Kiều Thê Bất Đắc Dĩ



Đôi ngươi đen như mực ngơ ngác dõi theo hắn, rõ ràng là nàng đã bị hắn đánh thức.

Bùi Mộc Hành xoay người ngồi lên giường, sau đó buông hết rèm giường xuống, ánh đèn bị ngăn cách ở bên ngoài, chỉ để lại chút ánh sáng tù mù.

Trên giường có hai cái chăn, mỗi người một cái, Bùi Mộc Hành cũng chẳng phản đối nhưng vì trời nóng nên hắn không cần đắp chăn nên kéo chăn sang một bên rồi nằm xuống.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng thu dọn bồn tắm của bà tử, trong phòng cực kỳ yên tĩnh.

Từ Vân Tê mơ màng đổi tư thế tiếp tục ngủ, mãi đến khi bà tử kia không cẩn thận làm rớt đồ tạo thành một tiếng vang lớn, lúc này Từ Vân Tê đã tỉnh ngủ hẳn.

“Có bị thương không?” Nàng ngồi dậy, hỏi với vào trong phòng tắm.

Bà tử nhận ra chủ tử đã bị đánh thức thì sợ tới mức mồ hôi chảy ròng ròng, vội vàng bước ra từ phía sau bình phong, quỳ gối lên tấm lót bằng ngà voi đã ướt đẫm: “Nô tỳ đánh thức chủ tử, nô tỳ đáng chết, chỉ làm rơi cái gáo xuống đất, nô tỳ không bị thương ạ.”

Từ Vân Tê bình thản nói: “Được rồi, nghỉ ngơi đi.”

Bà tử vội vàng vâng dạ, gọi thêm người tới mang bồn tắm ra ngoài, thầm nghĩ mình nào dám nghỉ ngơi.

Quả nhiên, không lâu sau trong phòng bắt đầu vang lên vài tiếng động.

Không phải Từ Vân Tê không muốn kìm nén nhưng thật sự là lần này Bùi Mộc Hành tiến vào quá sâu, suýt nữa thì nàng đã nuốt không được rồi.

Thì ra trong hai lần hành phòng kia, tên này đều chưa dùng hết sức.

Từ Vân Tê thầm nghĩ, nên đánh giá bản thân như thế nào đây, tự vác đá đập chân mình à?

Đôi mắt đen như vực thẳm vẫn không dao động, chỉ có mồ hôi dưới cằm chảy xuống, từng giọt từng giọt thấm vào vạt áo xộc xệch của nàng.

Thời gian dần trôi đi, vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, cuối cùng người luôn kiệm lời như Từ Vân Tê đã phải lên tiếng một lần hiếm hoi.

“Tam gia… Sau này, chàng về sớm một chút…”

Nếu loại chuyện này cứ kéo dài đến khuya thì sẽ không tốt cho cơ thể.

Xưa nay nề nếp của Từ Vân Tê vốn cực kỳ tốt, luôn đi ngủ đúng giờ nhưng Bùi Mộc Hành đã vài lần làm xáo trộn thời gian làm việc và nghỉ ngơi của nàng rồi.

Bùi Mộc Hành không có thói quen trò chuyện với nàng vào những lúc như thế này, yết hầu của hắn lăn lên lộn xuống mấy lần, cố gắng để giọng nói của mình vẫn giữ được bình tĩnh.

“Bình thường mấy giờ nàng đi ngủ?”

Hôm nay hắn về trễ, đúng là đã làm phiền đến nàng.

Nếu muốn sống chung thì phải nhường nhịn lẫn nhau.

Từ Vân Tê cắn môi, hai mắt trông ra bên ngoài tấm rèm uyên ương màu đỏ thẫm, rèm châu trước song cửa sổ bị cuốn lên, có tia sáng yếu ớt lọt vào trong, nàng nhẹ nhàng nói: “Không quá canh ba giờ hợi.”

Bùi Mộc Hành nghe vậy thì nhíu mày.

Đối với hắn mà nói, giờ đó là quá sớm.

“Ta sẽ cố gắng về sớm hơn.”

Cuối cùng trong tấm màn không còn tiếng nói chuyện nào nữa, gió đêm thổi nhè nhẹ, khắp nơi đều yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có tiếng ve kêu nhưng không hề phá vỡ màn đêm tĩnh lặng.

Từ Vân Tê không biết mình đã túm được vật gì đó, suýt nữa đã ngất đi.

Bà tử lại một lần nữa xách hai xô nước tiến vào.

Từ Vân Tê khép quần áo lại, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ lo lau rửa cơ thể, may là vừa rồi nàng đã chợp mắt được một lúc nên bây giờ không quá khó chịu.

Đến khi khi nàng bước ra ngoài thì Bùi Mộc Hành đã tắm rửa xong, nam nhân mặc một chiếc trung y màu trắng, thắt nút kỹ càng đang ngồi trên chiếc ghế bành, biểu cảm vừa vui vẻ vừa nhàn nhã, trông tuấn tú và nho nhã vô cùng, dường như người vừa làm chuyện đó không phải là hắn vậy.

Hắn đang đợi Từ Vân Tê trở về để đi ngủ.

Có lúc Từ Vân Tê nằm ở trong, có lúc là Bùi Mộc Hành nhưng lần này Bùi Mộc Hành đã nhận ra thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình không quy củ được như Từ Vân Tê nên muốn nhường nàng nằm trong, như vậy sẽ giảm thiểu khả năng mình làm phiền nàng.

Khi Từ Vân Tê trở về phòng, nàng liếc nhìn hắn, mặt mày hắn thả lỏng, đang rủ mi uống trà, trông thật tao nhã và đẹp mắt.

Bùi Mộc Hành cũng đã rót cho nàng một ly, hắn đẩy tách trà tới chỗ nàng: “Uống một chút đi.”

Câu nói này giống một lời yêu cầu hơn là một lời đề xuất.

Gò má Từ Vân Tê hơi nóng lên, nàng nhận lấy tách trà, uống một chút để làm dịu cổ họng khàn khàn của mình, ánh mắt lại quan sát cổ tay áo của hắn.

Bùi Mộc Hành phát hiện ánh mắt thẳng tắp của nàng, trên mặt không có biểu cảm gì thì hỏi: “Không ngủ à?”

Đã đến giờ Tý rồi, không phải nàng phải ngủ sớm sao, bây giờ còn ngồi đây nhìn hắn chằm chằm làm gì?

Từ Vân Tê hơi xấu hổ, vừa rồi nàng đã cào hắn một cái, móng tay nàng phải để dài để lựa thuốc, nếu nàng đoán không sai thì có lẽ lúc này cánh tay phải của Bùi Mộc Hành đã có một vết cào dính máu không hề nông.

“Cánh tay chàng thế nào rồi?” Nàng xấu hổ lên tiếng.

Lúc này Bùi Mộc Hành mới nhấc tách trà lên, từ từ nở nụ cười, nhưng nụ cười đó đã nhanh chóng biến mất, hắn nhẹ nhàng nói: “Không có gì đáng lo.”

Từ Vân Tê không hỏi tiếp nữa, đứng dậy đi ngủ trước.

Hôm sau lúc tỉnh lại, Ngân Hạnh nói với nàng: “Sáng sớm cô gia ra sân sau luyện kiếm một lúc, vừa mới lên triều rồi.”

Từ Vân Tê ngưỡng mộ vô cùng, nam nhân này khỏe thật, nàng lặng lẽ xoa xoa đôi chân sưng tấy của mình, bình thản nói.

“Ta biết rồi.”



Ngày đại triều được diễn ra vào mồng một và ngày rằm hàng tháng, ngày ba mươi tháng tư hôm nay cũng là đại triều nhưng Phụng Thiên điện lại không đưa ra thông báo Hoàng đế sẽ lên triều mà chỉ sai vài vị đại thần trong Nội các và nhóm Vương gia đi vào Ngự thư phòng để nghị sự.

Sáng sớm, Bùi Mộc Hành đã tới Đô sát viện, lúc trước Hoàng đế sai hắn quản lý Đô sát viện.

Hôm nay hai vị phó Đô ngự sử tìm hắn, nói là danh sách lương bổng của Đô sát viện đã bị Hộ bộ chặn lại.

Các quan lại của Đô sát viện đã không được nhận bạc suốt hai tháng liền, bây giờ đã cuối tháng, ai ai cũng đang ai oán.

Vì thế, sáng sớm Bùi Mộc Hành đã dẫn theo hai vị phó Đô ngự sử, tay cầm sổ sách mấy tháng qua của Đô sát viện đến Hộ bộ để hoà giải.

Vấn đề này đã được đề cập mấy lần rồi, Bùi Mộc Hành chọn hôm nay để xử lý cũng có nguyên nhân, đó là vì hắn không muốn dây vào vũng nước đục trong Phụng Thiên điện.

Hôm nay, trong Ngự thư phòng, trọng thần tụ tập, không khí nặng nề.

Vụ án Thái tử vẫn chưa được điều tra rõ ràng nhưng Hoàng đế đã lên tiếng hỏi kết quả.

Hình bộ Thượng thư Tiêu Ngự biết Hoàng đế nóng lòng muốn biết chân tướng vụ án nên đã dành cả một đêm viết sổ con để sáng sớm hôm nay trình lên Hoàng đế đầu tiên.

Những đại thần đang có mặt ở đây bao gồm Thủ phụ đương triều Yến Bình, Thứ phụ Trịnh Ngọc Thành, Phụ thần Tiêu Ngự và Tuần Duẫn Hòa cùng Tả đô ngự sử Thi Trác, ngoài ra còn có Nhị hoàng tử Tần Vương, Tam hoàng tử Trần Vương và vài vị Vương gia khác, chỉ thiếu Hi Vương và Thập Nhị Vương Bùi Tuần.

Mặt trời lúc sáng sớm chiếu sáng rực rỡ, chẳng mấy chốc đã lặn mất, trong Ngự thư phòng hơi tối, Lưu Hi Văn đưa mắt ra hiệu, hai tiểu nội sử vội vàng thắp hai ngọn đèn cung đình, Lưu Hi Văn tự mình đặt một trong số đó lên ngự án.

Khác với lần mà Bùi Tuần trình cuốn sổ con về Thông châu, lúc này ngự án đã được thu dọn ngăn nắp, tấu chương của Tiêu Ngự được đặt chính giữa.

Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên chiếc giường Minh Hoàng Long to rộng, tay đặt nhẹ lên chiếc sổ con vẫn chưa được mở ra, ông ta hơi nhắm mắt lại, thấp giọng hỏi: “Điều tra vụ án tới đâu rồi?”

Yến Bình nghiêm mặt không lên tiếng, Lễ bộ Thượng thư Trịnh Ngọc Thành thầm thở dài, Tuần Duẫn Hòa lẳng lặng nhìn không khí, vẻ mặt bình tĩnh không một gợn sóng, còn Tiêu Ngự không thể tránh được, đành phải đứng ra chắp tay chào Hoàng đế.

“Bẩm bệ hạ, lúc Đại lý Tự khanh Lưu Chiếu truy lùng những thương nhân buôn lậu diêm tiêu đã điều tra được một phần trong số đó đã được vận chuyển đến biệt uyển của Thái tử, bây giờ đã có đầy đủ nhân chứng và vật chứng, đúng là Thái tử điện hạ đã bị nghi ngờ tàng trữ vũ khí.

Ngoài ra, những thương nhân đó vốn là thương nhân Tấn châu có buôn bán với Đại Ngột, liệu chuyện này có quan hệ với Thái tử hay không, Đại lý Tự khanh Lưu Chiếu vẫn đang điều tra làm rõ…”

Có nghĩa là Thái tử đang bị nghi ngờ thao túng thương nhân cấu kết với Đại Ngột, nếu tội danh này được xác định, vậy thì tội của Thái tử sẽ tăng thêm một phần.

Tiêu Ngự còn chưa dứt lời, Hoàng đế đã ngắt ngang.

“Không phải Lưu Chiếu đang điều tra vụ án của thương nhân Tấn châu sao, tại sao bây giờ lại điều tra vụ án Thái tử rồi?”

Tiêu Ngự không biết phải trả lời câu hỏi không đầu không đuôi này như thế nào cho phải.

Tuần Duẫn Hòa nhanh chóng nhìn lướt qua Hoàng đế.

Hoàng đế thấy Tiêu Ngự không lên tiếng, lại hỏi: “Vậy tại sao đống diêm tiêu kia lại bốc cháy? Có bắt được hung thủ chưa?”

Lần này Tiêu Ngự trả lời khá nhanh.

“Diêm tiêu vốn được giấu trong chiếc hộp đựng nến phía sau bài vị của Tiên hoàng hậu, buổi trưa tiểu sa di ngủ gật, bất cẩn làm gãy giá cắm nến nên đã gây ra cháy lớn.”

Hoàng đế cảm thấy khó mà tin được: “Nó giấu diêm tiêu ở đó làm gì?”

Người bình thường sẽ không giấu diêm tiêu ở những nơi có lửa như từ đường.

Lúc này, Tả đô ngự sử Thi Trác tiếp lời: “Diêm tiêu được đưa đến Kinh thành vào ngày bảy tháng tư, lúc đó bệ hạ không có ở đây, Tuần đại nhân kiểm tra hàng hoá ra vào cổng thành cực kỳ nghiêm ngặt nhưng người của Thái tử nói dối đó là hương và nến dâng cho chùa Từ Ân, lính gác không dám mở ra nên để nó đã được mang đến chùa Từ Ân trong tình trạng nguyên vẹn.

Trong toàn bộ Kinh thành, chỉ có từ đường của nương nương là không bị điều tra mà thôi.”

Chưa có tin tức gì về việc Hoàng đế hồi cung nên Thái tử không dám hành động liều lĩnh, thế nên đống diêm tiêu đó vẫn được cất giấu trong chùa Từ Ân mãi cho đến vụ việc xảy ra vào ngày mười.

Sau đó, ông ta tức giận nói: “Bệ hạ, không nói đến những việc khác, hoả hoạn ở chùa Từ Ân đã giết chết và làm bị thương hơn một trăm người dân vô tội, tội này không mà dung thứ.”

Thi Trác đã hơn sáu mươi tuổi, lông mày và râu đã bạc phơ, mi sắc như kiếm, trong mắt không chứa nổi hạt cát nào.

Ông ta xuất thân từ chức Ngự sử, mười bảy tuổi thi đậu tiến sĩ, hai mươi tuổi đã làm tới chức Ngự sử tôn sư, trong lúc tuần tra Giang Nam đã phá được nhiều vụ án lớn, công danh hiển hách ngay cả trong triều đình và dân chúng.

Quan trọng hơn nữa, Thi Trác nổi danh là người chính trực, được so sánh với cả Nguỵ Trưng, Hoàng đế dám làm, ông ta dám nói, bởi vậy mà ông ta luôn luôn được người đời ca tụng.

Hoàng đế cũng phải cứng họng trước câu nói này của Thi Trác, quả nhiên không hỏi gì thêm nữa.

Im lặng một lúc, Hoàng đế cau mày với Tiêu Ngự: “Theo luật thì phải xử lý như thế nào?”

Tiêu Ngự và Thi Trác đưa mắt nhìn nhau, người nào cũng tỏ ra khó xử.

Lúc này, ngay cả người ngay thẳng như Thi Trác cũng không dám lên tiếng.

Nhưng ai ai cũng hiểu, tàng trữ vũ khí được coi là mưu phản, mưu phản là tội lớn, sẽ bị liên lụy đến chín tộc.

Nếu còn dính dáng tới việc cấu kết với địch quốc lén lút vận chuyển diêm tiêu thì sẽ là tội ác không thể tha thứ.

Hoàng đế thấy mọi người không lên tiếng, bỗng bật cười, rủ mắt lướt qua đám quần thần trước mặt: “Nói như vậy, nghĩa là trẫm không cứu nổi Thái tử nữa rồi sao?”

Tuy nói với mọi người, nhưng ánh mắt ông ta lại hướng về phía Yến Bình và Tần Vương.

Lúc này Tần Vương lại rất biết cách thoát thân: “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng chưa chắc Thái tử điện hạ đã thật sự có ý đồ mưu hại phụ hoàng, có thể đống diêm tiêu đó được dùng vào mục đích khác.

Phụ hoàng vẫn nên cho Tiêu Các lão và Thi đại nhân điều tra thật kỹ càng, đừng nên kết tội Thái tử dễ dàng như vậy.”

Hoàng đế nghe xong thì khẽ mỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui