương Đông kích Tây đấy à? Tưởng Đại Tấn ta dễ lừa lắm hả? Ta nói cho mà nghe này, các ngươi lo đàng hoàng mà đưa ngựa chiến đến đây đi, nếu không bọn ta chặn hết nguồn cung trà muối và tơ tằm đấy, để xem dân du mục sống trên thảo nguyên các ngươi ăn gì dùng gì nào!"

Trừ sản xuất quần áo cho quý tộc ra thì tơ lụa còn có thể chế tạo thành giáp mềm để mặc bên trong giáp cứng nữa.

Thứ này rất bền, mười mũi tên bắn vào cũng không thủng, là một trong những trang bị quan trọng của kỵ binh.

Thấy mưu kế của nước mình bị lộ, lòng dạ Tam vương tử Đại Ngột lạnh ngắt, khoảng thời gian đàm phán tiếp theo liên tục bại trận, bị Đại Tấn chèn ép không gượng dậy nổi.

Gừng càng già càng cay, cuối cùng Hoàng đế quyết định hẹn ước mười năm với Đại Ngột nhưng sau lưng lại lén nâng đỡ đệ đệ của Khả Hãn, cho gã một ít ngon ngọt để huynh đệ nhà này đối chọi nhau gay gắt còn biên cương nước mình thì coi như yên ổn.


Đàm phán đã đi đến hồi cuối.

Ngày mười một tháng tư, Hoàng đế cử hành Vạn Thọ yến mừng sinh nhật lần thứ sáu mươi hai, hôm sau lại vui vẻ tiễn sứ thần Đại Ngột về nước.

Ban đêm, đèn đuốc trong Ung Ninh cung sáng ngời, tiếng cạn ly vang lên liên tục.

Đến khi tiệc rượu diễn ra được một nửa, Hoàng đế cho Tần Vương lên chủ trì còn mình thì quay về tẩm cung.

Bị bề tôi chuốc mấy ly rượu nên Hoàng đế có hơi mơ màng, trong người cũng khá khó chịu.

Ông ta dựa vào ghế nghỉ ngơi rồi hỏi Lưu Hi Văn:

"Sao không thấy Tuần ca nhi đâu nhỉ?"

Lưu Hi Văn nhận lấy canh giải rượu từ tay nội thị đặt xuống bên cạnh Hoàng đế rồi mới trả lời: "Hôm đó sau khi so tài với sứ thần xong vết thương trên chân Thập Nhị điện hạ càng nặng hơn, nay mới uống mấy hớp rượu đã đau chân nên đành rời đi trước."

Hoàng đế day day trán, nghe xong cũng chỉ cụp mắt xuống chứ không nói gì.

Sau đó Hoàng đế từ từ chìm vào giấc ngủ, đang lúc mơ mơ màng màng lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền tới từ bên ngoài.

Ông ta mở choàng mắt ra thì thấy Kim Ngô Vệ Đại tướng quân Dương Vân vén rèm bước vào, trên người là bộ giáp bạc, mặt mày vô cùng căng thẳng.

Hắn ta vừa vào đến nơi đã khom lưng quỳ xuống đất báo:

"Bệ hạ, Kinh thành xảy ra chuyện rồi."

Hoàng đế lập tức bật dậy hỏi ngay: "Xảy ra chuyện gì?"

Dương Vân nhanh chóng bẩm báo: "Khu vực tích trữ diêm tiêu ở gần chùa Từ Ân và Cung Tây phường xảy ra hoả hoạn."

Nghe vậy, gân xanh trên trán Hoàng đế giật giật, mặt đầy vẻ khó tin: "Ngươi nói cái gì?!"

Chùa Từ Ân là ngôi chùa Hoàng gia được Hoàng đế hạ chỉ xây dựng để cầu nguyện cho Tiên Hoàng hậu.

Dân chúng cũng được phép vào đây dâng hương và hưởng phước lành của Tiên Hoàng hậu.

Tiên Hoàng hậu mất sớm, lúc bà ấy ra đi thì Thái tử vẫn còn bé.

Hoàng đế nhiều lần nằm mơ thấy chính thất của mình nhớ con nên đã ban thưởng khu vực gần chùa Từ Ân cho Thái tử, để tháng nào Thái tử cũng tới đây dâng lễ mấy ngày.

Quả nhiên sau này hoàng hậu không báo mộng nữa, Hoàng đế cũng ngủ ngon.

Hiện tại nơi đó vẫn là tài sản riêng của Thái tử, Hoàng đế chưa bao giờ hỏi tới.

Những năm gần đây thỉnh thoảng lại có người âm thầm dâng sổ con cáo trạng Thái tử lén nuôi vũ nữ ở chỗ này.

Hoàng đế từng cảnh cáo mấy lần rồi, cứ tưởng Thái tử đã sửa, không ngờ ông ta lại dám tích trữ diêm tiêu.

Ông ta muốn làm gì vậy hả?!

Cơn giận xông thẳng lên đầu khiến mặt mày Hoàng đế đỏ gay: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy hả?! Ngươi nói rõ ràng cho trẫm!"


Dương Vân đáp: "Trước đây ở Thông châu có án kho lương, Tri phủ Thông châu Trần Minh Sơn đã lừa gạt Thái tử, bày mưu đặt kế hốt bạc chiếm lợi.

Trong đó đa số lương thực đã bị vận chuyển ra chợ bán, còn lại một phần nhỏ thì mất tích.

Đô sát viện vẫn luôn truy tìm điều tra đích đến của số lương thực này, cuối cùng tìm ra được chùa Từ Ân.

Hoá ra Thái tử điện hạ không chỉ lén tích trữ tiền tài dưới đất mà còn lặng lẽ giấu một ít binh khí và diêm tiêu ở chùa Từ Ân nữa.

Trưa hôm nay không ít dân chúng tới chùa Từ Ân cầu phúc cho bệ hạ và Tiên Hoàng hậu, không ngờ giá cắm nến lại bị đổ, diêm tiêu bén lửa gây ra hoả hoạn, thiêu chết rất nhiều người."

"Tuần Các lão đã nhanh chóng cử người tới phong toả khu vực này mà dập lửa rồi.

Có điều phiền ở chỗ bây giờ trong thành bỗng có rất nhiều lời đồn nổi lên bốn phía nói Thái tử muốn tạo phản."

Cung Tây phường gần chùa Từ Ân là nơi mà Hoàng đế nhất định phải đi qua khi hồi cung.

Nếu chôn diêm tiêu ở chỗ này thì Hoàng đế sẽ khó mà thoát khỏi cái chết.

"Thần vừa nhận được tin báo khẩn từ Tuần Các lão rằng phải nhanh chóng bẩm báo lên ngài, xin ngài quyết định!"

Dương Vân dùng cả hai tay dâng sổ con do Tuần Duẫn Hòa viết lên quá đỉnh đầu cho Hoàng đế.

Mà Hoàng đế vốn tuổi đã cao lại ngã ngồi xuống ghế, con ngươi vô hồn nhìn chằm chằm sổ con kia, hồi lâu sau vẫn không thốt được nên lời.

Lưu Hi Văn sốt ruột lên tiếng: "Bệ hạ, Kinh thành hiện đang có biến, mong ngài nhanh chóng ra lệnh!"

Luật pháp Đại Tấn quy định rõ ràng rằng diêm tiêu là vật cấm, không được phép tàng trữ.

Hiện tại khu vực dưới quyền quản lý của Thái tử xảy ra chuyện như vậy chắc chắn Thái tử không tránh nổi trách nhiệm.

Mai sau Hoàng đế ra ngoài đi tuần, khó dám đảm bảo Thái tử không bí quá hoá liều.

Hoàng đế hơi cụp mắt xuống, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi, tinh thần cũng dần sa sút.

Nhưng dù sao thì ông ta cũng là vua của một nước nên không lâu sau đã lấy lại được tinh thần và ngồi thẳng người dậy ngay ngắn sau bàn: "Dương Vân nghe lệnh."

"Có thần!"

"Dẫn dắt năm nghìn tinh binh nhanh chóng khống chế trên dưới hành cung, nhớ phải tránh không được để sứ thần biết!"

"Thần tuân chỉ!"

"Lưu Hi Văn, truyền chỉ cho mời Thập Nhị Vương Bùi Tuần..." Hoàng đế nói đến đây rồi mới nhớ ra Bùi Tuần bị thương nặng, thế là ông ta chợt khựng lại chốc lát để suy nghĩ xem trong đám hoàng tử hoàng tôn có ai đủ khả năng nhận nhiệm vụ.

Không lâu sau ông ta nhớ tới Bùi Mộc Hành, trên mặt lộ rõ vẻ kiên định: "Cho mời Hoàng thất tôn vào điện, phong làm Chiêu Minh Quận Vương, để hắn nhận chỉ dụ của trẫm tới Yến châu điều binh tới đây hộ giá trẫm hồi kinh!"

"Tuân chỉ!"

"Còn nữa, để Văn Quốc công ở lại đối phó với sứ thần, sau đó mời các vương công đại thần còn lại tới Càn Khôn điện chấp chính!"

"Thần sẽ đi làm ngay!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận