Kiều Thê Bất Đắc Dĩ



Lý thị chỉ ra ngoài tường cao, thần thần bí bí nói: “Tuần phu nhân và Tuần nhị cô nương ở cách vách sắp về đến rồi, hôm qua đã truyền tin cho bà mẫu.

Muội không biết đâu, Tuần nhị cô nương kia rất tâm cơ, dù cơ thể bệnh tật vẫn cố gắng chịu đựng để làm đệm lưng cho bà mẫu, còn thêu đai buộc trán, dụ dỗ bà mẫu xoay vòng vòng.

Tam đệ muội, không phải ta muốn trách muội nhưng muội phải để ý một chút.”

Lý thị nghiêm mặt nhìn Từ Vân Tê.

Khuôn mặt Từ Vân Tê đầy vẻ bất đắc dĩ: “Vâng, ta sẽ để ý.” Nàng qua loa đáp.

Lý thị lập tức vô cùng hào hứng lôi kéo nàng giảng giải về sở thích của Hi Vương phi, gợi ý cho Từ Vân Tê nên lấy lòng bà mẫu như thế nào, đánh bại con hồ ly tinh nhỏ ở cách vách một cách vang dội.

Từ Vân Tê dở khóc dở cười, vẫn chưa nghe lọt tai một chữ nào:

“Đúng rồi nhị tẩu, ta có làm vài miếng bánh dẻo, tẩu theo ta vào trong vườn nếm thử đi.”

Huân ca nhi dẫn đầu chạy phía trước, hai người vừa nói vừa cười đi Thanh Huy viên.

Đây là lần đầu tiên Lý thị tới Thanh Huy viên, nàng ấy đi dạo dọc theo hành lang trước sân sau một lần, gian phòng xa hoa, cách bố trí vừa khiêm tốn vừa xa xỉ, nàng ấy nhìn mà khuôn mặt để lộ vẻ cực kỳ hâm mộ: “Chao ôi, quả thật là đích thứ có khác biệt, cái viện này của các ngươi còn to hơn cả Bích Xuân viên của chúng ta nữa.”

Từ Vân Tê cười không nói gì, mời nàng ấy đi nhà thuỷ tạ ở bên cạnh uống trà.

Lý thị vừa đi vừa nói: “Bà mẫu rất thiên vị tam đệ, để muội ở một nơi xa hoa như vậy, muội nhẫn nhịn bà mẫu một chút là được.”

Từ Vân Tê nghe xong thì bật cười, cảm thấy nhị tẩu này cũng rất thú vị.

Bùi Mộc Hành vừa đi chuyện này lại là mất khoảng mười ngày.

Ngay lúc Từ Vân Tê đã sắp quên mất người phu quân này, trong màn mưa bụi mịt mờ, Bùi Mộc Hành bước đi trong hành lang dài Thanh Huy viên.

Từ Vân Tê đón phu quân đã lâu không gặp mặt vào trong.


Sắc mặt Bùi Mộc Hành mỏi mệt ngồi ở giữa gian phòng sáng sủa, giọng cũng mang theo áy náy: “Xin lỗi, đã lâu vậy mà ta còn không về phủ.”

Đây hẳn là lần hắn rời đi lâu nhất, Từ Vân Tê mỉm cười không nói lời nào.

Trên thực tế, nàng có ấn tượng rất tốt đối với Bùi Mộc Hành.

Rõ ràng là bởi vì chuyện của Tưởng Ngọc Hà nên Bùi Mộc Hành cũng có chút không vui, vậy mà đến tận bây giờ hắn chưa từng nói nửa câu nặng lời với nàng, có thể thấy được hắn có khả năng kiềm chế cực tốt, chỉ sợ có một vài trượng phu không yêu thương thê tử mình thì thôi đi, dục vọng chiếm hữu lại vô cùng mạnh mẽ, đặt ra nhiều loại khuôn phép cho thê tử.

Công vụ trong triều rối rắm và phức tạp đã hoà tan một chút để ý của Bùi Mộc Hành đối với Tưởng Ngọc Hà kia.

Vụ án của Thái tử sắp được giải quyết, Đại lý Tự khanh đã tra ra nguồn gốc vũ khí và hỏa dược trong biệt uyển của Thái tử, không bao lâu nữa sẽ định tội Thái tử.

Nhưng điều quan trọng bây giờ là bệnh của Hoàng đế cũng không nhẹ, nếu Hoàng đế xảy ra chuyện gì thì người được lợi chính là Tần Vương, đây không phải điều mà Bùi Mộc Hành mong muốn.

Gần đây hắn bận rộn nhiều việc, đến khi ra khỏi cung mới nhớ thì ra mình đã mười ngày chưa về phủ.

Nghe thấy đồng liêu nhắc đến thê tử trong nhà, hắn nghĩ đến Từ Vân Tê nên lập tức về phủ gặp nàng một chút.

Nói theo cách nào đó, hắn không phải là một trượng phu chuẩn mực.

“Tình hình trong triều đang rối ren, sức khỏe bệ hạ không được tốt, Thái y viện không thể tìm được phương thuốc tốt, lòng người trong cung hoang mang, Thái tử lại xảy ra chuyện, các bè phái trong triều âm thầm quấy phá, mà Hoàng tổ phụ vẫn luôn tin tưởng ta, giao lại trọng trách nặng nề cho ta, ta phải ứng phó Nội Các và lục bộ, áp lực thật sự không nhỏ nên mới không thể quan tâm nàng được.” Bùi Mộc Hành cầm lấy chén trà mà thê tử đưa sang, nói từng chữ một.

Đây là lần đầu tiên Bùi Mộc Hành đàm luận chuyện triều đình với Từ Vân Tê, Từ Vân Tê ngồi xuống đối diện hắn.

Tuy nói rằng nàng cũng không quan tâm chuyện trong triều nhưng cũng hiểu rõ rằng việc Hoàng đế bị bệnh lúc này không hề có lợi cho phủ Hi Vương.

Trượng phu đang bày tỏ tấm lòng, nàng cũng nên tiến về phía trước một bước.

“Tam gia, chàng cũng biết rằng ta hiểu chuyện dược lý, chàng nói bệnh trạng của bệ hạ cho ta biết, có lẽ ta có thể giúp đỡ chàng.”

Bùi Mộc Hành kinh ngạc nhìn nàng, ngẩn ngơ nhớ tới mâm bánh thuốc trước kia được Hoàng tổ phụ ăn hai cái.


Sau đó khi nhắc đến chuyện này, Hoàng tổ phụ khen không dứt miệng, mặc dù bánh thuốc không thể chữa bệnh nhưng để Hoàng tổ phụ ăn đổi khẩu vị cũng tốt, đã lâu rồi ông ta chưa được ăn đồ ăn hoàn chỉnh.

Thê tử không hề trách hắn bỏ mặc nàng, lại còn nghĩ nên san sẻ với hắn như thế nào, một chút không vui về chuyện kia trong lòng Bùi Mộc Hành cũng biến mất.

Hắn kể lại đơn giản bệnh trạng của Hoàng đế, trong lòng Từ Vân Tê cân nhắc một hồi:

“Ta sẽ làm một loại bánh ngọt, có thể giúp ngài ấy cường thân kiện thể, chỉ là cần phải có một lượng máu hươu còn tươi, một phần nhỏ hà thủ ô ngàn năm.”

Sắc mặt Bùi Mộc Hành nghiêm túc: “Vậy ta sẽ tìm cách lấy những thứ đó.”

Bùi Mộc Hành tốn hai ngày mới lấy được máu hươu tươi và hà thủ ô ngàn năm, Từ Vân Tê định làm “Bánh cửu cửu triều dương” cho Hoàng đế.

Đừng thấy đây chỉ là một loại bánh ngọt, tổng cộng các vị thuốc cần đến 29 loại, trọng lượng của mỗi một vị thuốc đều cực kỳ quan trọng, dư một chút hay thiếu một chút thì công hiệu sẽ khác nhau một trời một vực.

Năm đó, Từ Vân Tê vì để nghiên cứu làm ra phương thuốc này, dưới sự dạy bảo của ngoại tổ phụ, đã hao phí mất hai năm.

Tất nhiên là để làm lên cũng không dễ dàng gì, chủ tớ hai người mất một ngày mới làm ra được chín cái bánh.

Sau khi đã làm xong, Từ Vân Tê lên xe đi tới hoàng cung.

Bùi Mộc Hành không có thời gian ra ngoài cung đón nàng nên đã dặn dò Hoàng Duy tới lấy hộp đồ ăn, cũng không biết Từ Vân Tê đã nghĩ được biện pháp gì mà lúc hộp đồ ăn được đưa đến Phụng Thiên điện, điểm tâm bên trong vẫn còn tản ra mùi thuốc không nồng cũng không nhạt, giống như vừa mới ra lò vậy.

Lần trước Hoàng đế đã được thử qua tay nghề của Từ Vân Tê, trong lòng thật sự nhớ nhung, chỉ là ông ta thân là Hoàng đế cũng không thể nào mở miệng đòi đồ ăn của tôn tức được, đành phải ngậm miệng không nói.

Hai ngày trước miệng lưỡi nhạt nhẽo, ông ta thuận miệng nhắc một câu, không ngờ Bùi Mộc Hành lại nhớ kĩ nên mới dặn Từ thị đưa tới.

Lưu Hi Văn đỡ Hoàng đế đã gầy đi một vòng dậy, lót một cái gối dựa thật dày sau lưng ông ta, Hoàng đế thoải mái dễ chịu dựa vào trên giường, nhìn Bùi Mộc Hành mở hộp đồ ăn ra, bưng ra một mâm điểm tâm.

Tất cả mọi thứ mà Hoàng đế ăn, đều cần phải có thái giám thử độc.

Đây là đồ ăn phủ Hi Vương tiến cống, vì để thể hiện lòng thành, Bùi Mộc Hành tự mình ăn thử.


Chín cái bánh ngọt, đều là từng cái độc nhất, cái nào cũng phải thử.

Bùi Mộc Hành dùng chiếc muỗng nhỏ hơi mỏng cắt một phần ra nếm thử mùi vị, lại hầu hạ Hoàng đế hưởng dụng.

Chờ đến khi Hoàng đế ăn chín cái bánh xong, bản thân hắn cũng ăn không dưới một cái.

Lúc đầu thì không cảm nhận được gì, một canh giờ sau, hắn cảm thấy trên người nóng lên rõ rệt, nhớ lại trong bánh thuốc này còn có thêm cả máu hươu, Bùi Mộc Hành đưa tay ấn lên ấn đường, trong lòng cười khổ.

Quả nhiên là đêm này Hoàng đế ngủ vô cùng ngon, đến hôm sau tỉnh lại tinh thần phấn chấn, lúc nói chuyện cũng vô cùng khỏe khoắn.

“Hành ca nhi, tay nghề tức phụ của con thật tốt, bánh thuốc này đúng là tuyệt thế vô song, đã lâu rồi trẫm chưa được thoải mái như vậy, trẫm muốn thưởng cho nó.”

Bùi Mộc Hành mang theo phần thưởng hậu hĩnh trở về Thanh Huy viên.

Sau giờ ngọ có một cơn mưa lớn, sắc trời dần dần quang đãng, ánh tà dương từ từ nhô ra một nửa trong tầng mây, một tia nắng chiều tà rơi xuống trong viện.

Các cung nhân nâng một rương vàng bạc châu báu đến giữa nhà chính, Trần ma ma vội vàng chuẩn bị bạc để đưa cho đối phương, Hoàng Duy cung kính tiễn người ra ngoài cửa.

Bùi Mộc Hành ngồi trên bàn ở phía Bắc nhà chính uống trà, Từ Vân Tê cầm danh sách ban thưởng kiểm tra đối chiếu lại một lần, sau khi xác nhận không có nhầm lẫn gì, nàng lập tức kêu các ma ma đem vào nhà kho.

Nàng ngồi xuống đối diện Bùi Mộc Hành, nhìn hắn cười:

“Bệ hạ có chuyển biến tốt đẹp sao? Bánh thuốc này cũng không thể ăn nhiều, hôm sau ta lại làm thêm cho ngài ấy hai lần, ăn ba lần cũng đã đủ rồi, còn lại phải dựa vào bản thân ngài ấy.”

Ban thưởng của Hoàng đế rất phong phú, Từ Vân Tê cũng không thể không biết điều được.

Bùi Mộc Hành nghe giọng nói trong trẻo dịu dàng của thê tử mình, thờ ơ gật đầu.

Từ Vân Tê là đại phu, luôn có thể nhìn mặt đoán bệnh, nàng nhận ra phần dưới mắt Bùi Mộc Hành xanh đen: “Tam gia, có phải chàng cảm thấy không thoải mái không?”

Bùi Mộc Hành nhướng mày, đôi mắt u ám nhìn nàng trong chốc lát, lắc đầu: “Không có gì đáng ngại.”

Hắn không biết tác dụng của bánh thuốc kia vừa chậm lại mãnh liệt như vậy, gần như cả đêm qua đều không ngủ được.

Nếu Từ Vân Tê thật sự chỉ là một người làm các món ăn có dược liệu, có thể nàng sẽ tin lời Bùi Mộc Hành nói nhưng nàng còn là một đại phu am hiểu y đạo, hoài nghi nhìn chằm chằm trượng phu một lát, Từ Vân Tê hỏi:

“Chàng cũng ăn sao?”


Bùi Mộc Hành không nói lời nào nhìn nàng.

Từ Vân Tê đối diện với ánh mắt giấu kín như bưng của phu quân mình, không hiểu sao lại sinh ra một chút cảm xúc cười trên nỗi đau của người khác.

Chỉ trách nàng không nhắc nhở, hại Bùi Mộc Hành chịu thiệt.

Nàng hoảng hốt nhớ lại năm đó mình cũng ăn mấy cái, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, còn phải tắm nước lạnh xong mới ngủ được, hẳn là đêm qua Bùi Mộc Hành cũng không được dễ chịu.

Nàng cười rộ lên, trong đôi mắt trong veo dường như có sóng nước lay động.

Bùi Mộc Hành thấy dáng vẻ nàng như vậy, trong lòng hơi buồn bực, đuôi mắt hẹp dài hơi nhướng lên, khuôn mặt bình tĩnh giải thích: “Bất cứ vật gì thiên tử ăn đều phải thử độc, bởi vì cái này là tự tay nàng làm nên ta mới không nghĩ đến chuyện nhờ người khác.”

Nào biết là hắn không thể ăn thứ đồ kia được.

Từ Vân Tê nhịn cười nói: “Trách ta quên nhắc nhở chàng, lần sau chàng đừng ăn nữa.”

Ánh mắt nàng liếc sang, ngập tràn ánh sao.

Bùi Mộc Hành dời mắt đi.

Có cánh hoa bay theo gió rơi lên song cửa sổ, dừng trên mái tóc của Từ Vân Tê, hoặc dính vào vạt áo Bùi Mộc Hành, ánh chiều dịu nhẹ.

Trong lòng Bùi Mộc Hành nghĩ, có lẽ người mà Từ Vân Tê muốn gả cho không phải là hắn, ban đầu thê tử lý tưởng trong lòng hắn cũng không phải nàng.

Cuối cùng hai người vẫn là trời xui đất khiến mà thành hôn, cuộc sống về sau phải từ từ dung hòa.

“Phu nhân, chuyện trong quá khứ đều đã qua, ta vẫn luôn muốn...!Nghiêm túc chung sống cùng với nàng, còn phu nhân thì sao?”

Đôi tay hắn hơi buông thõng, ánh mắt như mặt nước đưa tới, ngồi nghiêm chỉnh nhìn nàng.

Từ Vân Tê hơi ngẩn ra, rồi vẻ mặt nàng nghiêm túc, đáp lại mà chẳng cần đắn đo: “Ta cũng vậy.”

Vừa nói ra, tất cả nỗi băn khoăn trong lòng đều biến mất, Bùi Mộc Hành cất giọng gọi Hoàng Duy tới:

“Đến thư phòng, chuyển quần áo của ta đến hậu viện đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận