Kiều Thê Bất Đắc Dĩ



Giờ mùi ba khắc buổi chiều, Hi Vương phi vừa ngủ trưa dậy.

Hai ngày nay, bà ấy đổi sang dùng đơn thuốc mới nên cơn đau đầu giảm nhẹ rất nhiều, sắc mặt của bà ấy cũng giãn ra không ít.

Chốc lát sau, ma ma từ bên ngoài tiến vào: “Bẩm Vương phi, Tam công tử đã về.”

Nghe vậy, Hi Vương phi mừng rỡ, không khỏi đưa mắt nhìn về phía cửa tìm kiếm: “Cuối cùng cũng về rồi!”

Vóc dáng cao lớn của Bùi Mộc Hành đi vòng qua bình phong phỉ thúy điêu khắc tử la lan, trên người hắn khoác một chiếc áo khoác màu mặc, lông áo dính đầy tuyết sương, bước đi nhàn đình lững thững, đuôi lông mày ẩn chứa gió tuyết nhưng không ảnh hưởng đến phong thái trác việt của hắn.

Hắn mỉm cười, tiến lên hành lễ: “Nhi tử xin thỉnh an mẫu thân.

Khoảng thời gian này nhi tử rất bận, không thể phụng dưỡng bên cạnh mẫu thân, xin bồi tội với mẫu thân.”

Nhìn đứa con trai xuất sắc nhường này, Hi Vương phi mỉm cười đến nỗi đuôi mắt mềm mại như nước: “Con của ta, nghe phụ thân con nói, lần này con viết tấu chương về quân lương rất hợp ý tổ phụ của con, đại thần trong triều lại càng khen ngợi hết lời, mẫu thân rất tự hào về con.”

Xưa nay mẹ hiền đều thương con, đối với Hi Vương phi mà nói, Bùi Mộc Hành vẫn luôn là đứa con quý giá nhất.

Trưởng tử của Hi Vương phi – Bùi Mộc Tương không hề nổi bật trong đám Hoàng tôn, thậm chí còn không bằng thứ tử Bùi Mộc Cảnh, điều này khiến Hi Vương phi suy sút tinh thần một thời gian dài.

Mãi đến Bùi Mộc Hành 7 tuổi trấn áp sứ thần, khiến Hi Vương phi nở mày nở mặt, Hi Vương phi cũng có thể ưỡn thẳng lưng trước mặt trượng phu và hoàng thất.

Hi Vương phi yêu thương Bùi Mộc Hành nhất, người thân thiết nhất trong lòng Bùi Mộc Hành cũng là Hi Vương phi.

Mẫu từ tử hiếu, được người khác ca ngợi.

Lão ma ma đích thân tiến lên cởi áo khoác cho Bùi Mộc Hành, đồng thời có nha hoàn bưng ghế bành đặt trước mặt Hi Vương phi, Bùi Mộc Hành ngồi xuống ghế.

Hi Vương phi lại hỏi: “Sao con lại trở về vào lúc này?”


Trước giờ Bùi Mộc Hành vẫn đi sớm về trễ, rất hiếm khi hồi phủ vào buổi chiều.

Bùi Mộc Hành chăm chú nhìn mẫu thân, trả lời: “Bệ hạ dẫn nhi tử đến cung của Hoàng hậu nương nương dùng bữa, nương nương giao một số việc cho nhi tử nên nhi tử hồi phủ một chuyến.”

Nghe vậy, sắc mặt của Hi Vương phi nhất thời lộ vẻ khác thường, giọng điệu trở nên căng thẳng hơn: “Hoàng hậu nói gì?”

Dạo này thân thể của Hi Vương phi không khỏe, đã lâu chưa vào cung thỉnh an, Bùi Mộc Hành vừa nói như vậy, bà ấy lập tức cho rằng Hoàng hậu muốn trách cứ mình.

Nhận thấy nỗi lo âu của mẫu thân, Bùi Mộc Hành giải thích: “Nương nương nghe nói thân thể mẫu thân không khỏe nên vô cùng quan tâm, căn dặn nhi tử hồi phủ thăm mẫu thân.

Nương nương rất là khoan dung độ lượng nhân hậu, nào có chỉ trích một lời?”

Biết tâm tư của mình bị nhi tử nhìn thấu, Hi Vương phi không khỏi xấu hổ.

Bà ấy không đi thỉnh an nhưng Hoàng hậu lại quan tâm bà ấy, thật sự khiến bà ấy hổ thẹn.

Bùi Mộc Hành lại hỏi: “Chứng đau đầu của mẫu thân sao rồi?”

Nhắc đến đây, sắc mặt Hi Vương phi trở nên mềm mại: “Nhờ con mời danh y giúp ta nên ta đã khỏe hơn nhiều.” Thấy trên người hắn còn vương sương giá, bà ấy tiện tay nhét lò sưởi tay của mình vào tay hắn.

Bùi Mộc Hành nhận lò sưởi, cười nói: “Đây là điều mà nhi tử nên làm.”

Bùi Mộc Hành ôm lò sưởi tay ngả lưng ra ghế, từ tốn nói: “Nhi tử mới gặp Từ thị ở cổng…”

Nghe vậy, Hi Vương phi ngẩn ra trong chốc lát, sau đó giọng nói cao vút: “Nó ra ngoài hả? Sao nó lại ra ngoài nữa?”

Hi Vương phi đang định quở trách hành vi gần đây của Từ Vân Tê cho nhi tử biết, lại nghe Bùi Mộc Hành nói: “Gió tuyết càng ngày càng lớn, giờ này nàng ấy ra ngoài, chắc chắn là có việc gấp.”

Hi Vương phi bĩu môi: “Nó thì có việc gấp gì?”

Nghe giọng điệu của mẫu thân, Bùi Mộc Hành thở dài trong lòng, có thể thấy được mẫu thân có thành kiến quá sâu đối với Từ Vân Tê: “Mẫu thân không phải là nàng ấy, sao biết nàng ấy có việc gấp hay không? Nàng ấy là con người, cũng có thất tình lục dục, có lẽ là liên quan đến lão mẫu thân của nàng ấy, cũng có thể là họ hàng bạn bè mà nàng ấy quan tâm…”


Hi Vương phi dần dần hiểu được ý bảo vệ trong lời nói của hắn.

Bà ấy thăm dò nhi tử bằng ánh mắt đầy ẩn ý, nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát rồi cười yếu ớt: “Ái chà chà, Hành Nhi của ta cũng biết che chở tức phụ rồi à?”

Bùi Mộc Hành trả lời thản nhiên: “Nàng ấy là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của con, con che chở nàng ấy là điều dĩ nhiên.”

Hi Vương phi khẽ hừ một tiếng, ghen tỵ nói: “Người xưa có cậu cưới vợ quên mẹ, con ta cũng không ngoại lệ.”

Bùi Mộc Hành đã đoán được bà ấy sẽ nói như vậy, bèn đặt lò sưởi tay xuống, thấy bên cạnh có một nha hoàn bưng bát canh hầu hạ, bèn đến gần, tự tay cầm bát canh dâng lên cho mẫu thân: “Mẫu thân, nàng ấy còn trẻ, có điều gì không ổn, người làm bà mẫu thì cứ dạy dỗ nàng ấy, đây là chuyện thường tình, nhi tử sẽ không hó hé nửa lời.

Chỉ có điều, nếu bắt nàng ấy suốt ngày khúm núm trước mặt đại tẩu, làm việc phải nhìn sắc mặt của người khác, nhi tử sẽ không cho phép.”

Bùi Mộc Hành không nói “không vui”, mà nói “không cho phép”.

Hắn dùng giọng nói vững vàng để bày tỏ thái độ kiên quyết của mình.

Hi Vương phi quên nhận lấy bát canh trong tay hắn, kinh ngạc nhìn hắn: “Ta không có ý đó…”

Bà ấy chỉ không muốn gặp Từ Vân Tê nên mới đuổi nàng sang chỗ Tạ thị, nay bị Bùi Mộc Hành nhắc nhở, bà ấy cũng nhận thấy không ổn.

Chỉ có điều, lần đầu tiên nhi tử nói chuyện với mình bằng giọng điệu này vì một nữ nhân, trong lòng Hi Vương phi rất khó chịu.

Bùi Mộc Hành không cho Hi Vương phi cơ hội nổi giận, chỉ từ tốn nói: “Nàng ấy có việc van xin đến trước mặt người, cho dù người mắng mấy câu thì nàng ấy cũng chỉ còn nước cúi đầu nghe dạy dỗ, chỉ có điều đừng để người bên ngoài hạ nhục thể diện của nàng ấy.

Đương nhiên, nếu thật sự đến trước mặt mẫu thân thì con nghĩ rằng, với lòng khoan dung rộng lượng và nhân hậu của mẫu thân, chắc hẳn sẽ không khó xử nàng ấy…”

Hi Vương phi phát hiện lời hay đều bị hắn nói hết, bà ấy không còn lời nào để nói, lại nghĩ đến lúc này Bùi Mộc Hành vừa khen Hoàng hậu “khoan dung độ lượng nhân hậu”, nếu bà ấy còn không biết mục đích của Bùi Mộc Hành thì chẳng khác nào kẻ ngốc.


Bà ấy tức giận chỉ vào hắn mắng: “Con học được cái trò miệng lưỡi trơn tru này hồi nào vậy hả? Mặt ngoài là dỗ dành ta, trên thực tế sợ ta ức hiếp tức phụ của con…”

Bùi Mộc Hành đầu tiên là nhắc đến Hoàng hậu, lại dẫn đến chuyện của Từ Vân Tê, chính là để nhắc nhở Hi Vương phi chớ suy bụng ta ra bụng người, lấy lòng dạ của mình mà đoán lòng dạ người khác.

Lúc này, Hi Vương phi mới nhận lấy bát canh mà hắn đưa, thở dài: “Thôi vậy thôi vậy, con đã nói đến nước này rồi, ta còn có thể làm gì nữa đây? Sau này nó muốn đi đâu thì cứ báo với Hách ma ma một tiếng, cứ tùy nó vậy.”

Chờ Hi Vương phi uống canh xong, Bùi Mộc Hành lại từ từ nói: “Con biết người đã tốn rất nhiều tâm tư vì hôn sự của con, khiến người vất vả rồi… Người không thích nàng ấy, con cũng không ép, tuy nhiên người hãy nể mặt con mà khoan dung với nàng ấy.

Nàng ấy là thê tử của con, mặt mũi của nàng ấy cũng là mặt mũi của con.

Trong phủ hòa thuận ấm áp thì con sẽ không có nỗi lo về sau.”

Hi Vương phi biết rõ Bùi Mộc Hành không muốn cưới Từ Vân Tê nhưng hôm nay lại đến trước mặt bà ấy nói những lời này vì sự êm ấm giữa mẹ chồng nàng dâu, trong lòng bà ấy không khỏi cảm thấy ấm ức thay cho nhi tử, đồng thời cũng bị dao động.

Hắn làm việc bên ngoài đã mỏi mệt lắm rồi, mình làm mẫu thân sao có thể khiến hắn phí tâm tư? Thế là bà ấy lau nước mắt trên khóe mắt, trả lời: “Ừ, trong lòng mẫu thân đều có suy đoán.”

Hai mẹ con đều thấu hiểu nhau, rất nhiều lời nói không cần phải rõ ràng.

Sau khi trò chuyện với Hi Vương phi thật lâu, Bùi Mộc Hành lại lui ra ngoài, vừa bước ra cửa thì thấy Hi Vương không biết đang xách thứ gì trong tay mà lại thậm thà thậm thụt nấp bên ngoài nghe lén.

Bùi Mộc Hành bất đắc dĩ nhìn phụ thân, Hi Vương lại tiến lên, vẻ mặt tràn đầy bội phục: “Vẫn là con có cách giải quyết.

Ta đã khuyên nhủ thật lâu mà mẫu thân của con vẫn cứng đầu không nghe, con vừa ra tay, bà ấy lập tức bình thường trở lại.”

Bùi Mộc Hành không muốn trò chuyện này với ông ấy, chỉ lạnh nhạt nói: “Vụ án Thông châu đã có tiến triển mới, khi nào phụ vương rảnh rỗi thì hãy gọi con đến thư phòng thảo luận chuyện này.”

Hi Vương gật đầu.

Thấy Bùi Mộc Hành định rời đi, ông ấy giữ hắn lại: “Ôi chao, con khuyên nhủ mẫu thân con thì đạo lý rõ ràng, còn con thì sao?”

Ánh mắt của Bùi Mộc Hành chợt khựng lại.

Hi Vương chế nhạo vỗ vai hắn: “Con đối xử với nó tốt hơn một chút, còn hơn là làm bất cứ chuyện gì.”

Sau khi bỏ lại câu này, Hi Vương xách một thứ trên tay khệnh khạng bước vào cửa, giọng nói hào phóng suýt nữa đâm thủng trời: “Vương phi, ta hồi phủ rồi.


Nàng nhìn xem, ta mang thứ gì về cho nàng này? Đây là gà gói lá sen mà hồi xưa nàng thích ăn nhất đấy… Còn nhớ năm xưa, ta trèo tường vào quý phủ của nàng…”

Bùi Mộc Hành lắc đầu, nhanh chóng rời đi.



Giờ mùi bốn khắc, Từ Vân Tê vội vàng chạy đến Thành Dương y quán.

Người đánh xe là cận vệ của Bùi Mộc Hành, được huấn luyện bài bản, kỷ luật nghiêm ngặt.

Sau khi đưa Từ Vân Tê đến nơi, hắn ta bèn đứng chờ trước xe ngựa, không nhìn chung quanh, cũng không hỏi nhiều lời.

Khi Từ Vân Tê chạy lên lầu thì thấy thiếu phụ kia đang nằm trên giường, cả người co giật, hít thở không đều, nghiễm nhiên đã có dấu hiệu suy kiệt.

Nàng cởi áo choàng rồi nhanh chóng tiến lên, rửa tay bắt mạch cho nữ tử, Ngân Hạnh mở túi đựng thuốc mà nàng mang theo đến đây, Từ Vân Tê châm cứu, nàng ấy đưa kim châm, chủ tớ chung sống với nhau nhiều năm nên vô cùng ăn ý.

Khoảng hai khắc sau, cuối cùng cũng ổn định mạch tượng cho thiếu phụ, hạ thể đã ngừng cháu máu, lúc này lại kê đơn thuốc dưỡng thai, dặn dò học đồ sắc thuốc cho nàng ấy uống.

Lại là một khắc trôi qua, thiếu phụ dần dần tỉnh lại, đưa mắt nhìn quanh một vòng, thấy một nữ tử dung nhan nhàn tĩnh đang ngồi bên giường, nét mặt mỉm cười, thiếu phụ đoán được nàng là Từ nương tử - nữ y nổi tiếng hiện nay, đôi mắt không khỏi ngấn lệ.

“Đa tạ ân cứu mạng của Từ nương tử.”

Từ Vân Tê an ủi nàng ấy: “Ngươi hãy chú tâm sinh dưỡng, nhất định không được nóng giận nữa.”

Từ Vân Tê bắt mạch, biết được nàng ấy bị cấp hỏa công tâm*.

Nghe vậy, thiếu phụ nhất thời rơi nước mắt lã chã.

*Cấp hỏa công tâm: một hiện tượng trong Trung y, khi con người nóng giận quá mức sẽ làm tổn thương tim mạch, dẫn đến đau tim và ngất xỉu.

Ngân Hạnh vô cùng tò mò, vừa châm trà cho Từ Vân Tê vừa nhìn hai chủ tớ đang cúi đầu kìm nén nước mắt, hỏi: “Đang yên đang lành, sao lại ra nông nỗi này?”

Thiếu phụ nghẹn ngào không trả lời được, ngược lại là nha hoàn phụng dưỡng bên cạnh nàng ấy vừa nghẹn ngào vừa giải thích: “Nương tử xin hãy nghe nô tỳ nói, sáng hôm nay, lão phu nhân nhà ta nghe nói cô gia thua bạc ngoài sòng bạc nên chửi ầm lên.

Cô nương nhà ta thấy bà mẫu nổi giận thì tốt bụng khuyên nhủ bà ta đừng làm tổn thương thân thể, nào ngờ lão phu nhân lại không biết ơn, bà ta không thể dạy dỗ được nhi tử của mình thì trút giận lên đầu cô nương nhà ta, đẩy cô nương ngã xuống đất… Bà ta nói những lời sỉ nhục cô nương rất độc ác, còn nói gì mà từ khi cô gia cưới cô nương nhà ta, bà ta chưa bao giờ được nhúng tay vào chuyện của nhi tử, mắng cô nương mê hoặc cô gia, vứt bỏ mẹ già sang một bên… Cô nương đã bao giờ làm chuyện như vậy đâu? Thế nên cô nương tức giận không nhẹ, thế mới động thai khí…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận