Kiều Thê Bất Đắc Dĩ



"Tuần đại nhân, ngài không sao chứ?"

Vị quản gia ở gần đó nhanh chóng đỡ Tuần Duẫn Hòa đang đi loạng choạng.

Còn phía bên kia, Tề Nhị lão gia cũng vội vàng đỡ lấy cánh tay ông ấy.

Tuần Duẫn Hòa nhanh chóng đứng thẳng, xoa hai bên đầu gối và vội xua tay: "Không sao đâu." Lúc ông ấy nhìn lướt qua thì nhận ra ông ấy đã va một nữ tử, ông ấy lập tức nói với đám người Tề Nhị lão gia với vẻ mặt tức giận: "Đừng dọa cô nương kia."

Tuần Duẫn Hòa khoanh tay đứng dưới ánh nắng chiều, gấm bào màu đỏ tươi càng tôn thêm vẻ tao nhã, trang nghiêm trên khuôn mặt của ông ấy: “Cô nương không bị làm sao chứ?” Ông ấy ngước mắt lên nhìn nàng.

Một cô nương với dáng người cao gầy, mặc một bộ váy màu mơ đang đứng bên ngưỡng cửa, hai tay nàng chắp trước bụng, trên người toát ra vẻ vô cùng ôn hoà, nhã nhặn.

Nàng có diện mạo vừa thanh tú vừa thoát tục, chỉ cần nhìn qua là đã khiến người ta nảy sinh ra cảm giác thân thiện, gần gũi.

Tuần Duẫn Hòa chỉ vừa nhìn qua đã dời ánh mắt đi ngay, ai mà ngờ rằng kiểu người trầm lặng như Tuần Duẫn Hòa lại không hề thích những cô nương trầm tính, ông ấy thấy những cô nương ngang ngược, coi trời bằng vung lại dễ thương hơn nhiều.

Chỉ là cô nương đứng đối diện cứ im lặng mãi, cứ nhìn chằm chằm ông ấy khiến Tuần Duẫn Hòa hơi để tâm: “Bị thương à?”

Lúc này, Tam lão gia Tề gia ở bên cạnh cười lớn: “Nào có, ta thấy cô nương này hẳn là bị phong thái của ngài ảnh hưởng nên mới sợ hãi.

Người đâu, mau mời cô nương kia lui xuống uống ngụm trà cho bình tâm đi."

Nghe ông ta nói vậy, Tuần Duẫn Hòa lắc đầu: "Ngươi đấy, mãi vẫn không sửa được tật cũ, lần nào mở miệng cũng nói ra mấy câu không đứng đắn."

Tuy câu này mang ý khiển trách nhưng cũng ẩn giấu sự thân thiết.

Tề lão Thái phó và Diệp lão Hàn Lâm - nhạc phụ của Tuần Duẫn Hòa là bạn đồng môn.

Năm Tuần Duẫn Hòa vào Kinh dự thi, cả nhà đã nán lại, ở nhờ trong Tề phủ một thời gian.

Ông ấy cũng dần thân với hai vị lão gia của Tề gia hơn, bây giờ tuy Tuần Duẫn Hòa đến khá muộn nhưng ông ấy vẫn tới hậu viện để thỉnh an sư mẫu là Tề lão phu nhân.

Trong lời nói của Tuần Duẫn Hòa còn mang theo ý cười.

Tiếng cười và ánh sáng rực rỡ cùng nhau xoáy sâu vào từng hồi ức trong giấc mộng.

Thực ra nàng không nhớ rõ lắm dáng vẻ của ông ấy trông như thế nào, chỉ mơ hồ nhận ra dáng người cao ráo với khuôn mặt xán lạn, tinh nhanh.

"Bé con ngoan quá! Lần sau cha trở về nhất định sẽ mua hồ lô ngào đường cho con ăn!"


Giọng điệu đó dịu dàng lại vừa ấm áp, dần dần hòa vào tiếng cười đang ẩn hiện trước mắt.

Người đối diện lại nhìn nàng với vẻ đầy quan tâm, khi ánh mắt hai bên chạm nhau khiến khóe môi nàng hơi gợn lên.

Nàng từ từ đứng dịch sang một bên, đuôi mắt cong cong, tựa như có những tia sáng nho nhỏ phản chiếu nơi khóe mắt.

“Ta vẫn ổn.” Nàng nói.

Hai vị lão gia của Tề vội nâng tay áo lên ra hiệu, ý bảo Tuần Duẫn Hòa mau đi tới.

Tuần Duẫn Hòa không chút do dự, nhanh chân sải bước qua ngưỡng cửa.

Từ Vân Tê chậm rãi xoay người, dõi theo bóng người màu đỏ thẫm vừa rời đi.

Quản gia ở bên cạnh tưởng nàng thấy tò mò về thân phận của Tuần Duẫn Hòa nên vội vàng giải thích: “Cô nương, vị đó là Hộ bộ Thị lang của triều ta, Nội các Các lão Tuần Duẫn Hòa - Tuần đại nhân, cô nương Tuần Vân Linh được người người trong Kinh thành khen ngợi kia chính là nữ nhi của ông ấy."

"Ồ..."

Tuần Vũ, Tuần Duẫn Hòa...

Lần đó khi nghe thấy giọng ông ấy truyền đến từ dưới đài Ngân Tước ở trong hoàng cung, trong lòng nàng đã nổi lên nghi ngờ.

Nàng nghi ngờ ông ấy vẫn còn sống và vào Kinh làm quan.

Lúc nàng liếc nhìn thì phát hiện ra một luồng ánh sáng năm màu đang tỏa sáng lung linh trên nền gạch đá xanh ngay dưới ngưỡng cửa.

Từ Vân Tê quỳ xuống và nhặt nó lên, đó là một mảnh vỏ sò to bằng cái móng tay.

Mắt nàng thoáng lộ vẻ kinh ngạc, trái tim như bị thứ gì đó nhọn hoắc đâm vào.

Từ Vân Tê hơi nheo mắt lại, nàng cầm cái vỏ sò nhỏ lên rồi từ từ đứng dậy, dừng lại một lát, hơi nhướng mi, mọi cảm xúc trong mắt đã sớm biến mất.

Nàng hướng về phía trước nói một tiếng: "Tuần đại nhân."

Giọng nói lanh lảnh, có phần thong thả khiến Tuần Duẫn Hòa vô thức dừng lại, sau đó quay người lại.

Ông ấy lập tức nhìn người đang đứng ở ngưỡng cửa, gương mặt cô nương kia rất dịu dàng, trong mắt nàng thoáng hiện lên ý cười.

Sau đó, ánh mắt của ông ấy dừng lại trên mấy đầu ngón tay của nàng, mặt Tuần Duẫn Hòa lập tức biến sắc, vội vàng quay trở lại.


Đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào chỗ kia, cứ như chỉ cần vừa rời mắt đi là vật đó sẽ biến mất mãi mãi vậy, thậm chí, ông ấy còn không đợi Từ Vân Tê tự đưa nó cho mình mà đã lấy cái vỏ sò.

Ngay khi vật xưa thân thuộc nằm lòng bàn tay, ông ấy mới ngước mắt nhìn về phía Từ Vân Tê đứng bên ngưỡng cửa, cười nói: "Đa tạ."

Trong lòng bàn tay còn lưu lại chút cảm giác từ đầu ngón tay lạnh lẽo của nàng.

Tuần Duẫn Hòa lắc tay, cố gắng thoát khỏi cảm giác ớn lạnh kia.

Khi ông ấy đến gần hơn, Từ Vân Tê mới đánh giá người trước mặt thêm lần nữa.

Ông ấy có khuôn mặt rất anh tuấn, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, hàng mi dày rộng đậm như mực.

Cũng may là hàng chân mày kia vẫn mang nét dịu dàng giúp trung hòa các đường nét trên khuôn mặt một cách hoàn hảo, khiến cả người ông ấy toát ra khí chất tao nhã, trầm tĩnh của nam nhân đang độ trung niên.

Bóng lưng mơ hồ đứng trên cây cầu hình vòm vẫn hay xuất hiện trong ký ức của nàng cuối cùng cũng khớp với nam nhân anh tuấn trước mặt, Từ Vân Tê không nhịn được mỉm cười đầy dịu dàng.

Hóa ra ông ấy trông như thế này.

Tuần Duẫn Hòa cảm thấy cô nương này hơi quen nên cũng không ngại để nàng đánh giá mình.

Đến khi Ngân Hạnh đứng sau liên tục thúc giục, Từ Vân Tê mới cúi đầu, quay người rồi lập tức dẫn nha hoàn rời đi ngay.

Tuần Duẫn Hòa nhìn thoáng qua bóng lưng nàng, cầm chắc vỏ sò trong lòng bàn tay thêm lần nữa.

Trong lòng ông ấy cảm thấy có chút sợ hãi, sau đó chậm rãi xoay người đi về phía hậu viện.

Cơn gió hè nóng hầm hập thổi qua khiến bóng cây nhảy múa, ánh sáng đung đưa chiếu lên hai bóng người đang đi ngược chiều với nhau.

Sau khi lên xe ngựa, Từ Vân Tê ngồi trên giường nhỏ, hai tay nắm chặt đặt trên đầu gối, ngồi yên bất động.

Ngân Hạnh vội lật xem tay nải, xác định mình có mang theo kim với dao nhỏ thì mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Mang theo hết rồi, cô nương cứ yên tâm.”

Từ Vân Tê cụp mắt xuống rồi gật đầu.

Ngân Hạnh ôm theo cả đống tâm tư, sau đó nàng ấy nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, cái miệng nhỏ nhắn, đỏ mọng há hốc: "Thì ra ông ta chính là phụ thân của Tuần Vân Linh.

Trông có vẻ là người văn nhã, sao có thể nuôi dạy ra một nữ nhi vô liêm sỉ như vậy?"


Từ Vân Tê nhoẻn miệng cười, từ chối bình luận.

Dù Ngân Hạnh còn muốn nói thêm gì nữa nhưng vừa nhớ tới thì khuôn mặt đó lại hiện lên trong đầu, nàng ấy luôn cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ tin tức nào đó quan trọng lắm.

Chẳng mấy chốc, xe ngựa đã chạy đến y quán, Từ Vân Tê đi lên lầu thì thấy Hồ chưởng quỹ đang chẩn bệnh cùng chữa trị với hai vị đại phu khác.

Nhìn thấy nàng vội vàng đi tới, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, Hồ chưởng quỹ tỏ vẻ rất xin lỗi: “Xin lỗi, nãy vội truyền tin quá nên đã khiến hai ngươi phải mất công đến đây một chuyến.

Lúc nãy cả ta, Chu đại phu và Khúc đại phu đã thay phiên nhau bắt mạch, chúng ta tin rằng hắn ta đã ăn đồ cay nóng trong khi để bụng đói suốt mấy ngày liên tiếp, cuối cùng bị thủng vết loét dạ dày dẫn đến chảy máu.

Cho nên, chúng ta đã kê xong đơn thuốc rồi.”

Từ Vân Tê bước tới trước, vừa thầm đánh giá bệnh nhân đang nằm trên giường nhỏ vừa hỏi: "Đi tiểu ra máu mấy ngày rồi?"

“Bốn ngày, sáng nay lúc vừa tỉnh dậy thì bất ngờ xỉu trên mặt đất.

Đại phu ở gần đó không trị được nên vội vàng đưa hắn ta đến y quán.”

Từ Vân Tê gật đầu: "Ta sẽ bắt mạch lại lần nữa."

Nàng ngồi xuống, cẩn thận chẩn mạch của bệnh nhân thêm lần nữa.

Nàng nghi ngờ trong mấy năm nay, hắn ta ăn uống không đàng hoàng nên mới khiến dạ dày không kham nổi.

Nàng nhặt đơn thuốc do Hồ chưởng quỹ và hai vị kia kê lên xem, viết thêm một vị thuốc và chỉnh sửa lại phân lượng của ba vị thuốc khác, sau đó mới kêu dược đồng đi sắc thuốc.

"Trước tiên, cứ uống trong ba ngày, nếu máu ngừng chảy thì chứng tỏ bệnh đã khỏi, nếu không ta lại tới châm cứu."

Hồ chưởng quỹ nhận ra nàng hơi mệt mỏi, bèn đích thân đưa nàng xuống lầu: “Mấy ngày nay trong phủ bận lắm sao?”

Từ Vân Tê tựa lên hàng rào lắc đầu: "Không có việc gì, ta về trước."

Đúng lúc này, ở Từ gia truyền tới tin mẫu thân của nàng - Chương thị đã mắc bệnh, sắc mặt Từ Vân Tê căng thẳng.

Nàng không nói thêm gì mà cùng Ngân Hạnh vội vã trở về Từ phủ.

Sau yến tiệc, Bùi Mộc Hành nghe nói Từ Vân Tê đã rời đi, lập tức sai ám vệ tới Từ phủ trước, xe ngựa của hai bên tình cờ chạm mặt nhau trên đường, vừa đúng lúc ứng nghiệm cho lời nói dối trong ngày hôm nay.

Từ Vân Tê vội vàng đi tới Từ phủ, Chương thị nằm trên giường bệnh, hơi thở mong manh, yếu ớt: "Người làm sao vậy?"

Từ Vân Tê rửa tay rồi ngồi xuống, sau đó đến bên người bà ấy bắt mạch.

Chương thị ở trước mặt nàng xanh lét, yếu ớt lắc đầu, ma ma ở bên cạnh giải thích: “Hôm qua Nhị tiểu thư lại ầm ĩ đòi ăn dưa ướp lạnh, phu nhân cũng ăn mấy miếng, không ngờ sáng nay sau khi tỉnh dậy lại có nguyệt sự.

Giờ thì hay rồi, bao nhiêu đau đớn đều dồn xuống dưới cả.”

Từ Vân Tê cau mày nhìn mẫu thân trách cứ: “Người đã lớn tuổi rồi, không nên ăn đồ quá lạnh nhất là khi thời tiết nóng bức.


Khi nhiệt độ ngày hè lên mức cao nhất, lỗ chân lông trên người và phổi sẽ nở ra, nếu ăn đồ lạnh vào thời điểm đó thì khí lạnh sẽ thấm sâu vào phổi.

Ăn càng nhiều thì hàn khí càng tích tụ nhiều hơn, khi tiết trời vào đông thì người sẽ phải chịu khổ đấy.”

Tính tình của Từ Vân Tê vốn rất tốt, tốt đến mức có rất nhiều lúc Chương thị không biết nên làm sao với nàng, dù có muốn yêu thương nàng cũng là chuyện bất khả thi.

Cũng chỉ mỗi khi ốm đau, bà ấy mới có thể tìm thấy chút thay đổi trên người nữ nhi nhà mình.

Điều này khiến bà ấy nhớ đến phụ thân của mình, đó là một ông lão với thân hình cao gầy và sống lưng hơi còng nhưng trên môi vẫn luôn nở nụ cười.

Ông ấy luôn đối xử với bà ấy rất nhẹ nhàng hoà ái, ngay cả khi muốn giáo huấn người khác cũng chỉ hơi cau mày.

Ông cháu hai người có tính khí giống hệt nhau.

Từ Vân Tê không giống bà ấy mà lại giống ngoại tổ của mình, nàng lại càng giống nam nhân kia hơn.

"Tê Nhi, đêm qua ta nằm mơ." Bà ấy yếu ớt nói.

Từ Vân Tê không muốn nghe bà ấy nói nhảm nên đã lập tức chẩn mạch, phân phó Ngân Hạnh ra ngoài lấy thuốc.

Ở bên này, ánh mắt của Chương thị dõi theo bóng lưng bận rộn của nữ nhi nhà mình: "Ta đã mơ thấy ông ấy..."

Từ Vân Tê dừng bước, nàng đưa đơn thuốc trong tay cho Ngân Hạnh rồi từ từ quay người lại và ngồi xuống trước mặt bà ấy.

Ma ma lặng lẽ đóng cửa đi ra ngoài, trong phòng chỉ lại đôi nhi mẫu nọ.

Từ Vân Tê vô cảm nhìn bà ấy, Chương thị tự nhủ: "Ta đã mơ thấy ông ấy mặc một thân áo bào màu đỏ tươi… Đang đứng trong màn sương mù gọi chúng ta..."

Ánh mắt của Từ Vân Tê càng thêm lạnh lùng: "Vậy người có bao giờ nằm mơ thấy thê nhi của ông ta sống trong cảnh sung túc, nở mày nở mặt chưa?"

Chương thị nghe ra được ý mỉa mai trong miệng nữ nhi bèn nhìn đi chỗ khác.

Không biết tầm mắt của bà ấy đã lạc tới đâu nhưng vẫn lẩm bẩm nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy kiểu người như ông ấy sẽ thà chết chứ không phản bội chúng ta… Chắc con không biết, năm đó người thầm coi trọng ông ấy đâu chỉ có mỗi mình ta.

Nữ nhi của Huyện lão gia hùng hổ tìm tới tận nhà, cha con đã bảo vệ ta ở phía sau, vừa ôm chặt con trong vòng tay vừa mạnh mẽ như hung thần ác sát để đuổi người kia đi..."

Từ Vân Tê không muốn nghe bà ấy nói nữa nên lạnh mặt nói: "Người có biết tại sao ngoại tổ phụ lại nhất quyết không đồng ý mối hôn sự giữa người và ông ta không?"

Chương thị nghẹn họng không nói nên lời.

Tầm mắt của Từ Vân Tê dán chặt vào gò má bà ấy: "Bây giờ người cũng nên hiểu đi thôi, người luôn ở bên cạnh mẹ vốn không phải ông ta mà là Từ bá bá."

“Mẹ phải hiểu, chính Từ bá bá đã cho mẹ sự vinh hoa phú quý, cũng chính Từ bá bá là người sinh con dưỡng cái với mẹ và giúp mẹ có cáo mệnh.

Và cũng chỉ có Từ bá bá mới để mẹ không phải lo cơm ăn áo mặc, cũng không quan tâm với quá khứ của người.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận