Hôm nay trời đẹp lắm, đi chơi đi, đang nghỉ phép mà.
----Như chương 5, chương 7 đây là một chuỗi dài chia ra nhiều phần----
-------------------------------------------------------------------------------------------
Biệt Điện Thái Tử
Bạch Dương cuối cùng cũng tỉnh giấc, cô ngồi dậy mới biết bản thân đang ngồi trên giường của Thái Tử, không lẽ là anh bế cô lên?
- Mà Thái Tử đâu mất rồi? Thôi đi về.
Bạch Dương vừa bước xuống giường, không biết sao mà Song Tử tự dưng xuất hiện trước cửa, mồ hôi còn chảy nhễ nhại, nhìn là biết có chuyện gấp.
- Ủa em tôi----
- Tại sao Thái Tử kk của tao đến phủ Quốc Sư rồi!? - SoT
- Ủa mắc gì hỏi tao? - BD
- Mày ở cùng với ổng cả đêm kia mà!? - SoT
- Ủa sao tao biết? - BD
Sự chịu đựng của con người đúng là có giới thiệu--- đúng là có giới hạn, Song Tử giờ chỉ muốn nhào tới bóp chết Bạch Dương, ai mà cho phép bạn thân thờ ơ với nhau như thế.
- Đi! Đến phủ Quốc Sư lôi đầu Thái Tử kk về cho tao!!
- Mày muốn Thái Tử với Quốc Sư đến với nhau cơ mà, chèo OTP không được cái đổ cho tao đục thuyền hả!?
- Đục niềm tin và hi vọng ấy, Lệnh Hồ Như xuất hiện rồi!
Nghe ba từ Lệnh Hồ Như, Bạch Dương chợt nổi da gà, chưa gì mà gặp địch rồi à, cô còn chưa củng cố quân lực, sợ là không dám đối mặt kìa.
- Đơ ra làm gì, mày vừa lên kí hả, tao kéo đi không được!
- Có lên miếng nào đâu, tao không muốn đi!!
- Tao có kêu mày đi đánh ghen đâu mà không đi!?
- Khác gì đánh ghen đâu má!!
Bạch Dương bám chặt vào thành giường, Song Tử dùng hết sức lực lôi con bạn thân đi, cơ mà Bạch Dương đúng gầy, Song Tử mà lỡ làm mạnh tay là gãy xương nó mất.
- Ủa hai đứa?
Thiên Yết từ đâu xuất hiện, nàng là đi tìm Song Ngư để nói vụ hôm qua, mà lại không tìm thấy con bé đâu.
- Nhị Hoàng Tỷ giúp muội! Thái Tử kk đi ' nɠɵạı ŧìиɦ ' rồi!
Nghe lời Song Tử thốt ra, Thiên Yết tuy không hiểu, nhưng trực giác nàng cho rằng Thái Tử là đang làm việc xấu, và Song Tử là đang kêu Bạch Dương giúp đỡ.
Vì thế, Thiên Yết tiến tới gỡ tay Bạch Dương đang bám thành giường ra, cô ngã cái bụp xuống đất, sau đấy là nàng bế cô lên.
- Lão Tam, Thái Tử ở đâu?
- Phủ Quốc Sư!
Nhìn Thiên Yết mặt lạnh lạnh như thế thôi, nàng cũng thích hóng chuyện phết, nghe xong liền bế Bạch Dương rời đi nhanh hơn cả Song Tử.
- Nhị Hoàng Tỷ đợi muội!
----------------------------------------------------------------------------
Chuyên mục sắp tới là làm loạn ở Phủ Quốc Sư_____
- Thái Tử, ngài cười cái gì?
Sư Tử cầm cuốn sách mà không nhịn cười nổi, anh cầm sách che mặt, rồi hé nhìn Thiên Bình, rồi lại che mặt cười.
Thiên Bình đương nhiên khó chịu, có ai mà chịu được người nhìn thấy mình là cười đâu, hắn liền ném cuốn sách vào mặt Sư Tử, mặc kệ quyền cao chức trọng đến đâu, không ai là hắn không quản được, cứ cho là hắn phách lối đi, đến cả hoàng đế tương lai hắn còn quản, thế hắn mới Quốc Sư.
- Ngài còn cười hả?
- Ta xin lỗi thay cho Tam Hoàng Muội, ta thực sự không ngờ.
.
haha.
.
không ngờ.
.
hahhaa.
.
!
Sư Tử hạ sách xuống định đối diện trực diện với Thiên Bình, nhưng khi vừa hạ xuống thấy được mặt hắn, anh không nhịn được lại cười phá lên.
- Không biết nàng ta chạy đi đâu rồi!
Thiên Bình quay mặt đi, nếu không Sư Tử thấy mặt hắn lại cười như điên, rõ ràng mặt hắn đâu còn cái gì, chỉ là bị Song Tử làm hơi quá tay nên sưng đỏ lên thôi, vậy mà anh còn cười được.
- Ca, ta đem trà đến này.
Lệnh Hồ Như đem lá trà vào đưa cho Thiên Bình, hắn nhận trà rồi gọi nàng ta đem bộ ấm trà qua, còn Sư Tử vẫn cầm sách che mặt cười.
- Ấy Quốc Sư, tiểu cô nương vừa gọi ngài là ca ca ấy, nàng là muội muội ngài ư?
Sư Tử sợ bỏ sách xuống thì lại cười, mà cười thì Thiên Bình sẽ lại ném sách vào mặt anh, nên không dám đối diện với hắn luôn.
- Thái Tử có hứng thú ư? Vậy thì bỏ sách xuống đi.
Thiên Bình cẩn thận pha trà, Sư Tử nghe thấy tiếng va chạm nhau của mấy cái cốc mới nhẹ nhàng hạ sách xem thử nhan sắc của tiểu cô nương kia.
Khi hắn vừa hé mắt nhìn, cửa phòng liền mở tung ra, Lệnh Hồ Như đúng lúc định rời đi thì cửa mở, nàng ta cũng biết giật mình chứ bộ, giật mình hơn là thấy người mở cửa là Thiên Yết, đúng hơn là nàng đạp cửa ấy, đương nhiên là vẫn còn bế Bạch Dương.
Bạch Dương vừa thấy Lệnh Hồ Như đã hoản, ôm chặt lấy Thiên Yết, Song Tử cuối cùng cũng đuổi kịp tới, vỗ vỗ vai Thiên Yết.
- Nhị.
.
Nhị Hoàng Tỷ.
.
bỏ nàng ta xuống được rồi.
.
!
- Mà nàng không muốn xuống.
Thiên Yết cũng muốn bỏ Bạch Dương xuống lắm, nàng buông lỏng cả hai tay, còn Bạch Dương trực tiếp bám lấy nàng luôn.
- Trời ơi con điên, bỏ idol tao ra!!
Song Tử cố gỡ mấy ngón tay của Bạch Dương bám chặt lấy Thiên Yết, nàng chỉ còn cách đứng yên cho hai đứa này, một đứa bám chặt như keo 502, một đưa gỡ hoài không ra.
Được một lúc bất lực với Bạch Dương, Song Tử mới để ý đến Lệnh Hồ Như, nàng ta đứng nhìn ba người, và mắt nàng ta lúc này lại không có hồn.
- Tam Công Chúa.
.
? Nhị Công Chúa.
.
Thẩm Tiểu Thư.
.
?
Lệnh Hồ Như mấp máy môi, dừng mắt ở Bạch Dương, Song Tử ban nãy còn thấy nàng ta liếc mắt qua cô thì có hồn, qua Bạch Dương và Thiên Yết thì lại không.
- A Như, ngươi đừng quan tâm, giờ ngươi định đi đâu vậy?
Song Tử lên tiếng hỏi nàng ta, nàng ta nhìn qua Song Tử, đôi mắt liền trở nên trong hơn, nàng nở nụ cười với cô.
- A, ta đi đưa đồ cho ca ca, có vị Thái Tử tới tìm huynh ấy, không lẽ mọi người tới tìm Thái Tử?
Lệnh Hồ Như nói chuyện rất hiền hòa, cái giọng ngọt ngào ấy khi lọt vào tai Thiên Yết, nàng liền nhíu mày, nhìn là biết Thiên Yết không thích cái giọng ngọt tựa mật ong như thế, đương nhiên trùng hợp là nàng cũng không thích mật ong.
- A.
.
sao biết hay vậy?
- Ta chỉ là phỏng theo biểu cảm của mỗi người thôi.
Ai mà tin chứ, vì ở trước mặt Lệnh Hồ Như có ai ưng nàng ta đâu mà tin.
____________________Còn Tiếp________________img
Hình như hôm qua mới là Đoan Ngọ____.