Kiều Thê Bất Đắc Dĩ



Phụ nhân kia lại tiếp tục dong dài hỏi những điều cần chú ý trong ẩm thực hằng ngày, Từ Vân Tê đều kiên nhẫn trả lời.

Vất vả lắm mới chờ đến khi bà ấy rời đi, nàng vừa uống một ngụm trà nhuận họng thì cửa phòng bị mở ra từ đằng sau, người đến mặc một chiếc áo rộng, vóc dáng cao lớn, tay vuốt bộ râu đen, thong thả bước vào phòng.

“Ngươi đến đây làm chi? Hồi trước ta đã truyền tin cho ngươi, bảo ngươi hãy hết hy vọng đi, chỉ sợ ông ấy đã không còn nữa, ngươi đừng tiếp tục tìm làm gì.”

Từ Vân Tê chậm rãi đứng dậy, xoay người nhìn ông ta, nụ cười trên môi đã hoàn toàn biến mất.

Hai năm trước, ngoại tổ phụ đến Tây châu hái thuốc, từ đó không còn thấy về nhà.

Chờ mãi mà không thấy ngoại tổ phụ hồi âm, Từ Vân Tê bèn nhờ người của tiêu cục đến Tây châu tìm ông ấy.

Hai tháng sau, nhận được tin tức ngoại tổ phụ bị ngã xuống vách núi mà chết, Từ Vân Tê cảm thấy như trời sập.

Nàng và ngoại tổ phụ sống nương tựa lẫn nhau mười mấy năm, gần như suốt ngày không rời xa nhau.

Ngoại tổ phụ vừa rời đi, nàng cứ như diều đứt dây, hốt hoảng không biết đi đâu.

Ấp ủ tín niệm sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể, Từ Vân Tê mang theo hành lý một mình đến Tây châu tìm ngoại tổ phụ.

Trèo đèo lội suốt nửa năm mà không thu hoạch được gì, mẫu thân Chương thị khuyên nàng hãy chấp nhận sự thật, nhiều lần sai người đến đón nàng hồi kinh.

Khi ấy Từ Vân Tê đã mất hết hy vọng, sống như một con rối gỗ, mặc cho người của mẫu thân đón mình đến Kinh thành.

Có lẽ là từ trong sâu xa đã chú định, hoặc là ý trời lồng lộng, nàng bất ngờ phát hiện tín hiệu mà ngoại tổ phụ để lại ở ngoại ô Kinh thành.

Đó là tín hiệu cầu cứu mà hai ông cháu từng giao kèo với nhau.

Từ Vân Tê lệ tràn khóe mi.

Sau khi vào Kinh thành, nàng nghĩ mọi cách liên lạc với đồ đệ cũ và bạn cũ của ngoại tổ phụ, tìm kiếm chung quanh, tiếc rằng đã suốt một năm mà vẫn không có tin tức gì.

Từ Vân Tê đứng yên trong chốc lát, dần dần lộ vẻ giật mình ngơ ngác: “Hồ chưởng quỹ, mấy ngày nay ta cứ trằn trọc khó ngủ, đột nhiên nghĩ rằng, có lẽ phương hướng của chúng ta đã sai lầm.”

Hồ chưởng quỹ hơi kinh ngạc: “Nghĩa là sao?”

Đôi mắt Từ Vân Tê như rẽ mây nhìn trời, bình tĩnh đến lạ thường: “Để lại tín hiệu ở ngoại ô Kinh thành chưa hẳn đồng nghĩa với việc ông ấy đã vào kinh.


Có lẽ kẻ bắt cóc đã bắt ông ấy đến thành trấn gần đây cũng nên.”

Hồ chưởng quỹ chậc lưỡi, vẻ mặt kinh dị, bỗng trầm ngâm nói: “Phía đông Kinh đô là Thông châu, phía tây là Yến châu, tín hiệu mà sư phụ để lại hồi ấy có chỉ hướng không?”

Từ Vân Tê lắc đầu: “Không có, tuy nhiên ngươi có thể sai người đến Thông châu hoặc Yến châu hỏi thăm.”

Nghe vậy, Hồ chưởng quỹ khựng lại, vẻ mặt ngượng nghịu nhìn Từ Vân Tê: “Sư muội, không phải là ta không muốn đâu, mà làm vậy thật sự chẳng khác nào mò kim đáy bể, chỉ tốn công vô ích thôi.”

Hồ chưởng quỹ và Chương lão gia tử từng có duyên phận sư đồ trong thời gian ngắn, niệm tình nghĩa này, suốt một năm qua, ông ta đã bỏ tiền xuất lực giúp đỡ Từ Vân Tê không ít.

Bảo ông ta tìm hiểu tin tức ở Kinh thành thì còn có thể suy xét nhưng đến Thông châu hoặc Yến châu, thật sự là vượt quá năng lực của Hồ chưởng quỹ.

Từ Vân Tê biết rõ ông ta đang băn khoăn chuyện gì.

Nàng tiến lên trước một bước, nói chắc như đinh đóng cột: “Ta sẽ giúp ngươi tọa chẩn một năm, không lấy một đồng bạc nào.”

Hồ chưởng quỹ cứng họng, buồn rầu nhìn tiểu sư muội, chép miệng không lên tiếng.

Suốt một năm qua, Từ Vân Tê đã giúp y quán của ông ta kiếm được không ít danh tiếng, khiến ông ta dần dần mở rộng thị trường ở nam thành, đồng thời cũng cho ông ta được chứng kiến bản lĩnh của tiểu sư muội này, chỉ có điều chừng đó vẫn chưa đủ.

Thấy ông ta vẫn không tiếp lời, Từ Vân Tê cũng đoán được ý đồ của ông ta.

Nàng khẽ mím môi, dường như vừa đưa ra quyết định rất quan trọng.

“Một năm, trong vòng một năm, chỉ cần ngươi tìm kiếm ngoại tổ phụ giúp ta, ta sẽ cho ngươi châm phổ mà năm xưa ngoại tổ phụ để lại.”

Ánh mắt Hồ chưởng quỹ lóe lên, cố gắng che giấu ý mừng dưới đáy mắt.

Ông ta im lặng trong chốc lát, không lâu sau đã giả vờ như bất đắc dĩ nói: “Ôi chao, sư muội nói vậy khiến sư huynh ta đây biết làm thế nào? Đành vậy, ta sẽ giúp ngươi thêm lần này, ngày mai ta sẽ cử người đến Thông châu…”

Từ Vân Tê không dám ở lại lâu.

Một khắc sau, nàng trở lại cửa hàng may, mua một chiếc áo mùa đông để che giấu rồi về phủ.

Đến Thanh Huy viên, Ngân Hạnh hầu hạ nàng dùng bữa, nhân tiện hỏi: “Cô nương, người thật sự định đưa châm phổ của lão gia tử cho Hồ chưởng quỹ à? Theo nô tỳ thấy, Hồ chưởng quỹ không có ý tốt đâu.”

Vẻ mặt của Từ Vân Tê vẫn bình thường: “Thiên hạ nhốn nháo đều đến vì lợi, thiên hạ nhộn nhịp đều hướng đến ích, ta nhờ ông ta làm việc, không cho ông ta lợi ích sao được? Ngoại tổ phụ còn sống trên đời cũng sẽ không muốn bản lĩnh của mình bị chôn vùi trên thế gian.”


Hai ngày sau, lại đến ngày hẹn tái khám của một bệnh nhân.

Từ Vân Tê kiếm cớ về nhà mẹ đẻ, lại đi xin gặp Vương phi.

Lần này Vương phi không gặp nàng, song lại phàn nàn với lão ma ma: “Nhìn kìa, nó cũng chỉ yên phận được mấy ngày, chung sống lâu thì dần lộ bản tính.

Nó coi Vương phủ chúng ta là chợ bán đồ ăn, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à?”

Thấy Hi Vương phi nổi giận, lão ma ma dở khóc dở cười khuyên nhủ: “Hồi trước người vừa gả đến đây, chẳng phải cũng suốt ngày đòi về nhà mẹ đẻ hay sao? Tam thiếu phu nhân còn nhỏ, nhớ mẹ ruột cũng là chuyện thường tình.”

Cho dù Hi Vương phi không thích Từ Vân Tê nhưng cũng không thể bạc đãi nàng, ngăn cản không cho nàng ra ngoài.

Bà ấy hít sâu mấy hơi, ra lệnh cho nha hoàn: “Đi nói với Từ thị, sau này muốn ra ngoài thì báo cáo với đại tẩu của nó, đừng đến trước mặt ta nữa.”

Thế là Từ Vân Tê chuyển sang phòng nghị sự tìm trưởng tẩu Tạ thị, cho thấy mình muốn về nhà mẹ đẻ.

Tạ thị không có khả năng gây khó dễ cho nàng nên đồng ý để nàng ra ngoài.

Lại là nửa tháng nữa, gần một tháng trôi qua kể từ khi nàng và Bùi Mộc Hành đại hôn.

Kể từ hôm ấy Bùi Mộc Hành rời đi, Từ Vân Tê chưa từng gặp lại hắn.

Gần đây, Đại Ngột liên tục quấy nhiễu biên cảnh, trong triều lại bó tay vì chuyện quân lương, Hoàng đế trách cứ Hộ bộ, tất nhiên Hộ bộ Thượng thư đổ bội cho kho lúa Thông châu.

Bùi Mộc Hành phụng dưỡng bên cạnh Hoàng đế mỗi ngày, phụ tá Hoàng đế trong phòng văn thư, tham dự chuyện cơ mật, bận đến nỗi tối mày tối mặt, hiển nhiên là đã quên mất trong nhà có tiểu kiều thê vừa qua cửa.

Từ Vân Tê thường xuyên đi sớm về trễ, dần dà thích nghi với cuộc sống trong Vương phủ, đồng thời dần quên mất mình vẫn còn một người chồng.

Cuộc sống của nàng ở Vương phủ cũng không tệ lắm, đồ ăn trong Vương phủ rất ngon, mỗi ngày đều có đủ loại món ngon được bưng đến đúng giờ.

Từ Vân Tê vốn không kén chọn, ăn món gì cũng hoan hỷ, không chỉ có vậy, hai ngày trước phòng may thêu của Vương phủ còn đến nơi đo kích cỡ để may mấy bộ xiêm y mùa đông cho nàng.

So với cuộc sống màn trời chiếu đất ngày xưa, giờ đây nàng nghiễm nhiên như chuột sa chĩnh gạo.

Hơn nữa, nàng còn không cần hầu hạ bà mẫu.


Điều duy nhất khiến nàng phiền não là xuất hành bất tiện, mỗi khi rời phủ đều cần thiết báo cáo với Tạ thị.

Hôm nay muốn về nhà mẹ đẻ, ngày mai muốn ra chợ mua sắm, nàng đã tìm gần hết lý do rồi.

Một buổi chiều ngày cuối tháng 11, Từ Vân Tê nhận được một phong thư khẩn cấp do người gác cổng đưa đến.

Có một thiếu phụ mang thai 5 năm tháng đến Thành Dương y quán, thiếu phụ đau bụng không ngừng, hơn nữa đã thấy máu, chỉ đích danh yêu cầu Từ nương tử của y quán khám chẩn.

Nhận được lá thư này, Từ Vân Tê không khỏi sốt ruột, vội vàng ra lệnh cho Ngân Hạnh: “Không quan tâm ngươi kiếm cớ gì, giúp ta báo với trưởng tẩu một tiếng, ta rời phủ trước đã.”

Từ Vân Tê nhặt áo choàng lên, nhanh chóng bước ra cửa.

Hôm nay tuyết rơi lả tả, đường phố bị đóng một lớp băng mỏng, trước cổng phủ Hi Vương đã được trải một lớp vải nỉ dày, quản gia đang chỉ huy người hầu dọn dẹp tuyết đọng trước đình để tránh chủ nhân bị trượt chân.

Từ Vân Tê mặc một bộ váy trắng, khoác áo choàng dày bước ra cổng.

Bông tuyết phả vào theo cơn gió, chui vào mí mắt của nàng.

Nàng nghiêng đầu né tránh, đến khi ngước mắt lên thì bỗng thấy một chiếc xe ngựa dừng trước cổng, một bóng người cao gầy vén rèm bước ra.

Bốn mắt nhìn nhau, đôi phu thê đều ngây ngẩn cả người.

Có lẽ là vì đã lâu không gặp Từ Vân Tê, khi thấy gương mặt trắng bệch của nàng, Bùi Mộc Hành lại không kịp nhận ra nàng ngay lập tức.

Từ Vân Tê lại lập tức nhận ra người chồng hờ này, không khỏi cảm thấy bối rối.

Hắn không về sớm cũng không về trễ, lại cứ về nhà đúng vào thời điểm này, chẳng phải chặn đường nàng hay sao?

Từ Vân Tê vắt óc kiếm cớ để thuyết phục Bùi Mộc Hành cho phép nàng ra ngoài.

Sắc mặt Bùi Mộc Hành nhanh chóng khôi phục bình thường, bắt đầu đánh giá tiểu thê tử trước mắt.

Vóc dáng của nàng mảnh mai thướt tha, gương mặt nhỏ xíu đắm chìm trong đống lông thỏ bông xù trắng tinh, có vẻ càng đáng thương nhút nhát.

Bùi Mộc Hành nhận thấy nàng đang định ra ngoài.

Giờ này nàng không ở nhà mà ngược lại muốn ra ngoài, chắc chắn là có việc gấp.

Bùi Mộc Hành nhanh chóng bước lên bậc thềm.

Bông tuyết rơi trên vai hắn như phủ lớp sương, càng tôn lên gương mặt tuấn tú sáng ngời, tựa như tiên nhân bước ra từ tranh vẽ.

Nhìn trượng phu đầy người khí thế, Từ Vân Tê kìm nén lo âu trong lòng, vẫn cười tủm tỉm khuỵu gối hành lễ với hắn: “Tam gia đã về rồi.”


Đã lâu không nghe giọng nói của nàng, mềm mại như lông vũ lướt qua vành tai, cảm giác là lạ, Bùi Mộc Hành không khỏi hạ thấp giọng nói, ôn tồn hỏi: “Nàng định ra ngoài à?”

Từ Vân Tê đang định trả lời thì lúc này, Ngân Hạnh hớt hải chạy ra từ cánh cửa, hét lên: “Thiếu phu nhân, nô tỳ đã bẩm báo Đại thiếu phu nhân rồi, Đại thiếu phu nhân đồng ý cho chúng ta ra ngoài…”

Từ Vân Tê quay đầu nhìn nha hoàn đang la hét, nháy mắt ra hiệu cho nàng ấy.

Lúc này Ngân Hạnh mới thấy Bùi Mộc Hành đã về phủ, vội vàng dừng bước chân, nấp sau lưng Từ Vân Tê.

Từ Vân Tê vỗ trán, quay sang nhìn Bùi Mộc Hành, đã thấy sắc mặt của trượng phu bỗng trầm xuống, thầm nghĩ không ổn, sợ Bùi Mộc Hành sẽ nổi giận, nàng vội giải thích: “Tam gia đừng trách, chuyện này là có nguyên nhân, nha hoàn của ta hơi nóng vội…”

Bùi Mộc Hành không quan tâm Từ Vân Tê đang nói gì, trong đầu liên tục vang vọng câu nói của Ngân Hạnh.

Từ Vân Tê ra ngoài, phải cần đại tẩu Tạ thị đồng ý mới được?

Tạ thị là cái đinh gì mà có thể làm chủ cho Từ Vân Tê?

Mặc dù hắn và thê tử không thân nhau là sự thật, thậm chí hắn gần như quên mất Từ Vân Tê trông như thế nào nhưng phu thê có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, hắn tuyệt đối không cho phép Từ Vân Tê phải sống nhìn mặt người khác.

Bùi Mộc Hành kìm nén vẻ mặt giận dữ, hỏi Từ Vân Tê: “Nàng ra ngoài, tại sao phải hỏi ý Tạ thị?”

Từ Vân Tê nghẹn họng, mờ mịt nhìn trượng phu, mới chợt nhận thấy Bùi Mộc Hành chú ý lệch hướng.

“Mẫu thân bị bệnh, miễn thỉnh an buổi sáng chiều tối cho ta, nói rằng nếu ta muốn ra ngoài thì cứ hỏi đại tẩu…”

Chuyện này không cần giấu, cũng không giấu được.

Từ Vân Tê không rõ Bùi Mộc Hành nghĩ gì nên chỉ có thể báo cáo sự thật.

Bùi Mộc Hành là người như thế nào? Chỉ trong mấy câu ngắn ngủi đã tìm được manh mối.

Hắn cụp mi mắt, tức giận đến nỗi bật cười.

Tính nết của mẫu thân như thế nào, chẳng lẽ hắn lại không biết hay sao?

Hắn giơ tay chỉ xe ngựa của mình: “Nàng ngồi xe của ta rời đi, chuyện trong nhà để ta giải quyết.”

Từ Vân Tê cảm thấy vẻ mặt của Bùi Mộc Hành hơi quái dị.

Nàng không hiểu ra sao nhưng lại không có thời gian bận tâm chuyện khác.

Nghĩ đến thai phụ đã lâm vào tình trạng nguy kịch trong y quán, nàng không nói hai lời chạy xuống bậc thang, trèo lên xe ngựa.

Nhìn bóng lưng nàng rời đi, vẻ ôn hòa trong mắt Bùi Mộc Hành chợt biến mất, xoay người tiến về phía Cẩm Hòa đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận