Kiều Thê Bất Đắc Dĩ



Bùi Mộc Hành tới Hộ bộ giúp Đô sát viện lấy giá thiếp* đã có chữ ký rồi sai người đưa tới Nội các để chờ phúc đáp.

Hắn đang băn khoăn có nên tới Phụng Thiên điện để thỉnh an hay không thì phủ báo tin Hi Vương mời hắn hồi phủ.

Vậy là Bùi Mộc Hành vội trở về Thanh Huy viên trước khi quá giờ thân sơ khắc buổi chiều.

*Giá thiếp là một loại công văn được sử dụng ở triều Minh, do Hình khoa (một trong sáu khoa dưới thời Minh – Thanh chịu trách nhiệm giải quyết các vụ án hình sự) ban hành dựa trên ý chỉ của Hoàng đế.

Khi nha môn các cấp bắt giữ đối tượng tình nghi và xử tử tội phạm, cần phải có giá thiếp làm bằng chứng.

Khi Xưởng vệ (bao gồm Đông xưởng, Tây xưởng, Nội hành xưởng, Cẩm y vệ) bắt giữ, thẩm vấn, phạt trượng cũng cần phải xuất trình giá thiếp để chứng minh.

Lúc hắn tới nơi, Hi Vương đang ngồi trên bảo tọa kê ở phía bắc tấm bình phong gỗ lim sơn vàng khảm ngà voi, cổ tay gác lên cạnh bàn, chốc chốc lại gõ một cái, rõ ràng là đã sốt ruột vì phải chờ lâu.

Bùi Mộc Hành nhanh chân bước vào, đi vòng qua kệ bác cổ tới trước mặt Hi Vương, vừa hành lễ vừa hỏi: “Phụ thân có chuyện gì vậy ạ?”

Hi Vương buồn rầu nhìn Bùi Mộc Hành: “Con biết đấy, ta từng làm việc chung với Dương Khang.

Vụ án Thái tử lần này liên lụy tới Dương gia.

Vừa rồi, một vị cựu tướng của Đô đốc phủ đã kín đáo tới gặp riêng ta, nói rằng Tần Vương đã lấy được chứng cứ Dương gia cùng tạo phản với Thái tử, bảo rằng năm xưa khi Dương Khang đánh trận ở Bắc Cảnh đã cấu kết với không ít quý tộc của Đại Ngột.

Các thương hộ ở Tấn châu buôn lậu diêm tiêu được người của Dương Khang âm thầm dắt mối, cho nên Thái tử mới có thể nhúng tay vào Tấn châu, chở diêm tiêu vào Kinh thành.”

Hi Vương càng nói càng nóng ruột, thậm chí còn đứng hẳn dậy, đi tới bên cửa sổ, chắp tay sau lưng nhìn Bùi Mộc Hành, ánh nhìn đầy lạnh giá:

“Dương Khang là ai? Cả thiên hạ này đều biết Dương Khang là cây búa sắt chỉ biết quả cảm xông pha giết địch trên chiến trường, thà bị gãy chứ nhất định không chịu uốn mình.

Ông ấy hận nhất là quân Đại Ngột xâm lược, cướp bóc, đời nào lại chịu làm ăn với người Đại Ngột? Đúng là bịa đặt trắng trợn!”

“Mấy năm nay, Thái tử càng ngày càng chẳng ra làm sao.

Chẳng qua Dương Khang nể tình nữ nhi đã được gả cho Thái tử nên ngoài mặt không thể không che chở mà thôi.

Hành Nhi, chuyện khác thì vi phụ có thể mặc kệ nhưng nhất quyết không thể nhìn những tướng sĩ quả cảm trên sa trường này bị hạng ung nhọt, sâu bọ trong triều gài bẫy chết được!”

“Cả nhà Dương gia đều là người cương trực, trung thành, nhất quyết không thể để họ trở thành bàn đạp tranh giành quyền lực của Tần Vương!” Hi Vương siết hai nắm tay kêu răng rắc, nỗi căm hận bừng bừng nơi đáy mắt.

Bùi Mộc Hành thong thả cởi bỏ quan phục trên người, lẳng lặng nhìn phụ thân đang nổi giận như con thú bị nhốt trong lồng rồi chợt nhoẻn cười:

“Phụ thân nóng ruột rồi à?”

Hi Vương thấy nhi tử vẫn còn tâm trạng trêu mình bèn lườm hắn một cái: “Con cười cha con có phải không?”

Bùi Mộc Hành thư thả vắt quan phục lên trên giá áo rồi xòe tay, đáp: “Đâu có, cha có lòng như vậy, đương nhiên nhi tử cũng không thể dửng dưng.”

Mặc dù Hi Vương không được lòng Hoàng đế nhưng dù sao ông ấy cũng đã từng lãnh đạo ba quân, có uy danh rất lớn trong quân đội.

Chỉ cần Hi Vương giơ tay lên kêu gọi, ắt sẽ có vô số người đi theo ông ấy.

Đây cũng là một trong những căn cơ để Bùi Mộc Hành đoạt đích.

Hi Vương đang định nói gì đó, lại chợt thấy sau khi Bùi Mộc Hành cởi quan phục ra, bên trong còn mặc một chiếc trường sam có ống tay bó hẹp, ông ấy bèn buồn bực hỏi: “Trời nóng bức thế này, con mặc nhiều như vậy làm gì?”


Bùi Mộc Hành hơi khựng lại, kín đáo giấu tay phải ra sau lưng, tiếp tục bàn luận chuyện chính sự với Hi Vương:

“Dương gia là rường cột nước nhà, nhi tử chưa từng có ý định giậu đổ bìm leo.

Nhi tử đã sớm có kế sách cứu Dương gia rồi, vốn còn muốn gặp mặt Dương Đô đốc một lần nhưng hiện tại xem ra không cần nhi tử ra mặt, để phụ thân ra mặt sẽ càng tốt hơn.”

Nói rồi, Bùi Mộc Hành bước tới gần Hi Vương, thì thầm mấy câu vào tai ông ấy.

Hi Vương nhíu mày, hỏi hắn: “Làm vậy có được không? Có phải là trẻ con quá không?”

Cánh môi mỏng của Bùi Mộc Hành “xùy” khẽ một tiếng, giọng nói lạnh lùng: “Phụ thân cứ làm theo những gì nhi tử nói, nhi tử cam đoan Dương gia sẽ bình yên vô sự.”

Xưa nay Bùi Mộc Hành là người luôn tính toán mọi chuyện rất cặn kẽ, Hi Vương hết sức tín nhiệm hắn.

Ông ấy lại hỏi: “Vụ án Thái tử đã điều tra tới đâu rồi?”

Trời nóng, trán Bùi Mộc Hành rịn ra không ít mồ hôi, chỗ cánh tay bị Từ Vân Tê cào rách trở nên đau rát.

Hắn cúi người cầm ấm trà lên, tự rót cho mình một chén trà mát, để lên lòng bàn tay, thong thả nhấp một ngụm rồi mới trả lời:

“Bệ hạ không muốn tiếp tục điều tra vụ án này sâu thêm nữa.”

Hi Vương không hề bất ngờ.

Ông ấy ngồi xuống chiếc giường cạnh cửa sổ: “Chiêu “quan quyến bạn giá” của Tuần Duẫn Hòa đã cắt đứt con đường Tần Vương ép Thái tử tạo phản.

Tần Vương muốn ép bệ hạ phế truất Thái tử thì chỉ còn cách dùng kế nhìn cứ tưởng thật mà lại là giả này.

Xưa nay bệ hạ luôn anh minh, e là đã nhìn ra vấn đề, sợ Thái tử phải hàm oan.”

“Thế nhưng khắp thiên hạ đều đã biết về vụ cháy chùa Từ Ân, việc phế truất Thái tử là bắt buộc.

Hiện tại Tần Vương chỉ cần gán cho Thái tử tội thông đồng với giặc bán nước thì Đông Cung đảng sẽ bị xử tử toàn bộ.”

“Nếu như con muốn cứu Dương gia thì ngoài cách con đã nói ra, còn cần phải cắt đứt mối liên hệ giữa Dương gia và chuyện diêm tiêu.”

Cứu được Dương gia tương đương với việc ổn định quân đội, là chuyện hoàn toàn chỉ có lợi chứ chẳng hại gì đối với phủ Hi Vương.

“Nhi tử hiểu.” Bùi Mộc Hành còn muốn nói thêm gì đó nhưng đúng lúc này Hoàng Duy lại thò đầu ra từ cửa sổ.

“Tam gia, Thiếu phu nhân đang ở cửa thư phòng, muốn vào đây đưa đồ cho Tam gia.”

Hai cha con nghe vậy nhìn nhau.

Hi Vương vội vàng đứng dậy, đi thẳng vào trong: “Chuyện Dương gia cứ để ta đi nói.

Hành Nhi, con không được tha cho Tần Vương...”

Bùi Mộc Hành thấy Hi Vương định trèo qua bức tường sau nhà, cạn lời hỏi ông ấy: “Phụ thân đi đâu vậy?”

Hi Vương đứng ở cửa nội thất, xoay người lại đáp: “Chẳng phải thê tử của con tới đây hay sao? Phụ thân leo tường trở về.”

Bùi Mộc Hành sầm mặt lại: “Phụ thân có ăn trộm ăn cắp gì hay sao?” Hắn vén áo, chỉ về đằng trước: “Phụ thân đi cửa chính đi.”


Hi Vương thấy nhi tử tỏ thái độ ghét bỏ ra mặt, đành vỗ trán, quay người đi về phía cửa chính, vừa đi vừa lẩm bẩm giải thích: “Chẳng qua vi phụ sợ làm thê tử của con sợ quá bỏ chạy mất thôi mà.”

Trông Từ Vân Tê có vẻ cực kỳ rụt rè, Hi Vương sợ nếu giáp mặt chính diện, nàng sẽ hoảng sợ bỏ về.

Tính cách nhi tử lạnh nhạt, không biết yêu thương nữ nhân, chẳng mấy khi nhi tức phụ mới tới thăm nhi tử một lần, Hi Vương không muốn làm tảng đá cản đường.

Bùi Mộc Hành đi theo sau lưng Hi Vương, tiễn ông ấy ra ngoài, nghe ông ấy nói vậy, biểu cảm của hắn thực sự khó tả.

Nếu hắn nói cho phụ thân biết Từ Vân Tê có thể tay không bắt rắn, phải chăng người hoảng sợ bỏ chạy lại là phụ vương của hắn?

Hai cha con ôm theo những tâm tư khác nhau đi ra tới cửa thư phòng, quả nhiên nhìn thấy Từ Vân Tê mặc một bộ váy màu xanh nhạt đứng thướt tha bên ngoài cửa nguyệt.

Hi Vương chắp tay sau lưng đầy nghiêm túc, không còn nói huyên thuyên như vừa rồi nữa.

Lúc mới nhìn thấy Hi Vương, đúng là Từ Vân Tê cũng hơi giật mình, không khỏi cảm thấy đau đầu.

Nàng để tâm trời nóng, lo lắng cho vết thương của Bùi Mộc Hành nên đã điều chế một lọ dược cao nhỏ.

Vừa rồi nàng đang ngồi hóng mát ở thủy tạ thì tiểu nha hoàn tới báo tin Bùi Mộc Hành đã về, cho nên lúc đi ngang qua thư phòng, nàng định đưa lọ dược cao cho Hoàng Duy, không ngờ Hoàng Duy lại khăng khăng phải chạy vào bẩm báo.

Từ Vân Tê đi không được mà ở lại cũng chẳng xong, chần chừ một lát thì thấy Hi Vương đi ra.

Xem ra nàng đã quấy rầy hai cha con họ bàn công chuyện.

“Con xin thỉnh an phụ thân.” Từ Vân Tê điềm tĩnh hành lễ.

Hi Vương rất vui vẻ khi nhìn thấy Từ Vân Tê: “Ha ha, miễn lễ, thế...!Các con bận đi nhé, phụ thân về đây.” Sau đó ông ấy vuốt râu, nhanh chân rời đi.

Chỉ còn lại hai phu thê bốn mắt nhìn nhau, hồi tưởng lại câu “các con bận đi nhé” có phần trêu ghẹo kia, hai người không khỏi cảm thấy lúng túng.

Từ Vân Tê đứng trên bậc thềm, giải thích: “Ta mới từ thủy tạ tới đây, định bụng đưa dược cao cho chàng, vốn không biết phụ thân đang ở đây.”

Lời này là muốn nói cho Bùi Mộc Hành biết nàng không cố ý quấy rầy.

Hiện tại Bùi Mộc Hành cũng đã hiểu tính nàng nên không đời nào lại hiểu lầm nàng: “Ta biết, nàng vào đi.”

Không đợi Từ Vân Tê có phản ứng, hắn đã đi luôn vào trong.

Từ Vân Tê liếc nhìn lọ thuốc trong tay, đành phải đi theo vào trong nhà.

Ngân Hạnh vẫn còn ở bên ngoài đợi nàng.

Hoàng Duy chuẩn bị trà cho hai người rồi lặng lẽ lui ra.

Từ Vân Tê nhìn thẳng đằng trước, đi theo Bùi Mộc Hành vào trong thư phòng.

Bùi Mộc Hành ngồi vào bàn, tiện tay sắp xếp lại văn thư trên bàn: “Nàng cứ ngồi tự nhiên đi.”

Từ Vân Tê không định ngồi, nàng lấy lọ thuốc ra khỏi ống tay áo, đưa cho hắn:

“Trời nóng sẽ khiến vết thương khó lành, ta điều chế ngọc cơ cao mát lạnh cho chàng, chàng thoa nó sẽ nhanh khỏi hơn.”


Giọng nói của nàng dịu dàng, trong trẻo tựa như dòng suối ngày hè khiến lòng người sáng trong.

Bàn tay đang sắp xếp văn thư của Bùi Mộc Hành chợt khựng lại, ánh mắt chậm rãi chuyển sang nhìn lọ thuốc kia.

Điều đầu tiên hắn nhìn thấy chính là bàn tay ngọc ngà nhỏ nhắn của nàng, ống tay áo rộng trượt xuống, lộ ra một đoạn cánh tay, xương nhỏ, da trắng, ngón tai thon thon, đẹp tới lóa mắt, chỉ tiếc ở đầu ngón tay lại thấp thoáng có một vết rách da.

Đương nhiên Bùi Mộc Hành biết là vì sao.

Cảnh tượng đêm qua bất giác lướt qua tâm trí.

Bùi Mộc Hành thôi không nhìn nữa, “ừ” khẽ một tiếng.

Từ Vân Tê không hiểu phản ứng của hắn như vậy là có ý gì.

Hắn không chịu nhận? Hay là không thèm để ý? Hay là thấy nàng đường đột?

Từ Vân Tê chầm chậm bỏ tay xuống, lẳng lặng nhìn hắn.

“Ta không hề muốn quấy rầy chàng nhưng nếu để người khác nhìn thấy sẽ không hay.”

Triều phục của Bùi Mộc Hành là dạng ống tay áo rộng, chỉ cần duỗi tay một cái là sẽ bị người khác nhìn thấy ngay.

Nàng thà chấp nhận mất mặt chủ động tới gặp hắn còn hơn để chuyện phòng the của phu thê trở thành trò cười cho người khác.

Bùi Mộc Hành xếp gọn văn thư lại, đặt xuống giữa bàn, xong xuôi mới ngước lên nhìn nàng, đáy mắt thấp thoáng ý cười mà Từ Vân Tê không thể hiểu được.

“Ta hiểu.” Hắn duỗi cánh tay phải ra: “Nàng giúp ta.”

Sau đó hắn cúi đầu, tay trái mở văn thư ra, nghiêm túc đọc.

Ba chữ “nàng giúp ta” được hắn nói đầy nhẹ nhàng, thậm chí không hề trầm bổng chút nào.

Từ Vân Tê ngẩn người.

Người này....

Thấy hắn tập trung đọc sách, giọng điệu lại thư thả, Từ Vân Tê cũng không có lý do gì để từ chối, nàng bèn đi vòng qua một bên, đặt lọ thuốc xuống bàn rồi bê một chiếc ghế đẩu bọc vải gấm lại, ngồi xuống, bắt đầu xử lý vết thương cho hắn.

Bùi Mộc Hành mặc trường sam tay hẹp.

Từ Vân Tê cởi nút cài ở cổ tay áo ra, sau đó từ từ xắn cao tay áo lên, nhìn thấy một vết thương đáng sợ khiến nàng giật mình hoảng hốt, khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo lộ vẻ lúng túng và ngượng ngùng.

Vết thương chạy dọc từ khuỷu tay tới cổ tay, sưng đỏ, hơi mưng mủ.

Từ Vân Tê thoáng liếc thấy bộ quan bào vắt trên tấm bình phong, đoán được rằng có lẽ Bùi Mộc Hành muốn giấu vết thương nên cố ý mặc thêm một chiếc trường sam tay hẹp ở bên trong.

Trời nóng mà mặc như vậy, mồ hôi thấm vào vết thương làm vết thương bị lở loét.

Vết thương chạy dài từ trên xuống dưới, từ nông tới sâu, hễ là nam nhân đã thành hôn thì nhìn qua là biết ngay vì sao.

Trong lòng Từ Vân Tê ngổn ngang nhiều cảm xúc, nàng vỗ trán, từ từ xắn cao ống tay áo lên, để vết thương lộ ra hoàn toàn.

Vết thương ngoằn ngoèo như rắn, đỏ đến mức có đôi phần ma mị, ánh hồng lên hai má của nàng.

Chút đau này chẳng là gì với Bùi Mộc Hành, hắn không buồn để tâm, đọc được mấy dòng văn thư rồi liếc mắt nhìn sang, trông thấy hai má thê tử điềm đạm ửng hồng.

Khác hẳn với màu ửng hồng khi vui vẻ trên giường, màu ửng hồng này có phần e ấp, xấu hổ.

Hắn chuyển mắt, nhìn thấy biểu cảm tập trung, nét mặt trong trẻo của nàng, ý nghĩ vừa rồi lập tức tan biến.

Bùi Mộc Hành chợt rất muốn biết Từ Vân Tê khi xấu hổ sẽ trông như thế nào.


Từ Vân Tê cẩn thận kiểm tra vết thương xong, thấy không thể trực tiếp thoa thuốc được, bèn quay người đi ra ngoài, sai Ngân Hạnh lấy cho mình một ít tăm bông và nước thuốc.

Trong lúc đợi Ngân Hạnh quay lại, Từ Vân Tê đứng ngoài hành lang, không quay trở vào.

Bùi Mộc Hành nhìn bóng lưng thê tử bên ngoài cửa sổ rồi lại nhìn cánh tay bị bỏ mặc một bên của mình, không biết phải nói gì.

May mà Ngân Hạnh nhanh chóng quay lại.

Từ Vân Tê bưng một chiếc khay nhỏ quét sơn đen vào phòng, ngồi lại đúng chỗ cũ, bắt đầu xử lý vết thương cho Bùi Mộc Hành.

Trước hết, nàng dùng nước thuốc gần như trong suốt rửa sạch vết thương, sau đó chờ nước thuốc khô.

Bùi Mộc Hành biết nàng am hiểu dược lý, biết dùng ngân châm bắt rắn, biết nàng học được nhiều kiến thức ở nông thôn nên không nghĩ gì nhiều, dù sao bên cạnh hắn cũng có những thị vệ biết xử lý vết thương.

Trong lúc chờ nước thuốc khô, Bùi Mộc Hành đọc được vài trang văn thư, Từ Vân Tê ngồi ngẩn người ở bên cạnh.

Hai người đều yên lặng, không ai nói gì.

Cảm xúc lưu luyến kín đáo lẩn khuất trong thư phòng.

Chẳng mấy chốc, Bùi Mộc Hành đã đọc hết một quyển sổ, thấy cảm giác nóng bừng ở miệng vết thương đã dịu xuống, hắn bèn hỏi Từ Vân Tê: “Phu nhân, phải chăng có thể bôi thuốc được rồi?”

Không biết tâm trí Từ Vân Tê đã trôi dạt tới phương nào, nàng lập tức hoàn hồn, mở nắp lọ ra, bôi thuốc cho Bùi Mộc Hành.

Vết thương nhỏ này không là gì với Bùi Mộc Hành, động tác của Từ Vân Tê không cần phải quá dịu dàng.

Nàng thuần thục, lưu loát bôi thuốc xong, sau đó ấm giọng dặn dò trượng phu:

“Trong vòng hai khắc chàng không được bỏ tay áo xuống.”

Bùi Mộc Hành gật đầu, xê dịch cánh tay.

Đối với Bùi Mộc Hành, việc để lộ da thịt là chuyện cực kỳ thiếu văn nhã, vả lại hắn cũng không quen như vậy nên định bụng giục Từ Vân Tê ra về, đang định mở miệng thì Từ Vân Tê lại mỉm cười hỏi hắn:

“Tam gia, lát nữa ăn tối, chàng có về hậu viện ăn không?”

Điều nàng muốn hỏi thực ra là mấy đêm tới Bùi Mộc Hành có muốn ở lại thư phòng dưỡng thương hay không.

Phu thê trẻ tuổi ngủ chung với nhau khó tránh cảnh đụng chạm, không tốt cho vết thương của hắn.

Thế nhưng hắn vừa mới chuyển về hậu viện nên Từ Vân Tê cũng không tiện nói quá thẳng thừng.

Bùi Mộc Hành sinh tồn trong quan trường, từng kinh qua nhiều chuyện trong triều, sao lại không hiểu ngụ ý của thê tử? Hắn bình tĩnh nhìn nàng, giọng điệu dứt khoát: “Không cần.”

Đương nhiên Từ Vân Tê cũng không hề cảm thấy có vấn đề gì, nàng thu dọn đồ đạc, định ra về.

Bùi Mộc Hành lại cảm thấy không vui vì suy nghĩ vừa rồi của nàng.

Lúc nàng đứng dậy, hắn nhấn mạnh:

“Phu nhân, ta không phải loại người xảy ra chuyện là lập tức cáu kỉnh, chia phòng với thê tử, sau này có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau bàn bạc.”

Từ Vân Tê chỉ đơn thuần lo cho vết thương của hắn, không hề có ý gì khác, nghe hắn nói vậy thì chẳng hiểu ra sao.

Cũng có lúc nàng và Bùi Mộc Hành dằn dỗi với nhau ư?

Khả năng này không cao.

Từ Vân Tê cảm thấy trượng phu nghĩ nhiều nhưng vẫn trả lời hắn: “Vâng, ta cũng không phải người hẹp hòi, hay ghen, ta sẽ không cáu kỉnh với chàng đâu.”

Từng chữ nàng nói đều rất dễ nghe nhưng khi ghép lại thành câu thì lại không như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận