Kiều Thê Bất Đắc Dĩ



Nghe thấy Từ Vân Tê gọi mình, nàng ta không xoay người lại ngay mà hững hờ mang theo thái độ hơn người ngước mắt lên.

Bóng dáng cao gầy, mảnh dẻ kia dường như là ảo ảnh trong rừng trúc, duyên dáng yêu kiều, có thể nói là đẹp tuyệt trần.

Tuần Vân Linh thầm giật mình, chẳng trách Từ Vân Tê lại được Hoàng đế nhìn trúng, dung mạo này quả là không tầm thường.

Nhưng điều chân chính khiến Tuần Vân Linh hoảng hốt là dung mạo của Từ Vân Tê khiến nàng ta cảm thấy quen thuộc tới độ trí mạng.

Dù sao cũng là nữ nhi của Các lão, Tuần Vân Linh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhã nhặn vừa đủ, thi lễ với Từ Vân Tê: “Chào Tam tẩu tẩu, ta là cô nương của Tuân gia nhà bên, tiểu tự là Vân Linh, trước đây thường đến Vương phủ làm khách, lần này ốm bệnh lâu ngày mới trở về, đặc biệt chuẩn bị chút lễ mọn làm lễ gặp mặt cho tẩu tẩu.”

Tuần Vân Linh đánh mắt ra hiệu, nữ tỳ của nàng ta nâng một chiếc hộp dài tới.

Từ Vân Tê ra hiệu Ngân Hạnh nhận lấy: “Đa tạ ý tốt của Tuần cô nương, ta không biết cô nương ghé chơi, xin để hôm khác tặng bù quà gặp mặt sau.”

Tuần Vân Linh cười nói: “Chúng ta gần nhà nhau, không cần phải câu nệ những nghi thức xã giao này.

À phải rồi, ta tới tìm tẩu tẩu là còn có một chuyện nữa, xin tẩu tẩu giúp ta.”

Từ Vân Tê hơi kinh ngạc, đi từ con đường đá tới cạnh bậc thềm, mỉm cười hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Tuần Vân Linh cầm lấy một chiếc hộp gấm gỗ tử đàn từ tay một nha hoàn khác, dựa vào hoa văn trên hộp thì nó đã tương đối có tuổi.

Tuần Vân Linh đưa hộp cho Từ Vân Tê, biểu cảm rõ ràng trịnh trọng hơn một chút:

“Tẩu tẩu, trước đây Thanh Dư ca ca thường đến phủ bọn ta đọc sách, cha ta thường khen Thanh Dư ca ca là kỳ tài ngút trời, bọn ta có điều gì không hiểu vẫn thường xin ca ca chỉ bảo thêm cho.

Đây là hai quyển sách ta từng mượn Thanh Dư ca ca, trong nửa năm dưỡng bệnh, ta vẫn đọc sách ngày ngày, có nhiều kiến giải đều ghi vào trong sách.

Giờ đây vật quy nguyên chủ, hiện tại ta không tiện gặp Thanh Dư ca ca, xin tẩu tẩu chuyển trả giúp ta.”

Tuần Vân Linh trái một câu “Thanh Dư ca ca”, phải một câu “Thanh Dư ca ca”, Từ Vân Tê nghe một hồi lâu mới đoán ra Thanh Dư ca ca là Bùi Mộc Hành.

Hóa ra tên tự của Bùi Mộc Hành là Thanh Dư.

Quả là một cái tên đẹp.

Từ Vân Tê không nói gì, lại ra hiệu cho Ngân Hạnh nhận lấy chiếc hộp, biểu cảm không chút do dự.

Thái độ quá thoải mái của Từ Vân Tê hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Tuần Vân Linh.

Lẽ nào Từ thị không hiểu ý của nàng ta ư?

Nàng ta muốn nói với Từ thị rằng nàng ta và Bùi Mộc Hành là thanh mai trúc mã, quan hệ của bọn họ rất sâu đậm, mặt khác, nàng ta còn có ý nhục nhã Từ thị, cho Từ thị biết nàng ta và Bùi Mộc Hành đều là người đọc nhiều thi thư, khiến Từ thị tự ti mặc cảm.

Nhưng Từ thị lại chẳng hề có phản ứng gì.


Ngân Hạnh trừng to mắt, phồng mang trợn má không chịu bước tới nhận lấy chiếc hộp.

Nàng ấy không tin cô nương không nghe ra ý tứ khiêu khích của Tuần cô nương.

Từ Vân Tê nhìn Ngân Hạnh: “Lại nhận đồ đi.”

Ngân Hạnh mặc kệ, trước nay cô nương luôn mang lòng dạ Bồ Tát, không hề nhạy cảm với mọi chuyện nhưng nàng ấy thì không.

Cho nên khi đưa tay ra nhận lấy hộp gấm của Tuần Vân Linh, nàng ấy chợt “ôi” một tiếng, giả bộ không cầm chắc, đánh rơi hộp gấm tử đàn đựng sách quý xuống đất.

“Bịch” một tiếng, hộp gấm tử đàn vỡ làm đôi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tuần Vân Linh biến sắc, nàng ta kinh ngạc nhìn Ngân Hạnh, đôi mắt ngập tràn phẫn nộ rồi từ từ ánh lên vẻ ấm ức:

“Ngươi to gan lắm, dám vứt đồ của Thanh Dư ca ca, ngươi có biết những sách này quý giá thế nào không? Ngươi có biết trong này chất chứa bao nhiêu tâm huyết của Thanh Dư ca ca không?”

Ngân Hạnh đặt chiếc hộp gấm dài ban nãy xuống mặt ghế gắn vào thành lan can, tỏ ra vô tội, xòe tay đáp: “Ôi, rất xin lỗi, rất xin lỗi, Tuần cô nương, bọn ta tới từ nông thôn, tay chân vụng về, sơ sẩy không cầm chắc, xin người đừng để bụng, vừa rồi người nhắc tới Thanh Dư ca ca, nô tì thực sự không biết đó là ai, sợ nhận sai đồ nên mới lỡ tay.

Người là nữ nhi của Các lão, xưa nay luôn khoan dung độ lượng, sẽ không trách tội nô tì chứ?”

“Ngươi...” Tuần Vân Linh bị Ngân Hạnh nói chặn họng.

Nàng ta nhẫn nhịn một hồi rồi bình tĩnh lại, tự nhặt sách lên, cẩn thận từng li từng tí phủi sạch bụi bặm, đưa lại cho Từ Vân Tê:

“Bất kể thế nào cũng xin tẩu tẩu giúp ta trả đồ về với chủ nhân của nó.”

Nói rồi, nàng ta đặt sách xuống mặt ghế gắn vào thành lan can rồi dẫn nha hoàn rời đi.

Từ Vân Tê quay người lại, nhìn Ngân Hạnh bằng ánh mắt bất đắc dĩ.

Ngân Hạnh lè lưỡi nhìn bóng lưng Tuần Vân Linh, vẫn còn chưa hết giận, khẽ nói:

“Nàng ta chỉ muốn khoe khoang với cô nương thôi.”

Từ Vân Tê không đến mức không nhìn ra tâm tư của Tuần Vân Linh.

Trong mắt nàng, những tiểu cô nương này quả thực nhàm chán, cả ngày lục đục với nhau, chẳng lẽ không thấy mệt mỏi hay sao?

“Ngươi cãi lại nàng ta, nàng ta lại càng đắc ý.

Mục đích của nàng ta chính là chọc giận ngươi, tại sao ngươi phải uổng phí sức lực vì nàng ta?”

Ngân Hạnh không cam lòng cầm lấy sách, đi theo Từ Vân Tê về Thanh Huy viên: “Nô tì không ưa trò càn rỡ của nàng ta, nô tì ghét nhất là loại người bụng dạ xấu xa nhưng ngoài mặt lại giả nhân giả nghĩa thế này.

Cô nương, người không thể ngồi yên mặc kệ được đâu.

Lần này nàng ta tới đây, chưa biết chừng sau này ngày nào cũng sẽ tới đây kiếm chuyện với người đó.”


Từ Vân Tê không có hứng thú giải quyết rắc rối này thay Bùi Mộc Hành: “Đợi lát nữa Tam gia trở về, ngươi giao lại sách cho chàng ấy.”

Suy cho cùng, chuyện ong bướm bên ngoài phải do nam nhân tự tay giải quyết.

Nếu để nữ nhân trong nhà đi giải quyết số ong bướm kia thì chẳng khác nào nhổ cỏ mà không nhổ tận gốc, xuân tới lại mọc lại.

Ngân Hạnh đi theo sau lưng nàng, sốt ruột giùm nàng:

“Cô nương, bất kể nói thế nào đi nữa, cô gia và Tuần cô nương cũng quen biết nhau từ thuở nhỏ, người không lo trong lòng cô gia có nàng ta ư?”

Một nhành hoa mọc đâm ngang ra ngoài, Từ Vân Tê tiện tay gạt nó đi, nhoẻn cười:

“Không đâu, trong lòng chàng ấy không thể có người khác được.”

“Vì sao?” Ngân Hạnh nghe vậy vội vàng chạy đuổi theo nàng.

Từ Vân Tê ngừng chân ngoái lại nhìn.

Nắng trưa chiếu lên tán cây rậm rạp, những đốm sáng nhỏ in lên mặt nàng.

Nàng cười, dí vào trán Ngân Hạnh:

“Con bé ngốc này, lần trước chàng ấy đã nói sau này sẽ chung sống êm đẹp với ta, có thể thấy trong lòng chàng ấy không có ai.”

Ngân Hạnh cảm thấy cô nương nhà mình suy nghĩ quá đơn giản, quá dễ dụ, nàng ấy không phục: “Người tín nhiệm cô gia như vậy ư?”

Từ Vân Tê lắc đầu, thong thả rẽ qua góc tường đi qua cửa nguyệt.

Không phải nàng tín nhiệm Bùi Mộc Hành mà là tình cảm giữa nàng và Bùi Mộc Hành vẫn chưa tới mức Bùi Mộc Hành cần phải nói dối nàng.

Buổi tối, giờ tuất sơ khắc, Bùi Mộc Hành về Thanh Huy viên, vén rèm đi vào đông thứ gian, Từ Vân Tê đang ngồi dưới đèn pha chế thuốc mới.

Đã tới lúc làm đợt triều dương cao thứ hai cho Hoàng đế, phương thuốc đều đã chuẩn bị tốt, chỉ còn lại một chút dược liệu này cần phải nghiền.

Máy nghiền bột của Ngân Hạnh bị hư, Từ Vân Tê quyết định xắn tay áo tự làm.

Ngân Hạnh đã đứng chờ nam chủ nhân về từ lâu, không đợi Bùi Mộc Hành ngồi xuống đã vội đặt hộp gấm vỡ và sách xuống bàn, tỏ ý xin lỗi:

“Tam gia, hôm nay Tuần nhị cô nương nhà bên sang gặp Thiếu phu nhân, nói là muốn trả những sách này lại cho ngài.

Lúc ấy nô tì nghe nàng ta gọi ngài là Thanh Dư ca ca, cho là nàng ta trả đồ nhầm người, không cẩn thận lỡ tay, đánh rơi hộp gấm, nếu như làm rơi sách của Tam gia thì xin ngài thứ lỗi.”

Ngân Hạnh chỉ còn thiếu điều không nói trắng ra: Hóa ra tên tự của cô gia là Thanh Dư, cô nương nhà chúng ta phải nghe người khác nói mới biết.

Bùi Mộc Hành đã không được nghỉ ngơi tử tế hai ngày nay, vốn đã cực kỳ mệt mỏi, nghe vậy gần như lập tức đoán ra hầu như mọi chuyện, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.


Ngân Hạnh sợ rụt cổ trước thái độ sầm sì của hắn, vụng trộm liếc nhìn chủ tử nhà mình.

Từ Vân Tê thật không ngờ nha hoàn lại to gan như vậy, dám chính diện khiêu khích Bùi Mộc Hành, bèn vứt cối giã trong tay xuống, đứng dậy.

“Tam gia, tiểu nha hoàn không hiểu chuyện, chàng đừng nóng giận.”

Nói rồi nàng vội đuổi nha hoàn ra ngoài, xoay người lại thấy trượng phu ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn bèn rót cho hắn một chén trà, nở nụ cười thăm dò:

“Tam gia, chàng thật sự cáu kỉnh với một đứa nha hoàn ư?”

Bùi Mộc Hành bỗng nhiên nheo mắt lại, lẳng lặng nhìn nàng, hai tiếng “cáu kỉnh” khiến hắn nhớ tới lời nàng nói mấy hôm trước.

“Tính ta không hay ghen, ta sẽ không cáu kỉnh với chàng đâu”, lúc ấy hắn không nghĩ ra câu này có gì không ổn, giờ mới hiểu được.

Tuần Vân Linh đến khiêu khích trước mặt nàng, nha hoàn của nàng còn tức giận như vậy nhưng nàng vẫn thờ ơ.

Rốt cuộc là do nàng quá tốt tính, không biết giận hay là do nàng vốn chẳng quan tâm?

Bụng ngón tay của Bùi Mộc Hành khẽ vuốt chén trà, ánh mắt sâu thẳm, hắn hỏi nàng:

“Phu nhân không có gì muốn hỏi ta à?”

Từ Vân Tê trở lại bên cối giã, vừa mới cầm chày lên, nghe vậy, nàng nhìn thử hắn một cái.

Chuyện Tưởng Ngọc Hà lần trước là hắn hỏi nàng từ đầu đến cuối.

Hôm nay thân phận tráo đổi, đến phiên nàng hỏi hắn.

Thế là, nàng để cối chày qua một bên, nghiêm túc nhìn hắn: “Đương nhiên ta muốn biết chàng có tâm tư gì với Tuần cô nương hay không.”

Ánh nến lay lắt lúc sáng lúc tối, đôi mắt nàng nhìn hắn chăm chú trong veo như mặt nước lặng không gợn sóng, đuôi mắt hẹp dài, mềm mại như một sợi lông đuôi thật nhẹ.

Bùi Mộc Hành thấy nàng như vậy, bất giác mềm lòng, hắn không muốn thê tử hiểu lầm:

“Tuy ta và Tuần cô nương có tình nghĩa thanh mai trúc mã nhưng ta không có tình yêu nam nữ với nàng ta.” Bùi Mộc Hành đi thẳng vào vấn đề, nói vắn tắt.

Chợt, hắn liếc nhìn mấy quyển sách rồi lại hỏi nàng: “Nàng có muốn biết từ đầu đến cuối không?”

Từ Vân Tê nháy mắt mấy cái: “Không cần, ta có thể đoán được.” Tiết mục thanh mai trúc mã thì Từ Vân Tê chẳng xa lạ gì, nàng hành tẩu giang hồ, số chuyện tình ly kỳ nàng từng thấy còn nhiều hơn số muối Bùi Mộc Hành đã ăn.

Chỉ có điều Từ Vân Tê phát hiện ra sau khi mình nói xong, ánh mắt trượng phu lại sâu thẳm thêm một chút.

Bùi Mộc Hành uống một hớp trà, không rõ đang nghĩ gì, Từ Vân Tê có thể không hỏi nhưng hắn lại không thể không nói rõ ràng:

“Ta vào cung học tập từ khi năm tuổi.

Lúc ấy, Tuần đại nhân phụng mệnh dạy bảo con cháu Hoàng gia.

Về sau, hai nhà trở thành hàng xóm.

Ta kính nể tài hoa của Tuần đại nhân, cho nên thường xuyên thỉnh giáo.”

“Mấy quyển sách này là ta chép lại từ Tàng thư viện của hoàng gia.

Có lần thầy thấy trong sách luận của ta có nhắc tới điển cố trong này bèn hỏi ta, ta chủ động đưa cho ông ấy hai quyển sách này.


Sau này Tuần sư muội hỏi mượn, ta đồng ý, chuyện chỉ có vậy.”

Từ Vân Tê gật đầu: “Ta hiểu.” Tuần Vân Linh nói như thể nàng ta rất thân với Bùi Mộc Hành nhưng hiện tại xem ra chưa chắc đã đúng.

Bùi Mộc Hành gật nhẹ đầu, thân hình cao ráo ngả lưng vào ghế, hắn cúi đầu nhìn móng tay trên bàn tay trắng trẻo đáng yêu của nàng, mười móng tay đều được cắt sạch sẽ, gọn gàng.

Từ Vân Tê nhìn theo hướng hắn nhìn, sắc mặt hơi mất tự nhiên, nàng lồng hai tay lại, giấu ngón tay đi, định bụng đi làm việc tiếp.

Lúc này sắc mặt Bùi Mộc Hành mới tốt lên.

“Xin lỗi phu nhân, lúc trước ta chưa nói cho nàng biết, tên tự của ta là Thanh Dư, đây là tên Hoàng tổ phụ ban cho ta lúc làm lễ đội mũ năm mười tám tuổi.”

Từ Vân Tê vừa làm việc vừa nhìn hắn: “Ừm, nghe rất êm tai.”

“Vậy còn nàng, nàng có tên tự không?”

Từ Vân Tê lắc đầu: “Không có.”

“Nhũ danh cũng không có ư?”

Từ Vân Tê thay đổi sắc mặt, cúi đầu xuống, tiếp tục lắc đầu: “Cũng không có.”

Gió đêm rì rào thổi lay tấm rèm, không biết ve và côn trùng rúc vào đâu kêu rả rích.

Bùi Mộc Hành nhìn xoáy vào nàng, phát hiện ra giọng nàng có phần buồn bã, hắn ấm giọng hỏi: “Khuê danh của phu nhân là hai chữ nào?”

Lần này Từ Vân Tê ngước lên, ngơ ngác nhìn hắn một lát rồi mới nhoẻn cười: “Vân Tê, vân trong nhàn vân*, tê là tê thụ*.”

*Nhàn vân nghĩa là đám mây bồng bềnh lững lờ, tê thụ là sống trên cây

Bùi Mộc Hành trầm ngâm nói: “Vấn dư hà ý tê bích sơn, tiếu nhi bất đáp tâm tự nhàn*, vân tê, tê vân, hẳn là người đặt tên cho nàng mong nàng như nhàn vân dã hạc, tự tại, vô tư lự, tên này là phụ thân đặt cho nàng ư?”

*Thơ của Lý Bạch, trích từ cuốn “Toàn Đường Thi”, nghĩa là có người hỏi ta tại sao lại thích sống trên núi xanh, ta mỉm cười không trả lời nhưng trong lòng lại thấy nhàn nhã.

Từ Vân Tê khựng tay lại, mặt mày bất động, chậm chạp “ừ” một tiếng: “Đúng vậy.”

Từ Vân Tê nghiền thuốc xong, lúc đứng dậy nhìn thấy chồng sách kia bèn nói: “Tam gia, chàng tự xử lý đi.”

Bùi Mộc Hành hiểu ý thê tử, gật đầu nói: “Được.”

Sau đó hắn gọi Hoàng Duy vào.

Hoàng Duy nhìn mấy quyển sách quen mắt, hỏi nhỏ: “Gia tính xử lý thế nào?”

Bùi Mộc Hành day trán, hắn vừa phải giữ gìn thể diện của hai nhà lại phải cắt đứt ý đồ khiêu khích Từ Vân Tê của Tuần Vân Linh, hắn suy nghĩ một lát, bảo: “Đưa sách và hộp gấm vỡ qua Tuần phủ, giao hết cho Tuần đại nhân.”

Tuần Duẫn Hòa là quân tử đường hoàng, biết nên dạy dỗ nữ nhi như thế nào.

Phu thê Từ Vân Tê tự sửa soạn một phen rồi đi ngủ.

Chỉ có điều đêm nay nàng phát hiện ra trượng phu hơi lạ.

Cứ lề mà lề mề không chịu làm nhanh lên cho xong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận