Kiều Thê Bất Đắc Dĩ



Tất nhiên là Từ Vân Tê cũng không mở miệng giữ hắn lại, đây cũng không phải là chuyện có thể cưỡng cầu được.

Bùi Mộc Hành cũng chưa từng dừng bước, hắn quay về thư phòng, tiếp tục bận rộn công vụ như không hề có chuyện gì xảy ra.

Chẳng qua là nam nhân xưa nay vẫn luôn hao tâm tổn sức vì truyện tranh quyền đoạt lợi, hiếm thấy có một đêm này mất ngủ.

Giống như một người đang đi trên thuyền vậy, rõ ràng là thuận buồm xuôi gió nhưng đột nhiên vòng lại một vòng, khiến hắn không kịp ứng phó.

Mãi đến rạng sáng Bùi Mộc Hành mới chìm vào giấc ngủ, chưa đầy hai canh giờ sau, Hoàng Duy ở bên ngoài lại đến gõ cửa.

Ngoài cửa sổ đầy sương mù, cả tòa nhà bị màn sương sớm trắng xóa bao phủ, Bùi Mộc Hành khoác trung y màu trắng khép hờ mắt ngồi trên giường.

Hoàng Duy thấy sắc mặt hắn không tốt nên lúc nói chuyện giọng điệu cũng thêm phần thận trọng:

“Vừa rồi có người trong cung đến, nói là Bệ hạ mời ngài vào cung.”

Đầu ngón tay Bùi Mộc Hành nhẹ nhàng xoa ấn đường, hơi ngẩn người.

Hoàng đế có con cháu đầy đàn, chưa từng thiếu kẻ hầu hạ, trước đây ông ta rất ít khi chủ động truyền hắn vào cung.

Hôm nay trời vừa hửng sáng đã lập tức cho đòi, chắc hẳn là có điều gì bất thường.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận một hồi, cuối cùng Bùi Mộc Hành cũng hiểu ra.

Trước đây đám Thái tử và Tần Vương đi theo bên cạnh Hoàng đế, Hoàng tôn cũng không nhịn được tranh nhau lấy lòng ông ta, âm thầm đọ sức nhưng bây giờ Thái tử xảy ra chuyện, phe phái Đông cung hoàn toàn bị diệt.

Hoàng đế không tin tưởng Tần Vương, Trần Vương, Thất Vương và những người khác.

Phụ vương mình không được yêu thích, mười hai Vương gia khác thì bị thương, chỉ còn lại mình đứa Hoàng tôn thứ bảy như hắn là dễ sử dụng.

Trong con ngươi đen nhánh của Bùi Mộc Hành đột nhiên dâng lên một chút tự giễu lạnh lẽo.

Vì để trở nên nổi bật giữa đám Hoàng tôn, hắn cũng không nhớ rằng mình đã ẩn giấu bao nhiêu năm rồi, thắp đèn làm việc xuyên đêm bao nhiêu ngày, thậm chí còn vì vậy mà che giấu thân phận ghi danh tham dự khoa thi của Quốc Tử Giám.


Vì muốn giành được một chỗ đứng trong triều đình, hắn đã hao tâm tổn sức tới ngày hôm nay, cuối cùng thì bảo đao cũng được rút ra khỏi vỏ.

Thân hình cao lớn từ từ đứng dậy, hai mắt khẽ nhắm lại, để mặc Hoàng Duy phục vụ mặc y phục cho mình.

Rõ ràng là trong lòng hắn có một loại cảm giác sung sướng gần như muốn phá vỡ lồng ngực chui ra ngoài, chỉ là vẫn cứ còn thiếu một thứ gì đó nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không biết được.

Bùi Mộc Hành thu lại tất cả tâm trạng, vào cung, tiếp tục được nội sứ dẫn vào trong Phụng Thiên điện.

Bước lên từng bậc thang bạch ngọc, xa xa đã nhìn thấy Chưởng ấn Ty Lễ giám Lưu Hi Văn đang được một nội sứ đỡ bước từ ngoài điện vào.

Năm nay Lưu Hi Văn đã gần sáu mươi tuổi, hầu hạ cho Hoàng đế cũng không phải là một công việc dễ dàng, huống hồ là ông ta đã như vậy năm mươi năm trời, đã sớm tự biến mình thành một lão già khô quắt.

Lúc này, Bùi Mộc Hành nhìn thấy ông ta đặt tay lên tay nội sứ, khập khiễng bước xuống bậc thang đi về phía hắn.

Sắc mặt Bùi Mộc Hành không thay đổi, chậm rãi tiến lên chắp tay nhìn ông ta:

“Lưu Chưởng ấn làm sao vậy?”

Lưu Hi Văn đã nhìn thấy Bùi Mộc Hành từ sớm, ông ta đứng trên bậc thang thở một hơi, không nhanh không chậm hành lễ với hắn: “Ở hành cung một thời gian, bệnh thấp khớp chân của lão thần tái phát, đêm qua lại hầu hạ bệ hạ suốt đêm, không ngờ sáng sớm đầu óc đã choáng váng nên bệ hạ cho phép thần quay về phòng nghỉ ngơi.”

Bùi Mộc Hành nghe vậy thì trên mặt lại thêm mấy phần quan tâm chân thành, tiện tay rút ra một vật bên trong ống tay áo, đưa cho Lưu Hi Văn: “Lưu Chưởng ấn, đây là dầu thuốc mà phụ thân ta thường dùng trong quân, nghe nói là để chữa trị bệnh thấp khớp chân, rất công hiệu, ngài dùng thử một chút xem.”

Ánh mắt Lưu Hi Văn rơi xuống trên lọ thuốc nhỏ, trong nháy mắt đã dính chặt lấy nó.

Tuy nói nó là một lọ thuốc nhưng thật ra thì không phải vậy, món đồ này không lớn, là một chiếc lọ điêu khắc hình Quan Âm được làm bằng ngọc phỉ thúy thượng đẳng, thợ điêu khắc làm cực kỳ tinh xảo, gần như đã đạt đến mức khéo léo tuyệt mĩ.

Lưu Hi Văn làm chấp chưởng trong cung vua, có bảo bối tốt gì mà không được sờ qua, thật ra chiếc lọ sứ nhỏ trước mặt này là tác phẩm Phong Sơn của đại sư điêu khắc tiền triều, Khúc Bộ Hà.

Ngọc được Khúc Bộ Hà điêu khắc, cùng với thư pháp của Mễ Phất, bức họa của Vương Hy Mạnh được xem là ba trân bảo hiếm có của tiền triều.

Một chiêu này của Bùi Mộc Hành đúng là mạnh tay.

Chuyện Lưu Hi Văn thích ngọc điêu khắc cũng không phải là bí mật gì.


Bùi Mộc Hành nào phải là đưa dầu thuốc, rõ ràng là tặng ngọc.

Lưu Hi Văn ung dung cười: “Thật sự đã khiến Tam công tử và Vương gia lo lắng.” Sau đó, ông ta âm thầm nhận lấy lọ thuốc, bước đến Phụng Thiên điện nguy nga nhìn qua một chút rồi thở dài nói: “Thân thể bệ hạ không thoải mái, sáng sớm đã nôn ra một ngụm máu, mong Tam công tử cẩn thận hầu hạ.”

Để lại lời này xong, Lưu Hi Văn chậm rãi bước xuống bậc thang.

Bùi Mộc Hành nhìn về phía bóng lưng ông ta thật sâu trong chốc lát, thầm suy xét câu nói lúc nãy của ông ta rồi xoay người bước lên bậc thang.

Quả nhiên là Hoàng đế bị bệnh nên truyền hắn đến hầu hạ.

Đây là lần đầu tiên Bùi Mộc Hành hầu hạ người bệnh, hắn cần phải dốc hết sức để ứng phó.

Bùi Mộc Hành ở lại suốt ba ngày không về phủ.

Từ Vân Tê cũng không để chuyện này trong lòng, đến ngày mười bảy tháng tư này, Thành Dương y quán truyền tin đến nói rằng có một vị thương gia quan trọng bị thương ở chân, đã hẹn vài lần, khăng khăng muốn mời Từ Vân Tê đến chữa trị trước.

Từ hai chữ “quan trọng” này, Từ Vân Tê lập tức nhận ra hẳn là người nọ đã đưa không ít bạc cho Hồ chưởng quỹ, Từ Vân Tê cũng không nhập nhằng, nhanh nhẹn dẫn Ngân Hạnh ra ngoài.

Nàng vẫn theo lệ thường đến cửa hàng may thay một bộ y phục thường ngày rồi chạy lên lầu hai của y quán.

Khi đẩy cửa bước vào, chỉ thấy có một nam nhân khoác áo màu xanh nhạt, nhàn nhã tựa lên ghế mây bên dưới cửa sổ phía Nam, tay phe phẩy chiếc quạt vẽ hình núi sông xanh thẳm.

Xem cách y giơ tay nhấc chân vừa an nhàn vừa tự tại, giống như trong lòng chứa ánh trăng thanh và gió mát vậy.

Từ Vân Tê nhìn chằm chằm khuôn mặt đó trong chớp mắt rồi chậm rãi bước vào.

Hồ chưởng quỹ đang cúi đầu khom lưng cười, thấy nàng đã đến, sắc mặt ông ta hơi sáng lên, chỉ về phía nàng: “Thưa ngài, vị này chính là Từ nương tử, kỹ năng châm cứu của nàng ấy có thể nói là vô cùng tuyệt diệu, để nàng ấy châm cứu cho ngài chắc chắn có thể giúp ngài hồi phục như ban đầu.”

Nội thị hầu hạ bên cạnh Bùi Tuần nhìn thấy là một cô nương, sắc mặt lập tức xanh mét: “Sao lại là một nương tử?”

Nụ cười trên mặt Hồ chưởng quỹ không thay đổi, ông ta ngồi dậy, lúc này tư thế cũng có chút thay đổi: “Tiểu ca đừng thấy nàng ấy chỉ là nữ nương tử nhưng những bệnh nhân đã được nàng ấy chữa trị, không có ai là không mang ơn đội nghĩa.

Trong số các vị đại phu xem bệnh của cửa hàng tại hạ, không có một ai sánh bằng nàng ấy, nếu không phải vậy thì ta cũng không cần phải hao phí bao nhiêu công sức để mời nàng ấy tới như vậy.”


Mặc dù tính tình Hồ chưởng quỹ cũng có chút ham mê tư lợi nhưng ông ta hoàn toàn khâm phục y thuật của Từ Vân Tê, dù nàng là nữ nhân nhưng cũng không hề vì vậy mà xem thường nàng một chút nào, cũng chính vì cách nhìn người độc đáo này của ông ta nên Từ Vân Tê mới bằng lòng chẩn bệnh thay ông ta.

Từ Vân Tê từ tốn bước vào trong, cũng không hề nhìn Bùi Tuần một cái nào, chỉ kêu Ngân Hạnh đặt rương thuốc xuống rồi chuẩn bị rửa tay.

Gã nội thị giả dạng thành người hầu thấy dáng vẻ Từ Vân Tê dường như có hơi kiêu ngạo, lập tức cảm thấy không vui.

Bùi Tuần đã nhìn thấy Từ Vân Tê, chỉ cảm giác như mình đã từng gặp qua nữ nhân này ở đâu đó nhưng ngẫm nghĩ một hồi vẫn không nhớ nổi.

Bên ngoài, y cũng có tiếng là người hiền đức nên cũng không dễ dàng ra vẻ, tỏ vẻ nho nhã lễ độ.

“Nương tử người ta còn không so đo thì ngươi còn so đo cái gì.

Nếu Hồ chưởng quỹ đã nói như vậy thì chúng ta chỉ cần tin tưởng Từ nương tử là được, nếu không tin đại phu thì cũng không thể trị được bệnh gì.”

Lúc Bùi Tuần nói lời này, Từ Vân Tê quay đầu lại nhìn y một cái.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Đây là lần đầu tiên Bùi Tuần nhìn Từ Vân Tê ở khoảng cách gần như vậy.

Lúc này y mới phát hiện ra cô nương này có tướng mạo thoát tục, khí chất linh hoạt thần bí.

Một cô nương yểu điệu như vậy lại là nữ đại phu thật sự đã khiến y giật mình.

Chỉ là Bùi Tuần rất giỏi che giấu mọi cảm xúc, để Hồ chưởng quỹ giúp y nâng chân lên, lộ ra chỗ bị thương ở mắt cá chân đùi phải.

Từ Vân Tê cầm tăm bông, tiến lại gần nhìn thoáng qua, nàng lập tức nhận ra đây là vết thương do kiếm tạo nên, lại làm tổn thương kinh mạch.

Bị thương như thế nào thì Từ Vân Tê không biết nhưng lại biết lần trước y đã so tài bắn tên với người Đại Ngột, hẳn là tình hình vết thương sẽ trở nên nghiêm trọng hơn.

Nàng nhìn chằm chằm nơi bị thương, nâng lên tay, Ngân Hạnh đưa đến một cái đĩa nhỏ, bên trong chiếc đĩa đựng một ít dầu thuốc.

Từ Vân Tê thấm chút dầu thuốc, tiếp đó lại đổ lên vết thương của y, vừa xoa vừa ấn, lực tay cũng từ từ tăng lên, khi đến một nơi, Bùi Tuần đau đến mức khẽ rít lên một tiếng.

Mà suốt cả quá trình này, sắc mặt Từ Vân Tê không có chút thay đổi nào, nét mặt cẩn thận tỉ mỉ.

Bùi Tuần chịu đựng cơn đau, nhìn cô nương có dung mạo xinh đẹp trước mặt này, trong lòng nảy sinh mấy phần tò mò.

Y rất ít khi nhìn thấy trên người một nữ nhân lại có loại khí chất điềm tĩnh như dù núi Thái Sơn có đổ xuống trước mắt cũng không thay đổi sắc mặt, mà nàng còn bình tĩnh hơn rất nhiều, lại có thêm mấy phần ôn hòa, cứ như nàng là Quan Âm Bồ Tát giáng thế vậy, có thể độ tất cả mọi khổ nạn trên thế gian.


Sau nửa canh giờ, đợi đến khi Từ Vân Tê châm được một vòng, hiểu biết của Bùi Tuần đối với nàng lại nhiều hơn một phần, nàng thật sự là Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, y rõ ràng cảm nhận được cơn đau nơi mắt cá chân giảm đi mấy phần, lúc chạm vào cũng không còn đau đớn như vậy nữa.

Sau khi thu lại châm, Từ Vân Tê tiếp tục thoa thêm một lớp dầu thuốc rồi gọi Ngân Hạnh lại, nói:

“Dựa theo kinh mạch này, bôi 300 cái, lực không nhẹ cũng không nặng, chỉ cần y không cau mày là được.”

“Vâng!” Ngân Hạnh nhận lấy cao sừng trâu trong tay nàng, ngồi xổm bên cạnh Bùi Tuần, bôi lên kinh mạch cho y.

Ngân Hạnh nhận làm xong, Bùi Tuần phát hiện rất rõ lực bóp không chuẩn xác bằng Từ Vân Tê.

Y tựa ra sau, lòng thoáng chút tiếc nuối.

Từ Vân Tê quay lại bên cạnh bàn, bắt đầu điều chế phương thuốc.

Hồ chưởng quỹ đứng bên cạnh giúp đỡ nàng, Từ Vân Tê đọc tên một vị thuốc, Hồ chưởng quỹ lại tìm trong tủ thuốc bên tường.

Bùi Tuần nhìn nàng, đầu ngón tay nàng như ngọc, phong thái thanh tao lịch sự, động tác tay như nước chảy mây trôi.

Nàng có một đôi bàn tay vô cùng đẹp mắt.

Đợi đến khi ý nghĩ này vừa mới nảy sinh, Bùi Tuần tự mỉm cười rồi lại vội vàng quay đầu đi.

Khi Từ Vân Tê đã điều chế xong phương thuốc, đưa cho Hồ chưởng quỹ đi nghiền, sau đó ngồi ở một bên nhàn nhã uống trà.

Từ Vân Tê vẫn thường xuyên liếc mắt nhìn Bùi Tuần, Bùi Tuần cũng không nhịn được quan sát nàng, cuối cùng y không nhịn được nữa, thẳng thắn hỏi nàng:

“Từ nương tử, ta vẫn luôn cảm thấy như đã gặp qua ngươi ở đâu đó rồi.”

Từ Vân Tê cười đặt chun trà xuống, giọng trong trẻo đáp lời: “Thập Nhị Vương gia, ta là thê tử của Tam công tử phủ Hi Vương.”

Bùi Tuần suýt chút nữa đã bị nước miếng của mình làm sặc chết.

Thân là Đại nhi tử duy nhất của đương kim Hoàng Hậu, một người có xuất thân sinh ra đã ngậm thìa vàng, cũng xem như là đã quen nhìn cảnh sóng to gió lớn nhưng hôm nay y thật sự bị những lời này của Từ Vân Tê làm kinh ngạc đến mức ngây người.

Bùi Tuần không thể tin được, y không thèm để ý đến đau đớn nơi mắt cá chân, đứng bật dậy nhìn Từ Vân Tê.

“Ngươi là thê tử mới qua cửa của Hành Nhi, Từ thị?”

“Đúng vậy ạ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận