Kiều Thê Bất Đắc Dĩ



Tuần Duẫn Hòa đột nhiên bật cười trào phúng, không biết là đang cười nhạo nhi nữ hay cười nhạo chính mình, ông ấy hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, đè nén sự tức giận và thất vọng trong lòng.

“Từ nhỏ ta đã dạy con, làm người phải đi thẳng người, ngồi thẳng lưng, nhất là nữ nhi phải biết tự thương, tự ái, tự trọng.

Con không hề coi trọng lời nói của ta một chút nào!"

"Ta hỏi con, con làm như vậy là muốn làm thiếp của Bùi Mộc Hành hả?"

Tuần Vân Linh nghe vậy thì mở to mắt, vô thức phản bác: "Nữ nhi không có ý đó, sao con có thể làm thiếp nhà người ta được chứ?"

Ánh mắt Tuần Duẫn Hòa lạnh lùng: "Nói như vậy thì ý là con coi thường thê tử nhà người ta từ nông thôn đến đây, không bằng con đọc đủ loại sách? Hay là con muốn giành lấy và thế chỗ người ta?"

Tuần Vân Linh bị nói đến mức đỏ mặt tía tai, nàng ta cắn môi, cúi thấp đầu.

Nàng ta thừa nhận mình quả thực có ý định như vậy, nàng ta vẫn không cam lòng, khó có thể chấp nhận một người kiêu ngạo như Bùi Mộc Hành lại lấy một nữ tử nông thôn dốt đặc cán mai.

Mãi cho đến hôm nay nhìn thấy Từ thị và mấy cuốn sách này, nàng ta mới biết mình đã sai hoàn toàn.

Từ thị có thể khiến Bùi Mộc Hành ra tay, gửi cái hộp gấm và số sách này đến bàn của phụ thân, điều này cho thấy nàng có địa vị rất cao trong lòng Bùi Mộc Hành.

Điều thứ hai là nó gián tiếp chứng minh Bùi Mộc Hành không có bất kỳ hứng thú nào với nàng ta.

Nghĩ tới vế sau, Tuần Vân Linh thực sự đau lòng và nhục nhã.

Nàng ta đường đường là nhi nữ của Các lão, sao có thể rơi vào tình trạng như vậy.

Là nàng ta đã khinh địch, đánh giá thấp Từ thị.

Sao Tuần Vân Linh có thể không biết tính tình của phụ thân mình chứ? Lúc này nàng ta càng ngụy biện thì càng chọc giận ông ấy, nhận sai là lối thoát duy nhất.

Tuần Vân Linh không hề do dự mà quỳ xuống, bái lạy phụ thân, nghiêm túc nói: "Phụ thân, nữ nhi đã biết sai rồi, con nhất thời nông nổi khiến bản thân xấu hổ và nhục nhã vô cùng, con sẵn sàng chấp nhận sự trừng phạt của phụ thân."

Sau khi nghe những lời này, cuối cùng Tuần Duẫn Hòa cũng cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Ông ấy rời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này bên ngoài trăm hoa đua nở, cỏ cây xanh tốt, đang vào mùa tươi tốt nhất.

Không biết Tuần Duẫn Hòa nghĩ tới cái gì mà ngẩn người một lúc, sau đó chợt nghiêm mặt nói với Tuần Vân Linh:

"Trước mắt con có hai con đường, sống ngay thẳng, sau này ta sẽ chọn cho con một phu quân tốt.

Nếu có lần sau, ta sẽ đưa con đến am ni cô tu hành, suốt đời làm bạn với đèn xanh Phật cổ, không bao giờ gặp ai khác."

Trong đầu Tuần Vân Linh hiện lên khuôn mặt tuấn tú của Bùi Mộc Hành, nhưng nàng ta đã kìm nén ánh mắt không cam lòng đó đi, cụp mắt xuống: "Nữ nhi biết rồi ạ..."

Tuần Duẫn Hòa đã đốt sạch hai cuốn sách trước mặt Tuần Vân Linh.

Tuần Vân Linh như bị người ta tát mấy cái, thấy tủi hổ vô cùng.

Từ đầu đến cuối, phụ thân thậm chí không thèm nhìn nàng ta một cái, Tuần Vân Linh quỳ đó nức nở nhìn ông ấy, thận trọng hỏi:

"Phụ thân, nếu đổi lại là tỷ tỷ, người cũng làm như vậy phải không ạ? Người có đấu tranh để tỷ tỷ có được nam nhân mà tỷ tỷ thích không?"

Tuần Duẫn Hòa đột nhiên ngước mắt lên, nhìn nàng ta một cách gắt gao, như thể không thể tưởng tượng được rằng nàng ta lại hỏi một câu như vậy, ông ấy nhìn chằm chằm một lúc rồi lạnh nhạt nói:

"Ta đã từng nhắc nhở con chớ để mất đi tôn nghiêm, nhưng con không nghe, cứ nhất quyết tiếp cận Vương phủ theo mẫu thân con.

Hi Vương phi thích con, nhưng hôn sự của Bùi Mộc Hành là do thánh thượng làm chủ, lời của ta con nghe tai này ra tai kia, thế mà hôm nay còn mặt mũi nhắc đến tỷ tỷ con à?"


"Chỉ cần là nữ nhi của ta, ta sẽ không cho nó đánh mất tự trọng, mất thể diện.

Con có thể làm vậy, trừ phi con không mang họ Tuần."

Tuần Vân Linh hồn bay phách lạc mang hộp thức ăn ra khỏi thư phòng, đi được một đoạn, nàng ta nhìn thấy một nam tử tuấn tú đang bước nhanh tới trước mặt mình, nhìn gương mặt giống như ánh sáng mặt trời của hắn ta, trong lòng nàng ta lại nổi lên một chút ao ước và ghen tị.

Sáng sớm Tuần Niệm Tê có việc phải về phủ lấy sách, nghe nói phụ thân đã về nên cố tình tới đây chào hỏi, không ngờ lại gặp tỷ tỷ nước mắt đầy mặt.

“Nhị tỷ, có chuyện gì vậy?”

Tuần Vân Linh lấy lại tinh thần, lau nước mắt, lắc đầu mỉm cười với đệ đệ: “Đệ tới chào hỏi phụ thân à?"

Tuần Niệm Tê cụp mắt xuống, nhìn hộp thức ăn trong tay nàng ta, quan tâm hỏi: “Phụ thân không chịu ăn à?"

Tuần Vân Linh khịt mũi, nói với giọng sa sút: “Là ta phạm lỗi khiến phụ thân tức giận."

Tuần Niệm Tê cau mày nói: "Phụ thân là người vô cùng hiền lành và kiên nhẫn, tỷ có thể chọc giận phụ thân thì chứng tỏ tỷ quả thực đã phạm lỗi không thể tha thứ.

Tỷ tỷ, phụ thân đã rất bận rồi, xin tỷ hãy để phụ thân bớt nhọc lòng đi."

"Bớt nhọc lòng?" Nghe xong, Tuần Vân Linh cảm thấy như vừa nghe một câu chuyện cười, nheo mắt lạnh lùng: "Phụ thân có bao giờ để ta ở trong lòng? Trong lòng phụ thân chỉ có trưởng tỷ, dốc lòng dạy bảo đệ, chỉ có mình ta...!mãi mãi không thể làm hài lòng phụ thân..."

Nghĩ tới đây, Tuần Vân Linh ôm mặt khóc chạy về viện sau.

Tuần Niệm Tê không hiểu nổi những lời nói này của nàng ta.

"Đang yên đang lành, sao lại nhắc đến chuyện này nữa?"

Tuần Niệm Tê lắc đầu, cầm sách trong tay sải bước đi vào thư phòng.

Khi đó Tuần Duẫn Hòa cũng vừa ăn sáng xong, hiếm khi thấy ông ấy không đọc sách như hôm nay, mà lấy một thứ gì đó từ ngăn bí mật dưới bàn.

Khi Tuần Niệm Tê bước vào thì nhìn thấy phụ thân đang thất thần vuốt ve một chiếc trống lúc lắc đã phai màu trong tay.

Phụ thân lại nhớ trưởng tỷ rồi.

Tuần Niệm Tê nhẹ nhàng đóng cửa thư phòng lại, chậm rãi đi vào, khuôn mặt non nớt của chàng thiếu niên mười hai tuổi tràn đầy nũng nịu và tò mò, ngồi xổm trước mặt phụ thân và hỏi:

"Phụ thân, đây là di vật của trưởng tỷ phải không ạ?"

Tuần Duẫn Hòa nhẹ nhàng vuốt ve những vết lốm đốm bằng đầu ngón tay.

Đó là một chiếc trống lúc lắc bằng da dê do chính tay ông ấy làm ra, cũng là món đồ chơi mà nàng thích nhất.

"Đúng vậy..." Khuôn mặt Tuần Duẫn Hòa đã trút bỏ hết vẻ trầm ổn và sắc bén, lúc này ông ấy giống như một người phụ thân bình thường, trên môi nở nụ cười vô cùng yêu thương:

“Con bé rất thích nó, có lẽ ngày nào nó cũng chơi, làm thủng một lỗ.

Lúc gần đi, nó đã giao cho phụ thân, bảo phụ thân sửa lại cho nó, phụ thân lại muốn làm một cái khác cho nó..."

Cuối cùng ông ấy vẫn không thể nói tiếp, Tuần Duẫn Hòa cụp mắt xuống, khóe mắt đỏ ngầu như bị dây gai đâm, khiến ông ấy đau đớn đến khó thở.

Tuần Niệm Tê cảm thấy vô cùng đau lòng khi thấy phụ thân khó kiềm chế được cảm xúc của mình, chàng thiếu niên trong sáng không biết làm thế nào an ủi nên lỡ miệng nói:

"Phụ thân nói cho con biết trưởng tỷ là một cô nương như thế nào đi..."

Có lẽ ông ấy cần một ai đó tưởng niệm cùng ông.


Tuần Duẫn Hòa ngẩn người khi nghe được lời này, ánh mắt ông ấy lại nhìn xuống chiếc trống lúc lắc trước mặt, cảnh tượng sống động nhất nằm sâu trong trí nhớ của ông ấy từ từ hiện ra trước mắt.

"Con bé này nghịch lắm, con không biết đâu, lúc mới sinh ra, nó đã cao lớn và khỏe mạnh hơn những đứa trẻ khác.

Đứa trẻ khác biết đi, nó đã biết chạy."

“Khắp nơi đều có bóng dáng của nó.

Nó khi thì trầy da, khi thì lăn xuống sườn dốc cao.

Ôi, mấy đứa bé trai cũng không nghịch ngợm bằng nó.

Cha thì vừa tức vừa cười, vác theo túi sách bò lên sườn núi, bế nó từ dưới kênh lên."

"Cả người nó dính đầy bùn, bị cha lườm còn tỏ ra không vui, bốc một nắm bùn trát lên mặt cha.

Nó không giống con, hồi nhỏ con rất ngoan..."

Ông ấy không kìm được phì cười.

Tuần Niệm Tê cũng cười theo: “Tỷ tỷ nghịch như vậy ạ?”

“Chưa hết đâu.” Tuần Duẫn Hòa cầm chiếc lục lạc cũ nát, ánh mắt ông ấy lại trở nên sáng hơn.

"Nó còn phách lối và kiêu ngạo lắm, không cho phép ai chạm vào đồ của mình.

Nó còn dám đánh một đứa bé trai cao hơn mình một cái đầu, đánh một cú mà khiến thằng nhóc nhà người ta phải gào khóc."

Tuần Niệm Tê bật cười: “Phụ thân nuôi tỷ tỷ như nuôi bé trai sao?" Tuần Niệm Tê có thể tưởng tượng ra một đứa bé bá đạo ngang ngược với đời.

Tuần Duẫn Hòa cười và lắc đầu: "Không hề."

“Con đừng thấy nó nghịch thế, chứ nó rất thích làm đẹp cho bản thân đấy.

Năm ngón tay phải đeo đủ không thiếu cái nào.

Khi đó phụ thân nghèo, làm gì mua được cho nó vàng thật bạc thật, nên đã làm những chiếc nhẫn nhiều màu sắc cho nó bằng hoa mây đeo vào từng ngón tay mũm mĩm của nó, rực rỡ sắc màu nên nó lại vui vẻ lướt qua cả thôn như một cơn gió."

"Nó thích khoe lắm.

Mỗi khi phụ thân làm vòng hoa cho nó, nó nhất quyết không đeo mà đi khoe với các cô bé trong thôn."

“Có lần, có một đứa bé trong thôn nhặt được một chiếc vòng tay ở đâu đó rồi trưng lủng lẳng trước mắt nó.

Nó về nhà khóc, tính nó kiêu ngạo, không bao giờ chịu được khi người khác vượt mặt mình, nhất định phải đòi vòng tay, ta còn có thể làm gì đây?"

“Thế là ta ngày đêm sao chép sách, cuối cùng dành dụm được chút tiền nên vào trong thành mua cho nó một chiếc vòng tay bạc.

Nó vui phát điên, tối hôm đó, nó ăn một bát cơm đầy, gặp ai cũng giơ cánh tay mũm mĩm lên."

"Phụ thân mua cho ta vòng tay này!"

"Phụ thân mua cho ta vòng tay này!"


Tiếng cười trong trẻo của nó vang vọng khắp cánh đồng và rặng núi.

Nếu nàng còn sống, có lẽ ông ấy sẽ chất núi vàng núi bạc trước mặt nàng, để nàng thỏa sức lựa chọn, biến nàng trở thành viên ngọc minh châu bắt mắt nhất Kinh thành.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt, mưa như trút nước thấm đẫm người ông ấy.

Ông ấy đào bới, đào ra những vòng hoa bị cháy và những mảnh vải không thể nhận dạng được từ đống đổ nát.

Ông ấy đào hết tất cả đống đổ nát này lên mất ba ngày ba đêm và đào được một nửa thi thể không thể nhận dạng được của người vợ đã khuất, với cánh tay nhỏ đeo chiếc vòng bạc...

Thật đau đớn biết bao.

Tuần Duẫn Hòa đau đớn nhắm mắt lại.

*

Bên phủ Hi Vương cách một bức tường.

Nắng chiều chói chang, những bông hoa trong bồn bị ánh mặt trời làm rũ mình.

Từ Vân Tê bị Bùi Mộc San kéo đến Cẩm Hòa đường, tối hôm qua đã nấu bột thuốc cả đêm.

Hôm nay vừa tỉnh dậy, Từ Vân Tê lập tức làm bánh thuốc, để Bùi Mộc Hành mang vào hoàng cung.

Chưa đến buổi trưa, Hoàng hậu nương nương đã ban thưởng rồi.

Hai ngày trước Tết Đoan Ngọ, Hoàng đế lâm bệnh nặng, Hoàng hậu bận quá nên bỏ sót quà ngày lễ cho phủ Hi Vương, hôm nay mới tặng bù.

Làm gì có chuyện bỏ sót, là hoàn toàn không tặng.

Hi Vương phi lại biết rất rõ, mỗi lần bệ hạ lâm bệnh lại trách Hi Vương, chắc chắn không có ý định ban thưởng.

Hoàng hậu chỉ nhận lời ngoài mặt, sau đó lại tìm cớ tặng bù cho phủ Hi Vương.

Hi Vương phi xuất thân từ một gia đình giàu có và có của hồi môn phong phú.

Bà ấy hoàn toàn coi thường mấy thứ ban thưởng này nên gọi tất cả những nữ tử trong phủ đến để các nàng tự chọn.

Quà Tết Đoan Ngọ cho Vương phủ là một ít giấy, bút mực và hoa ngọc.

Mọi người cũng không quá hứng thú.

Nhưng thứ Từ Vân Tê được ban thưởng còn phong phú hơn nhiều, một hộp tơ lụa cùng vài hộp ngọc lam phương Nam.

Những chiếc hộp được đưa đến Cẩm Hòa đường, Hi Vương phi không cho phép ai mở ra mà định gửi thẳng chúng đến Thanh Huy viên.

Hi Vương phi không thích Từ Vân Tê, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc bà ấy thiên vị tam phòng, vì sợ người khác có thể chiếm được lợi từ thứ tử của bà.

Khi Từ Vân Tê đi tới, căn phòng đã chật kín nữ tử, trong đó có cả hai Trắc phi hiếm khi xuất hiện.

Mọi người chia nhau một vài hoa ngọc và bút mực, dường như không có hứng thú.

Sau khi Từ Vân Tê nhìn thấy chiếc hộp của mình thì lập tức hiểu được ý nghĩ sâu xa của Hoàng hậu.

Hoàng hậu làm chủ lục cung, chắc chắn không phải một người đơn giản, tại sao cứ phải đưa hai phần thưởng cùng lúc? Nếu nàng đoán không nhầm thì Hoàng đế đã trách Hi Vương, không sẵn lòng bỏ ra nhiều quà lễ, nhưng Hoàng hậu lại lo lắng nữ tử của Vương phủ phải chịu thiệt thòi, nên mới gửi cái hộp quà này này cùng nhau, quá rõ rồi.

Lần trước Hoàng đế thưởng cho nhiều như vậy đều vào túi nàng, giờ không thể không biết ý như vậy.

Vì vậy Từ Vân Tê chỉ vào hộp gấm nói: "Mẫu thân, nhi tức muốn mở hộp này ra, nếu có cái gì dùng được thì chia cho các tỷ muội một ít."

Hi Vương phi đang uống trà, nghe nhi tức nói vậy thì sắc mặt bà ấy cứng đờ.

Nhi tức này vụng về thì cũng thôi đi, lại còn đần độn nữa, Hi Vương phi thật sự buồn thay tiểu nhi tử nhà mình.

Nếu nàng đã lên tiếng thì sao Hi Vương phi có thể ngăn cản được, vậy nên bà ấy ngước mắt lên ý bảo Hách ma ma đi mở hộp ra.

Chiếc hộp được mở ra, bên trong chứa đầy lụa là và châu báu.


Ánh mắt mọi người sáng lên, rối rít nhìn Từ Vân Tê, Từ Vân Tê cười nói: "Mọi người cứ việc chọn cái mình thích."

Bùi Mộc San nháy mắt với nàng, trong khi Từ Vân Tê cứ uống trà và lắc đầu thờ ơ.

Hách ma ma đành phải đặt tất cả những lụa là châu báu lên chiếc bàn sơn mài chạm khắc.

Lý thị tự cho rằng mình và Từ Vân Tê có quan hệ tốt nên đã nhìn ngó phần thưởng một hồi và chọn được màu mình thích.

Tuy nhiên những người khác không hề động đậy, nàng ấy cũng không tiện đi lên, nên lặng lẽ giật giật tay áo bà bà Cao Trắc phi.

Cao Trắc phi cũng xuất thân từ nhà danh tiếng, tầm nhìn không nông cạn đến mức như vậy, bà ấy vẫn ngồi ngay ngắn không nhúc nhích.

Trong khi vị Hàn Trắc phi lại sẵn lòng đứng dậy, đáng tiếc Hi Vương phi không lên tiếng nên bà ta cũng không dám nói gì.

Bùi Mộc San thật sự lo lắng tẩu tẩu sẽ bị thiệt nên kéo tẩu tẩu đứng dậy nói: "Tẩu tẩu, đây là phần thưởng của tẩu, tẩu chọn trước đi."

Từ Vân Tê thật sự không thèm để ý tới những thứ này: "Muội muội chọn trước đi."

Hi Vương phi nhìn nhi tức đang mỉm cười hồn nhiên không biết nặng nhẹ mà lắc đầu không nói nên lời.

Bà ấy đặt chén trà xuống, nhìn hai vị Trắc phi và từ tốn nói: "Phải có tôn ti trật tự, Cao Trắc phi và Hàn Trắc phi chọn trước."

Cao Trắc phi lập tức đứng lên hành lễ: "Vương phi khách sáo rồi, chúng ta là người một nhà, đâu cần phải giữ lễ nghi.

Mà đây cũng chỉ là chút tơ lụa, cứ để bọn nhỏ chọn trước."

Hi Vương phi thấy bà ấy biết điều như vậy thì khẽ gật đầu, thoáng nhìn nhi nữ của mình: "Được, con chọn trước đi."

Bùi Mộc San là cô nương dòng chính duy nhất trong nhà, từ trước đến giờ mọi người đều yêu chiều nàng ấy.

Nàng ấy chọn được ba thớt lụa sáng màu và hai viên ngọc trai lớn phương Nam, sau đó quay lại ra hiệu cho Từ Vân Tê chọn.

Từ Vân Tê còn chưa động đậy, Lý thị nhìn thấy thớt lụa mình thích đã bị Bùi Mộc San chọn rồi thì vội vàng đứng dậy: "Tam đệ muội, vậy ta cũng không khách sáo với muội nữa."

Nàng ấy dẫn nha hoàn của mình cùng đi lên, chọn ra ba thớt lụa mình thích rồi liếc nhìn hộp châu báu, mấy viên ngọc lớn nhất trong đó vẫn còn nguyên, rõ ràng là Bùi Mộc San giữ lại cho Từ Vân Tê.

Nàng ấy biết điều nên không chọn chúng, chọn hai viên xanh ngọc và đỏ tươi rồi về chỗ ngồi.

Bùi Mộc Lan thấy Tạ thị ngồi yên, trưởng tẩu không chọn thì nàng ấy cũng không tiện chọn, nên mới đẩy Tạ thị một cái.

Tạ thị thật sự không muốn chọn lắm, nhưng mọi người đều chọn, nàng ta không muốn bị nghĩ là không chào đón Từ Vân Tê, nên dứt khoát kéo Bùi Mộc Lan đứng dậy, hai chị em dâu cùng chọn.

Sở thích của Tạ thị khá giống Hàn Trắc phi.

Hàn Trắc phi sợ thớt lụa màu chàm mà mình thích sẽ bị người khác chọn mất nên nhanh chóng đi theo.

Lý thị nhìn thấy bà bà Cao Trắc phi vẫn ngồi im thì đẩy bà ấy một cái.

Mọi người tụ tập lại chỗ đó một cách sôi nổi.

Cẩm Hòa đường hiếm khi lại hòa hợp như vậy, Hi Vương phi cũng mỉm cười.

Bùi Mộc San đã giành mấy viên ngọc phương Nam to nhất cho Từ Vân Tê, trừng mắt với nàng: "Sao tẩu không chọn cái gì hết vậy."

"Ta không thiếu thứ gì cả.

Cho muội những viên ngọc phương Nam này đấy, coi như ca ca muội tặng thêm quà cho muội." Từ Vân Tê mỉm cười dịu dàng, giơ cổ tay trắng và sạch sẽ của mình lên,

"Muội xem này, đôi khi ta phải bào chế thuốc, chọn dược liệu, đeo nhiều thứ trên tay không tiện."

Bùi Mộc San cầm đồ trong tay bối rối.

Ngân Hạnh không ngạc nhiên vì cũng gặp nhiều rồi, giải thích với Bùi Mộc San:

“Ngũ cô nương không biết đấy chứ, thiếu phu nhân nhà ta không thích những đồ trang sức màu sắc rực rỡ như này."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận