Kiều Thê Bất Đắc Dĩ



Nhưng bây giờ thì nàng ta không dám, lát nữa cha sẽ tới dự tiệc, nếu sau này những lời này truyền đến tai cha thì khả năng nàng ta sẽ ăn đủ.

Mẫu thân đã dặn đi dặn lại, bảo nàng ta không được hành động thiếu suy nghĩ.

Trong mắt các cô nương ở đây, hành động của Tuần Vân Linh ngay thẳng như núi cao, trong sạch thanh liêm.

"Không hổ là nữ nhi của Tuần Các lão, lòng dạ của Tuần cô nương đúng là tấm gương mẫu mực cho chúng ta."

Lưu Hương Ninh cảm thấy xót xa thay nàng ta: "Tỷ tỷ không biết đâu, lần trước ở hành cung, nàng ta cố ý giội nước lên người ta đấy, làm hại ta đau đớn hơn một tháng trời.

Ta thì không sao nhưng chỉ thương cho Cần Nhi, đến giờ nàng ấy vẫn đang nằm trên giường đấy."

Sau khi hồi kinh, Tuần Vân Linh đã đi thăm hỏi Tiêu Cần nhưng lại bị Tiêu phu nhân từ chối ngoài cửa, cả đời này, Tuần Vân Linh chưa từng bị quở trách như vậy, nàng ta không nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu: "Cần Nhi thật đáng thương...!Cô nương có đi thăm nàng ấy không?"

Lưu Hương Ninh lắc đầu: "Ta đi rồi, Tiêu phu nhân nói tâm trạng nàng ấy không tốt, không muốn gặp bất kỳ ai nên ta chỉ có thể hồi phủ."

Tuần Vân Linh nghe vậy thì nhẹ lòng hơn, biết được đối phương không nhằm vào nàng ta.

Trong bữa tiệc có một người là Quận chúa của phủ Tần Vương, bình thường vẫn luôn chướng mắt Bùi Mộc San nên cũng không thích Từ Vân Tê.

"Đúng đấy, mỗi lần nhìn thấy nàng ta, trong lòng ta vô cùng khó chịu, bắt ta gọi một nữ tử nông thôn là tẩu tẩu quả thực quá đau răng..."

Nàng ta vừa dứt lời thì có một tiếng cười nhạo vang lên ngoài hành lang nhà thủy tạ:

"Ta thấy ngươi không phải đau răng mà là ê răng."

Nghe thấy giọng nói này, mọi người đều tỏ ra sợ hãi, lần lượt đứng dậy.

Thập Nhị Vương Bùi Tuần phe phẩy cây quạt, chậm rãi dạo bước từ cửa sổ chạm khắc lại gần, ông ấy đứng ngoài hành lang, nheo mắt nhìn những cô nương bên trong rồi mở miệng quở trách:

"Mấy cô nương các ngươi cả ngày nhàn rỗi không có việc gì, cũng chỉ biết nói xấu sau lưng người khác."

Tiểu Quận chúa của phủ Tần Vương bĩu môi, các cô nương khác hiển nhiên cũng không phục.

Thập Nhị Vương liếc ra sau, dặn dò thái giám bên người: "Nhớ kỹ gia thế của bọn họ, sau đó bẩm báo lên Hoàng hậu nương nương, hạ một bản khiển trách đến các phủ để phụ mẫu bọn họ dạy dỗ lại con cái."

Bởi vậy, chuyện này trở thành một vấn đề lớn.

Ngoại trừ Tuần Vân Linh, những người khác đều quỳ xuống cầu xin.

"Vương gia thứ tội."

Một khi Hoàng hậu hạ ý chỉ trách cứ, không chỉ gia tộc mất mặt mà còn liên lụy đến việc thăng quan tiến chức của phụ thân, mọi người nghĩ đến đây thì đều câm như hến, không dám lên tiếng nữa.


Thập Nhị Vương nói được thì làm được, ông ấy chỉ liếc nhìn một cái, thái giám bên cạnh đã nghiêm túc ghi nhớ, chẳng mấy chốc đã nhớ kỹ những người này.

Có mấy người nhát gan đã bật khóc ngay tại chỗ.

Thập Nhị Vương chẳng thèm quan tâm, tiếp tục phe phẩy cây quạt đi ra giữa hồ, chỉ thấy trong nhà thủy tạ bên cạnh có rất nhiều người đang ngồi, trong đó còn có cả Từ Vân Tê.

Mọi người ở phòng bên cạnh đã nghe thấy hết mọi chuyện, sợ Thập Nhị Vương lại trút giận lên bọn họ nên vội vàng quỳ xuống hành lễ, chỉ có Từ Vân Tê vẫn đứng thẳng, chỉ uốn gối hành lễ với ông ấy.

Thập Nhị Vương nhìn tiểu cô nương đang đứng thẳng lưng trong góc, nàng mặc một chiếc váy dài màu hoa hạnh, vạt áo xếp ly cùng màu, tay cầm một chiếc quạt nhỏ.

Nàng mỉm cười nhìn ông ấy, dáng vẻ tươi tắn tự nhiên khiến người ta rất thoải mái, đuôi mày ấm áp và dịu dàng.

Trong khoảnh khắc này, Bùi Tuần cảm giác trái tim ngứa ngáy như bị cái gì cào vào, ông ấy không khỏi đau lòng vẫy tay với Từ Vân Tê.

Từ Vân Tê đi theo ông ấy đi ra ngoài nhà thủy tạ, đi vào hành lang giữa Thủy Các.

Bùi Tuần không nói gì, Từ Vân Tê nhìn đôi chân ông ấy, hỏi: "Có lẽ Vương gia đã khỏe hơn nhiều rồi nên mới không chống gậy."

Nói đến đây, Bùi Tuần không thể không bội phục y thuật của Từ Vân Tê: "Khả năng châm cứu của ngươi đúng là xuất thần nhập hóa, lần trước mới châm cứu nửa canh giờ mà ta đã hồi phục hơn phân nửa, cộng với ngày nào cũng bôi dầu thuốc nên giờ đã hết đau rồi."

Từ Vân Tê cười nói: "Một lần thì không thể khỏi tận gốc được, nếu Vương gia muốn khỏi hẳn thì cần hai lần cơ."

Bùi Tuần bật cười, ngắm nhìn mặt hồ gợn sóng lăn tăn, cũng không đáp lời, chỉ nói: "Đừng để bụng những lời nói của bọn họ, kiến thức của bọn họ hạn hẹp, không xứng để ngươi tức giận."

Nghe vậy, Từ Vân Tê bật cười, nói: "Vương gia nghĩ nhiều rồi, ta không hề để bụng."

Đôi khi, nàng cảm thấy những quý nữ thế gia ở Kinh thành rất nhàm chán, không ganh đua so sánh gia thế thì lại so sánh vị hôn phu, nhưng bọn họ lại chưa từng nghĩ tới việc, con người phải luôn nhìn về phía trước, nhìn lên cao, và phải hoàn thiện bản thân mình.

Bùi Tuần nhìn cô nương phóng khoáng lại tươi đẹp trước mặt, thầm nghĩ Bùi Mộc Hành đã cưới được một cô nương không tầm thường chút nào! Chẳng qua, sau khi cảm thán, ông ấy không khỏi sinh ra cảm giác tiếc hận, còn tiếc hận cái gì thì lại không tìm hiểu đến tận cùng.

"Được rồi, vậy thì ta đi đây, ngươi tự chăm sóc bản thân nhé."

Bùi Tuần đang định xoay người đi ra giữa hồ thì nghe thấy tiếng ồn ào trên bờ.

Hai người đồng thời quay sang nhìn, chỉ thấy mấy Cẩm Y Vệ mặc áo giáp, cầm binh khí đi dọc theo hành lang, hướng thẳng về phía nhà thủy tạ.

Bùi Tuần híp mắt, đứng thẳng lưng.

Các cô nương cũng bị dọa sợ, có người trốn trong đám người, dè dặt thò đầu ra nhìn xung quanh.

Chỉ thấy Thiên hộ đứng đầu Cẩm Y Vệ đi đến căn phòng đầu tiên của nhà thủy tạ, ánh mắt quét một vòng rồi hỏi: "Ai là Lưu Hương Ninh?"

Lưu Hương Ninh run lẩy bẩy: "Là, là ta..."

Thiên hộ Cẩm Y Vệ lạnh lùng nhìn nàng ta, có lẽ là kiêng kỵ tiệc mừng thọ của lão Thái phó nên không động đao động thương mà chỉ lạnh giọng nói:


"Ngươi ra đây, đi cùng chúng ta một chuyến."

Lưu Hương Ninh biến sắc, lập tức trốn ra sau lưng Tuần Vân Linh: "Các ngươi định làm gì? Ta là khách quý của phủ Thái phó đấy!"

Tuần Vân Linh nhận ra tình hình không ổn, nàng ta kìm nén sự hoảng hốt trong lòng xuống, bình tĩnh hỏi Cẩm Y Vệ: "Xin hỏi đại nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Thiên hộ Cẩm Y Vệ cười lạnh, giơ văn thư bắt giữ trong tay lên: "Đại lý Tự khanh Lưu Chiếu dính líu đến việc làm giả một vụ án oan, khi quân phạm thượng.

Bệ hạ có lệnh, giam Lưu gia vào ngực, điều tra chi tiết!"

Lưu Hương Ninh ngất xỉu tại chỗ.

Mấy người Tuần Vân Linh cũng sợ hãi, lung lay sắp đổ.

Thiên hộ Cẩm Y Vệ liếc mắt ra hiệu, hai tên Cẩm Y Vệ tiến vào, hung dữ giải chủ tớ Lưu Hương Ninh đi.

Một sự im lặng chết chóc bao trùm nhà thủy tạ.

Bùi Tuần thì chẳng hề ngạc nhiên, sau khi hoàn hồn, ông ấy trấn an Từ Vân Tê rồi dẫn người đi về phía Thủy các.

Bên Thủy các không hề bị chuyện bên này ảnh hưởng, mấy vị công tử đang uống rượu ca hát, vui vẻ thoải mái, Bùi Tuần vẫn luôn chiêu hiền đãi sĩ, chẳng mấy chốc đã dung nhập vào đó.

Khoảng một khắc đồng hồ sau, có mấy người đi từ một hướng khác đến Thủy các, bọn họ là nam khách ở tiền viện.

Mấy người này ăn mặc quý phái, mặt mày hiên ngang, tôi tớ thành đàn đi theo sau lưng, đó chính là Bùi Mộc Hành, Hoàng thứ tôn Bùi Văn Thành và Hoàng Tam tôn Bùi Tu Tề.

"Thập Nhị thúc thật tiêu sái! Chúng ta vẫn đang ngồi ở Phụng Thiên điện nghe dạy dỗ mà ngài đã ra đây uống rượu rồi."

Bùi Tuần uể oải dựa vào ghế dài, khép quạt lông lại, cười nói: "Nếu không thì sao ta lại là Vương thúc của các ngươi được, bây giờ ta được giải thoát rồi, đến lượt các ngươi nghe dạy dỗ."

Mọi người bật cười.

Bùi Tuần đẩy một quý công tử bên cạnh ra, chào hỏi Bùi Mộc Hành rồi ngồi xuống, sau khi hắn ngồi yên vị thì mới xán lại gần, nói:

"Nghe mẫu hậu nói mấy hôm nay ngươi luôn ở lại trong hoàng cung, Hành Nhi, không phải ta nói ngươi chứ, ngươi đã cưới thê rồi đấy, phải về nhà đi."

Bùi Mộc Hành không quan tâm lắm, chỉ mỉm cười cầm ly rượu lên kính Bùi Tuần: "Thập Nhị thúc đừng lo, ta và nội tử rất tốt."

Tính tình Từ Vân Tê hiền lành, ngoan ngoãn, chưa từng làm loạn, hai phu thê bọn họ thực sự hòa hợp, ngay cả chuyện đó cũng rất hài hòa, Bùi Mộc Hành vô cùng hài lòng về thê tử.

Còn về tính tình không so đo bất cứ chuyện gì của nàng, Bùi Mộc Hành nghĩ rất thoáng, chẳng lẽ nàng phải so đo thì hắn mới vui sao? Hai phu thê hòa thuận mới là chuyện quan trọng.

Bùi Tuần không tin: "Thế ta hỏi ngươi, ngươi biết bình thường thê tử ngươi làm những gì? Thích làm cái gì không?"


Bùi Mộc Hành cảm thấy hôm nay Bùi Tuần quan tâm hơi nhiều, nhưng Thập Nhị Vương vẫn luôn yêu mến vãn bối nên hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ đáp:

"Tính nàng thích yên tĩnh, bình thường toàn ở trong phủ ít khi ra ngoài, thích trồng cây trồng hoa, thỉnh thoảng học làm dược thiện hiếu kính trưởng bối.

Thập Nhị thúc biết đấy, tổ phụ rất thích ăn dược thiện nàng làm."

Tất nhiên Bùi Tuần biết Từ Vân Tê làm dược thiện rất tốt, nhưng sở dĩ nàng có thể đạt được sự ưu ái của Hoàng đế không phải vì nàng làm bánh ngọt ngon mà vì nàng am hiểu sâu về y học, trị được bệnh của Hoàng đế.

Coi như Bùi Tuần đã nhìn ra rồi, Bùi Mộc Hành và Hoàng đế đều chẳng hay biết gì.

Sau đó, Bùi Tuần thản nhiên nói: "Quên nói với ngươi, ta vừa gặp nàng ấy ở thủy tạ."

Bùi Mộc Hành khựng lại.

Bùi Tuần nhìn vẻ mặt sửng sốt của hắn thì bật cười, rõ ràng phu thê nhà này ai làm việc nấy, một người trị bệnh cứu người, một người thì lo chuyện triều chính.

Bùi Tuần lắc đầu, quay mặt sang chỗ khác.

Bùi Mộc Hành thật sự không biết hôm nay Từ Vân Tê tới đây, trong ấn tượng của hắn, mẫu thân thường để Tạ thị tham gia những trường hợp thế này.

Bùi Mộc Hành vốn là người thông minh nhạy bén, vừa nghe đã biết Thập Nhị Vương đang nhắc nhở hắn, trách hắn không quan tâm thê tử.

"Có phải ở thủy tạ đã xảy ra chuyện gì không?"

Bùi Tuần uể oải liếc hắn một cái, đáp: "Nàng ấy bị người ta coi thường, nhưng người đó đã bị áp giải đi rồi."

Bùi Mộc Hành biết ngay là nữ tử Lưu gia, hắn vừa từ trong cung ra, biết Hoàng đế đã cách chức Đại lý Tự khanh của Lưu Chiếu, để Đại lý Tự thiếu khanh thay thế.

Bùi Mộc Hành đang nghĩ cách điều Lưu Ngự, Ngự sử điều tra án Thông châu lên chức vị Đại lý Tự thiếu khanh.

Lưu Ngự là quân cờ của hắn, mấy hôm nay hắn đi sớm về muộn chính là vì lo liệu chuyện này.

Không đợi được đến bữa trưa, Bùi Mộc Hành lặng lẽ sai người liên hệ với Từ Vân Tê, hai phu thê gặp mặt nói chuyện ở trên con đường đá vắng vẻ.

"Sao hôm nay nàng lại đến đây?" Đã hai ngày Bùi Mộc Hành không gặp thê tử, thê tử đang đứng dưới ánh mặt trời sáng rực, gương mặt nhỏ nhắn như thể phát sáng lên.

Từ Vân Tê cười híp mắt nhìn hắn, đáp: "Đại tẩu bị bệnh, mẫu thân bảo ta và nhị tẩu đi theo bà đến đây."

Bùi Mộc Hành đã hiểu, nhớ đến chuyện trong thủy tạ, ánh mắt hắn lạnh xuống, gần nh vô thức nắm tay thê tử.

"Để nàng chịu uất ức rồi, nàng chờ một chút."

Chờ đến lúc hắn nắm quyền lực trong tay, nhất định sẽ bắt tất cả mọi người quỳ dưới chân, cúi đầu xưng thần với nàng!

Từ Vân Tê rũ mắt, liếc nhìn tay mình, đây là lần đầu tiên Bùi Mộc Hành chủ động nắm tay nàng.

Lòng bàn tay hắn quá nóng, nàng hơi mất tự nhiên.

Từ Vân Tê: "Ừm, ta không sao, chàng đừng để bụng." Nàng còn trấn an lại trượng phu.

Bùi Mộc Hành nhớ đến lời nói vừa rồi của Bùi Tuần thì không khỏi vỗ trán, bất đắc dĩ nói: "Phu nhân, lần sau ra ngoài có thể thông báo trước với ta một tiếng, ít nhất cũng để ta biết nàng đang ở đâu không?"

Biết được hành tung của thê tử từ miệng người khác khiến Bùi Mộc Hành không thoải mái chút nào.


Từ Vân Tê đã đoán ra chuyện Thập Nhị Vương nhắc nhở Bùi Mộc Hành nên chỉ khẽ nhếch miệng cười, nụ cười mang vài phần ngây thơ như bông hoa nở rộ trên núi: "Ta biết rồi."

Bùi Mộc Hành vẫn nắm tay nàng không chịu thả ra, bàn tay của thê tử hắn cực kỳ mềm mại, vừa mềm vừa dẻo, không ngờ một bàn tay thế này lại nhanh nhẹn bắt được một con rắn, Bùi Mộc Hành nhìn nàng, nói: "Lần sau ta ra ngoài cũng sẽ thông báo trước với nàng, làm gì cũng sẽ nói cho nàng biết."

Có bàn bạc, thỏa thuận, cuối cùng Từ Vân Tê cũng có cảm giác đã làm thê của người.

"Ừm, được."

Có gã sai vặt ở bến nước đối diện đã bắt đầu truyền cơm, không còn sớm nữa, đến lúc ngồi vào chỗ rồi.

Từ Vân Tê rút tay ra, nhưng Bùi Mộc Hành lại không chịu thả.

Hai phu thê bốn mắt nhìn nhau, Từ Vân Tê đỏ mặt, ngơ ngác nhìn hắn.

"Đến giờ khai tiệc rồi."

Lúc này Bùi Mộc Hành mới nhận hành động khác thường của mình, hắn vội vàng buông tay ra, vẻ mặt kiên định nói: "Tối nay chờ ta về."

Từ Vân Tê mỉm cười đáp lời.

Hai phu thê tách nhau ra, một người đi ra tiền viện còn một người đi vào hậu viện.

Nhưng Từ Vân Tê mới ngồi trong phòng khách ăn được một nửa thì Ngân Hạnh bị gọi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã thấy quay lại, sắc mặt cũng thay đổi, nàng ấy lặng lẽ thì thầm một câu bên tai Từ Vân Tê.

"Cô nương, Hồ chưởng quỹ sai người gửi tin đến, nói là có bệnh nhân đau bụng không ngớt, tiêu ra máu nghiêm trọng, xin người đi một chuyến."

Sắc mặt Từ Vân Tê cứng đờ, Hi Vương phi vẫn đang dùng bữa ở chính đường, bên này chỉ có tẩu tẩu Lý thị, Từ Vân Tê đành tìm cái cớ:

"Tẩu tẩu, Từ gia mới gửi tin đến nói là mẫu thân ta khó chịu, ta phải đi một chuyến xem sao, lát nữa mọi người cứ về trước đi, không phải chờ ta."

Lý thị cũng chẳng nghĩ nhiều, còn lo lắng hỏi: "Có nặng lắm không? Muội đừng sốt ruột quá, nhớ đi từ từ thôi."

Từ Vân Tê không để ý tới cái khác, vội vàng dẫn Ngân Hạnh nhanh chóng đi ra cửa thùy hoa.

Trên đường, hai chủ tớ nói chuyện: "Có mang túi chữa bệnh không?"

"Nô tỳ có mang theo bên người." Ngân Hạnh vỗ vỗ bên hông.

Giữa cửa thùy hoa và nội viện có một cánh cửa, đi qua cánh cửa về phía Tây là cửa hông, bình thường chuyên dành cho nữ quyến ra phủ, đi về phía Nam cửa thùy hoa là có thể ra ngoài viện.

Từ Vân Tê đi vòng qua con đường đá bên ngoài phòng khách, đang định đi qua cánh cửa, không biết nhớ đến chuyện gì mà lại quay đầu hỏi Ngân Hạnh: "Đau bụng không dứt, lại có triệu chứng tiêu ra máu, một là dạ dày bị thương, hai là trong bụng có u thịt.

Nếu vậy thì còn phải châm cứu, có mang theo không?"

Ngân Hạnh ngơ ngác sờ bên hông: "Có mang theo ạ, đợi lát nữa lên xe ngựa nô tỳ lại kiểm tra lại xem."

Từ Vân Tê trầm mặt gật đầu, đang định xoay người bước đi thì có người đi từ phía đối diện đến, thế là hai người đâm vào nhau.

Từ Vân Tê bị đâm ngửa ra sau, nàng vô thức vịn vào cột cửa, còn chưa đứng vững đã nghe thấy người hầu đằng sau người trước mặt hô lên:

"Tuần đại nhân, Tuần đại nhân không sao chứ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận