Ban đầu, Chương thị bối rối một hồi, nhưng tới khi nghĩ đến trượng phu thì sắc mặt lại dịu dàng hơn đôi chút: “Con đừng hiểu lầm, đương nhiên là ta đã kiên định muốn sống với Từ bá bá của con tới hết đời.
Chỉ là ta muốn nói cho con hiểu, ta vẫn tin rằng ông ấy không hề phản bội chúng ta, có lẽ ông ấy đã chết thật rồi.”
Từ Vân Tê nhìn bà ấy mà thở dài một hơi, nàng nhẹ nhàng kéo tấm nệm mỏng lên: “Cho dù ông ta thực sự phản bội cũng có sao đâu.
Ai lại phải sống với ai cả đời chứ?”
“Chỉ cần hai người vẫn ổn là được…” Nàng mỉm cười đắp chăn lại giúp bà ấy.
Hai bên đều sống tốt thì đâu cần lo lắng làm gì.
Chương thị gật đầu, âu yếm nhìn nữ nhi: “Ta hiểu mà, cũng biết phân rõ nặng nhẹ.
Bây giờ ta rất ổn, con đừng lo lắng, cứ trở về rồi sống cho thật tốt đi.
Dù sao cũng đã nửa năm rồi, sao vẫn chưa thấy tin vui nhỉ?” Ánh mắt của Chương thị nhìn về phía cái bụng nhỏ của nàng.
Từ Vân Tê giật mình, bật cười nói: "Cứ thuận theo tự nhiên đi."
Chương thị thấy nàng lộ ra vẻ do dự, lo lắng nói: “Nhưng đừng để chuyện giữa ta và cha con làm ảnh hưởng khiến con không muốn có hài tử nhé.”
Từ Vân Tê nghe vậy cười vui vẻ: "Sao có thể? Con không phải kiểu người sẽ nhịn ăn vì bị nghẹn cổ đâu."
Chương thị nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, bà ấy nắm lấy tay nàng, nghiêm túc nói đầy hàm ý: “Có hài tử thì sẽ bén rễ nảy mầm, con sẽ có nhà của mình, con có hiểu không?”
Bà ấy luôn mong nữ nhi có thể ổn định cuộc sống ở Kinh thành, thay vì phải theo phụ thân phiêu bạt khắp nơi như mình trong quá khứ, liên tục vào nam ra bắc sống một đời bấp bênh.
Từ Vân Tê không có khái niệm về nhà, nàng chính là nhà.
"Con hiểu cả, cho dù con không muốn có hài tử nhưng bên phía Vương phủ cũng có thể đồng ý hay sao?"
"Đúng nhỉ."
Khi Từ Vân Tê quay lại, Bùi Mộc Hành đã ngồi trong tây thứ gian.
Tây thứ gian là nơi Bùi Mộc Hành bàn việc ở hậu viện, Từ Vân Tê dừng bước không muốn vào.
Nàng vén tấm rèm sa trước cửa, thò nửa đầu vào trong: "Chàng về sớm vậy sao?"
Bùi Mộc Hành thấy thê tử đã về, hắn lập tức đẩy số công báo đã xem xong kia vào một chỗ: "Phải, ta đang có chuyện muốn thương lượng lại với phu nhân đây."
Từ Vân Tê bước vào và ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện với hắn, nàng nghiêng đầu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Bùi Mộc Hành nói: “Hôm nay khi đang nghị sự ở Văn Chiêu điện, Bệ hạ nghe nói rằng Tuần Duẫn Hòa Các lão sẽ tổ chức thọ mệnh bốn mươi tuổi vào cuối tháng nên đã ra lệnh cho Tuần phủ tổ chức tiệc thọ.
Ta và Tuần đại nhân có quan hệ sư đồ, phần thọ lễ này không biết nên chuẩn bị như thế nào nên ta muốn hỏi ý phu nhân.”
Từ Vân Tê vừa nghe đã hiểu, vì Bùi Mộc Hành và Tuần Duẫn Hòa có vài phần tình cảm và còn phải xem xét địa vị của Tuần Duẫn Hòa trong triều nữa nên mới cần chuẩn bị thọ lễ cho đàng hoàng.
Nhưng rồi hắn lại lo lắng rằng nàng sẽ thấy không vui vì chuyện của Tuần Vân Linh.
"Tuần đại nhân là người đứng đầu trong Các, còn là ân sư của chàng, lễ tiết không thể bỏ được.
Chàng muốn chuẩn bị cái gì thì cứ làm cái đó, Tam gia không cần bận tâm đến ta."
Bùi Mộc Hành rất thích cái tính nhìn rõ đại cục này của thê tử: “Được.”
Sau bữa tối, Bùi Mộc Hành tới thư phòng, Từ Vân Tê quay trở lại phòng thuốc nhỏ để chiết nước thuốc.
Mấy loại thảo mộc còn sót lại trước đó vẫn sống tốt, trong đó còn một vị Thạch hộc thiết bì mà Từ Vân Tê định dùng để chế thuốc viên.
Ngân Hạnh khi thì giúp nàng dọn bàn, khi lại nhìn chằm chằm vào mặt Từ Vân Tê cho đến khi thấy Từ Vân Tê chiết xuất nước thuốc thành công.
Khi một nụ cười dịu dàng xuất hiện trên mặt nàng, trong đầu Ngân Hạnh mới chợt nảy ra một ý, đột nhiên đập bàn nói: "Cuối cùng thì nô tỳ cũng hiểu rồi.
Cô nương, nô tỳ cảm thấy người trông rất giống một người."
Từ Vân Tê siết chặt cây châm, bàn tay ngừng lại giữa không trung rồi quay sang nhìn nàng ấy.
Ngân Hạnh đi đến bên cửa sổ trước, thấy xung quanh không có ai mới quay lại tới trước mặt Từ Vân Tê.
Mặt của nàng ấy trông có vẻ rất kích động, tim cũng đập rất nhanh: “Cô nương, người không nhận ra mình và Tuần đại nhân trông gần giống hệt nhau sao.
Đuôi lông mày của người trông giống phu nhân, nhưng sống mũi, cái cằm và đường nét trên khuôn mặt lại rất giống Tuần đại nhân.
Đôi mắt của người cũng giống nữa, đặc biệt là khi người cười rộ lên thì lại càng giống hơn."
“Quan trọng hơn là ông ta họ Tuần.” Ngân Hạnh chưa bao giờ cảm thấy mình thông minh như ngày hôm nay.
Ngay lúc nàng ấy chìm trong cảm xúc hỗn độn và gần như chắc chắn mình đã phát hiện ra một bí mật lớn, giọng nói bình tĩnh của chủ tử nàng ấy truyền tới đây: "Đúng vậy."
Ngân Hạnh ngơ ngác nhìn nàng.
Khóe môi Từ Vân Tê cong lên ngay lập tức: "Vậy thì sao?"
Vậy thì sao?
Ngân Hạnh nhảy lên từ ghế gấm, trong lòng ngập tràn phẫn nộ: “Tất nhiên là phải tới đó, tìm thêm một chậu máu chó hất lên mặt ông ta rồi liếc mắt nhìn.
Nhìn thấy dáng vẻ vứt bỏ thê nhi để nhận lấy vinh hoa phú quý đó mà người vẫn thấy yên lòng được à?”
Ngân Hạnh đạp một chân lên ghế gấm, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi hận đến mức muốn lao tới ngay lập tức, Từ Vân Tê không nhịn được cười: “Lát nữa ta sẽ bày sân khấu để ngươi đi hát tuồng luôn nhé.” Từ Vân Tê cười xong thì rũ mắt tiếp tục làm nốt những việc còn dang dở.
Nhìn thấy nàng như vậy, Ngân Hạnh khắp khóc đến nơi: "Người thật sự không quan tâm sao..."
Từ Vân Tê không trả lời nàng ấy vì không có thời gian.
Thạch hộc thiết bì quý giá đến mức dù chỉ lãng phí một giây một phút thôi cũng có thể đánh bay nửa năm tâm huyết của nàng.
Ngân Hạnh giống như một con thú nhỏ bị mắc kẹt trong phòng đang nhe răng múa vuốt quơ quào qua lại loạn xạ.
Nàng ấy vẫn giữ nguyên tư thế này cho đến khi Bùi Mộc Hành trở về phòng.
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc từ bên ngoài truyền đến, Từ Vân Tê vội đưa ấm thuốc đã chuẩn bị xong cho Ngân Hạnh.
Ngân Hạnh như quả cà tím ngấm sương, uể oải đi qua nhận lấy.
Từ Vân Tê đi ra từ trong sương phòng, Bùi Mộc Hành cởi lớp áo ngoài ra gác lên trên bức bình phong.
Hắn đang định đi vào phòng tắm thì nghe thấy tiếng bước chân của thê tử, bèn dừng bước nhìn sang.
Hắn đã ngửi được mùi thuốc trên người nàng.
Thê tử có tài riêng là chuyện quá tốt với Bùi Mộc Hành.
Bọn họ đều bận việc riêng, không ai quấy rầy ai nhưng vẫn khá hoà hợp, hắn thực sự rất thích trạng thái này.
Phu thê hai người đã mấy ngày không gặp nhau, Từ Vân Tê đã chuẩn bị sẵn sàng.
Sau khi thu xếp xong và nằm xuống giữa đêm, Bùi Mộc Hành tựa vào gối đột nhiên quay sang hỏi nàng: “Ngày kia của nàng là khi nào?”
Từ Vân Tê dừng một chút: "Còn hai ngày nữa." Nguyệt sự của nàng luôn rất chính xác, mỗi tháng đều đến vào cùng một ngày.
Hỏi như vậy hẳn là vì hắn đang lo lắng về người thừa kế.
Bùi Mộc Hành nghe vậy thì không định chạm vào nàng nữa: "Vậy nàng cứ nghỉ ngơi đi."
Từ Vân Tê hiểu ý và thoải mái nằm xuống.
Bùi Mộc Hành không đắp chăn lên người, tấm chăn che trên ngực Từ Vân Tê.
Ngày tháng 5, trời về đêm đã nóng dần, tiếng ve kêu rả rích.
Mới đầu Bùi Mộc Hành cũng thấy hơi nóng nhưng dần bình tâm lại, cũng chìm vào giấc ngủ mà Từ Vân tê lại càng không cần nói.
Ước chừng ngủ đến gần rạng sáng, Bùi Mộc Hành đột nhiên tỉnh dậy.
Dạo này hắn học theo Từ Vân Tê đi ngủ sớm dậy sớm, tinh thần cũng tốt hơn, lúc đang định động cánh tay lại chợt mơ hồ phát hiện ra một gương mặt nhỏ đang ngủ ngoan dưới cánh tay hắn.
Chỉ trong chớp mắt kia, trái tim như bị thứ gì đó đâm trúng khiến hắn hơi thất thần, nhẹ nhàng gạt mái tóc mềm để lộ ra một gương mặt thanh tú, trắng nõn.
Ngọn đèn bên ngoài vẫn còn sáng, bầu trời tối tăm và u ám.
Có lẽ Từ Vân Tê đã nhận ra mấy đầu ngón tay kia của hắn nên hơi ngứa ngáy, nghiêng người sang một bên, lát sau lại quay lưng vào vòng tay hắn.
Đôi phu thê đã ngủ chung với nhau lâu như vậy, ngoại trừ lần đó thì hai bên luôn ngủ riêng, nếu đã đón được thỏ trắng nhỏ thì hắn cũng không định buông tay.
Hơi ấm nhẹ nhàng bao phủ ở sau vai nàng, vuốt ve làn da qua lớp y phục ướp hương thơm nồng.
Từ Vân Tê lập tức mở mắt ra, nàng ngơ ngác nhìn về phía trước.
Lúc vừa tỉnh dậy chỉ cảm thấy tê dại như có như không phả tới từ đằng sau, nhưng dần dần nghe thấy tiếng hít thở nặng nề thì nàng lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Sau khi hiểu rõ, nàng lại ngơ ngác nằm đó.
Đây là lần đầu tiên hắn thân cận với nàng đến như vậy.
Chẳng mấy chốc, bàn tay to rộng của hắn duỗi ra, luồn qua nách rồi vòng lên cởi xiêm y của nàng.
Từ Vân Tê nhắm mắt lại.
Mồ hôi dày đặc chảy dọc theo sống lưng, da thịt và xương cốt mỏng manh sắp cuộn tròn lại thì bị lòng bàn tay thô ráp của hắn vuốt phẳng từng chút một.
Thái dương nàng ướt đẫm mồ hôi, cũng không biết đã dính tới chỗ nào, ánh sáng rực rỡ chỗ đuôi mày được ẩn giấu trong bóng tối, khó mà nhận ra.
Dung nham nóng hổi như trào ra từ những vết nứt trên mặt đất, chen nhau tràn vào những khe hở trong trái tim nàng, cuốn trôi mất niềm hy vọng nho nhỏ vô danh ẩn sâu trong trái tim nàng khiến nàng trần trụi đến triệt để, cô đơn một mình.
Bùi Mộc Hành cảm thấy lần này nàng có đôi chút khác lạ, có vẻ nàng đang tận hưởng và đắm chìm sâu hơn nhưng lại không hẳn là thế vì ánh mắt đã khác trước.
Đôi mắt ấy không còn sự bình tĩnh không cách nào phai mờ dù thổi mưa bay trong dĩ vãng.
Lẽ ra hắn phải vui vẻ vì nàng cũng có cảm giác, nhưng hắn lại biết điều đó hoàn toàn không phải là vì mình.
Bùi Mộc Hành rời đi, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Từ Vân Tê nhìn trượng phu đã bỏ đi, mặt mũi ngơ ngác.
Lúc thức dậy, khi vừa tắm rửa sửa soạn xong thì người bên Vương phi tới mời nàng sang bên kia.
Từ Vân Tê còn đang thắc mắc sáng sớm thì có chuyện gì, trên đường đi hỏi Ngân Hạnh: "Lúc Tam gia ra ngoài có đi nhanh lắm không?"
Đêm qua Ngân Hạnh tức đến nỗi cả đêm không ngủ, lúc này tâm trạng cũng rất chán nản: "Trong lòng nô tỳ có tâm sự, không để ý tới cô gia."
Từ Vân Tê chỉ đành bỏ cuộc, lúc chạy tới Cẩm Hoà đường thì trời đã sáng lắm rồi.
Từ Vân Tê cau mày đi tới cửa, Hách ma ma vừa ra đón là nàng nói ngay: “Vương phi bị đau đầu, tốt nhất không nên dùng đá lạnh.”
Hách ma ma cười khổ: “Lão nô cũng khuyên như vậy nhưng Vương phi không nghe.
Còn nữa, hôm nay có khách đến nên đừng làm lớn chuyện.”
Từ Vân Tê không nói gì nữa, bước qua ngưỡng cửa đi vào trong, nàng vòng qua bức bình phong thì phát hiện có hai vị khách đang ngồi trong gian phòng rộng lớn.
Một bên là Tuần Vân Linh, là người Từ Vân Tê quen biết.
Người còn lại mặc một bộ váy tím với áo khoác mỏng thêu hoa quế, búi tóc kiểu hoa bách hợp.
Mặt mày thon dài dịu dàng, da thịt trắng nõn tinh tế, gương mặt tròn quý khí đúng là mỹ nhân hiếm có.
Đây không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là Từ Vân Tê đã thấy rõ chiếc vòng tay lộ ra dưới ống tay áo của bà ta.
Một chiếc vòng tay màu đỏ bằng ngọc Hòa Điền, màu sắc nồng đậm và sáng bóng, thoạt nhìn đã có chút lâu đời.
Hai mắt Từ Vân Tê chậm rãi nheo lại, bước chân cũng hơi chần chờ, có lẽ đã suýt quên mất mình đang ở nơi nào.
...
Nhóc béo kia ghen tị khi thấy cảnh nàng khoe chiếc vòng bạc kia nên đã lẻn vào nhà trộm vòng của nàng đi đúng lúc mẫu thân ra ngoài đi tìm cha.
Nàng tức giận đuổi theo thì bị nhóc béo chặn cổng khóa cửa nhốt nàng ở trong.
Cho nên nàng chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn người khác đoạt lấy chiếc vòng bạc yêu quý của mình, vui vẻ chạy nhảy như bay trong viện.
Đúng lúc này, ngọn lửa bất ngờ bùng lên từ hàng rào tre khô héo bên ngoài.
Nữ nhân kia đứng trên cầu hình vòm từ trên cao nhìn xuống, nhìn nhóc béo gào thét vì bị bỏng, trên mặt nở nụ cười lạnh.
Nàng không nhìn rõ dáng vẻ ấy cũng không nhớ lại được, nhưng khi nhìn lén qua cửa sổ, nàng vẫn nhớ rõ trên cổ tay đang giơ lên của người kia có một chiếc vòng Huyết ngọc.
Đã từng có một khoảng thời gian, chiếc vòng Huyết ngọc kia là cơn ác mộng của nàng.
Trong giây lát, Từ Vân Tê đã hiểu ra mọi chuyện.
Thì ra là thế.
Rốt cuộc là như vậy.
Quả nhiên là vậy.
Từ Vân Tê mỉm cười.
Lúc này, Tuần Vân Linh chú ý đến nàng, vội vàng đứng lên hành lễ: “Tam tẩu tẩu.”
Từ Vân Tê bị giọng nói kiều mị này thức tỉnh.
Nàng duyên dáng đứng trong sảnh, cúi đầu thi lễ với Hi Vương phi trước.
Hi Vương phi nhìn nàng, gương mặt lộ vẻ lười nhác, chỉ tay về phía Tuần phu nhân: “Tức phụ của Hành ca nhi, đây là phu nhân của Tuần Các lão nhà cách vách.
Cuối tháng này là đại thọ của Tuần Các lão, hôm nay bà ta cố ý đến đây để đưa thiệp mời."
Đưa thiệp mời là một chuyện, nhưng chuyện quan trọng nhất vẫn là Tuần phu nhân muốn xem thử Từ Vân Tê là ai.
Có năng lực đẩy nữ nhi nhà mình rời đi trong thất bại dễ dàng như vậy thì chắc chắn không phải người đơn giản.
Người đã đứng ngay trước mặt.
Tuần phu nhân vừa nhìn rõ khuôn mặt đó thì lập tức hoảng loạn.
Từ trước tới nay, bà ta luôn trưng ra dáng vẻ hiền lành thân thiện, trong lúc nhất thời không biết nên xưng hô với Từ Vân Tê như thế nào nên đã gọi nàng là Quận Vương phi.
Tuần phu nhân thầm khinh bỉ, gọi Tam thiếu phu nhân cũng không thèm quay đầu nhìn, cuối cùng bà ta hỏi Hi Vương phi: “Không biết quý danh của thê tử Tam công tử là hai chữ nào, chỉ mong sau này hai bên sẽ thân thiết với nhau hơn.”
Khi bà ta gọi Tạ thị thì lại là Vận Di, tới khi gọi Lý thị thì lại là Huyên Nghiên, tới bây giờ khi gặp Từ Vân Tê cũng tự nhiên gọi ra khuê danh của nàng.
Từ Vân Tê ngồi xuống, ống tay áo lay động, bình tĩnh nhìn vào mắt bà ta, gằn từng chữ một: "Ta họ Từ, tên là Vân Tê."
Tuần phu nhân vừa nghe được hai chữ này, chung trà trong tay lặng lẽ rơi xuống.