Kiều Thê Của Đại Lão Muốn Bỏ Trốn


Thông báo lịch đăng: 2 ngày 1 chương
Truyện đã edit chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad @nhacuatortue867
Nơi Giang Nguyệt đứng cũng khá phô trương, vây quanh cậu nào là vệ sĩ, trợ lý, và tài xế.

Hơn nữa tổng giám đốc của khách sạn còn đích thân tới tiếp đón, khiến nơi này chật ních như một buổi họp báo, khó mà không để ý đến.

Vừa chụp ảnh xong, Trương Tuấn Vũ bèn tò mò nhìn sang.
Giang Nguyệt nảy ra ý tưởng, bất ngờ ôm lấy Phó Hồng Dữ, kêu cứu.
"Có bọ! Có bọ!"
Cậu vùi mặt vào áo vét của Phó Hồng Dữ, tận dụng chiều cao 1m88 của Phó đại gia để tạo thành một tấm chắn hoàn hảo.

Phó Hồng Dữ sững sờ, bảo vệ cậu vợ trẻ của mình và liếc nhìn xung quanh: “...!Bọ?”
“Cái gì, bọ gì?”
Tổng giám đốc của khách sạn còn hoảng hốt hơn tất cả mọi người, đầu lưỡi gấp gáp đến mức suýt chút nữa thắt lại, vừa cầm máy tính bảng vừa quơ quào lung tung trên không trung.

“Bọ gì, ở đâu vậy!?”
Giang Nguyệt thả lỏng tay đang nắm quần áo, liếc nhìn ra bên ngoài.

Trương Tuấn Vũ và những người bạn khác vẫn đứng cách họ một vài bức tượng, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía nhóm người của cậu.

Thấy vậy, cậu tiếp tục giả bộ, dậm chân sợ hãi: “Ở, ở ngay bên trái em nè, bay tứ tung!”
Trợ lý, vệ sĩ, tài xế và giám đốc khách sạn… Những người có mặt vội vàng nhìn trái, rồi lại nhìn phải, cố gắng giúp Giang Nguyệt bắt một bọ không tồn tại.

"Ở đâu? Còn ở đó sao?"
"Cậu chủ nhỏ, bọ bay đi rồi?"
"Chẳng lẽ nhìn nhầm, trong sảnh làm gì có bọ?"
Giang Nguyệt lén liếc nhìn nhóm bạn, thấy họ cầm thẻ phòng xoay người rời đi.


Lúc này, cậu thở phào nhẹ nhõm lui khỏi vòng tay của Phó Hồng Dữ.

“Ồ, không sao đâu.” Giang Nguyệt vô tội chỉ vào một cây xanh bên trái, “Hình như là lá rung, em nhìn nhầm.”
“Nhìn, nhìn nhầm rồi?” Tổng giám đốc thở dài, suýt chút nữa đau tim, “Không có thì tốt, không có cũng tốt."
Phó Hồng Dữ lạnh lùng liếc nhìn tổng giám đốc một cái.

“Nếu đã gây ra ảo ảnh thị giác, nghĩa là không hợp đặt ở đây.

Khi nào có thời gian, thì mời kiến ​​trúc sư đến xem nên thay đổi như thế nào."
Tổng giám đốc vội vàng gật đầu nói: “Dạ, Phó Gia, ngày mai - không không không! Tối nay, tối nay tôi sẽ mời người đến!”
Phó Hồng Dữ không trả lời, dẫn Giang Nguyệt đi.
Giang Nguyệt vô tội lè lưỡi, thầm xin lỗi tổng giám đốc trong lòng, tôi sẽ cố gắng hết sức khen ngợi ông, để ông được thưởng tiền thưởng tiền nha!
Phó Hồng Dữ muốn kiểm tra cơ sở vật chất của khách sạn, vì vậy hắn đưa Giang Nguyệt đi dạo một vòng.

Sau một hồi đi đi dừng dừng, gần hai giờ trưa họ mới đi vào một phòng tiệc để ăn trưa.
Giang Nguyệt đã rất thoải mái cả buổi sáng, vui vẻ tận hưởng chuyến tham quan và bữa ăn trưa.

Chỉ cần Phó Hồng Dữ bận chuyện công việc không có thời gian quản lý cậu, thì đi đâu cậu cũng thấy vui vẻ, chỗ nào cũng cảm thấy thoải mái.
Vui vẻ chẳng được bao lâu thì cái đáng ghét lại sáp đến.
“Ăn no chưa?”
Trong lúc rảnh rỗi hiếm hoi, Phó đại gia tranh thủ ăn mấy ngụm cơm, thở một hơi, nhất định muốn đi qua trêu chọc Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt rất khó chịu, nhưng vẫn không thể chống lại hành động của Phó Hồng Dữ, thế là bị hắn ôm vào lòng.
“A… rất nhiều người đang nhìn.” Giang Nguyệt nghiến răng, cố gắng chỉ để lộ ra một chút kháng cự, “Người ta thấy sẽ cười nhạo mất!”
Ở nhà chơi đút ăn play thì cũng thôi đi - Giang Nguyệt nhịn! Ở bên ngoài cũng muốn làm nữa hả? Người tuổi này đúng là có mọi tật xấu, ham muốn kiểm soát quá mạnh!
“Có thể vào đây đều là người một nhà, anh xem ai dám chê cười em?”
Phó Hồng Dữ không đút cậu ăn, mà chỉ ôm cậu vợ trẻ ngồi trên đùi mình, sờ soạng khuôn mặt nhỏ bé của cậu, thuận tiện ăn đậu hủ.

“Anh còn muốn bọn họ nhìn xem.

Ăn no rồi thì kêu Quản Tuấn đưa em về phòng, buổi chiều em chợp mắt một lát để giữ tinh thần sảng khoái."
"Hả?" Mắt Giang Nguyệt sáng lên, làm bộ đáng tiếc nói, “Tiên sinh không nghỉ ngơi sao?”
Lời nói thì toát ra tủi thân và hoang mang, nhưng trong lòng Giang Nguyệt thực sự nghĩ: Ồ, có chuyện tốt như vậy sao?
“Anh làm xong việc trước.” Phó Hồng Dữ bóp chặt cái cằm nhỏ nhắn của Giang Nguyệt, như nhắc nhở cảnh cáo, “Đưa em đi chơi, nhưng cũng đừng chạy lung tung.

Để em về phòng nghỉ ngơi, em phải ngoan ngoãn ngủ, hiểu không?"
Giang Nguyệt sợ hãi đến mức tưởng rằng kế hoạch chạy trốn của mình đã bị bại lộ - Phó Hồng Dữ đang nói bóng nói gió với cậu sao?
Nhưng nghĩ kỹ lại, cậu đã bắt đầu hành động đâu?
Cùng lắm chỉ là dùng thuốc tránh thai một thời gian, bí mật làm thân với người giúp việc trong nhà.

Ngày hôm kia, cậu vòi vĩnh tiền với Phó Hồng Dữ, mà đến tận bây giờ Phó Hồng Dữ vẫn chưa đưa cho cậu!
“Tiên sinh có ý gì thế?” Giang Nguyệt hất tay Phó Hồng Dữ ra, bĩu môi tỏ vẻ không vui, "Tiên sinh cố ý nói thế, chẳng lẽ anh nghĩ em muốn chạy trốn?”
“Đề phòng vẫn hơn." Phó Hồng Dữ uyển chuyển nói, châm một điếu thuốc khác và bắt đầu phả khói, "Đừng làm trái lời anh, em sẽ không có trái cây ngon để ăn."
Giang Nguyệt ậm ừ: “Em nào có làm trái ý tiên sinh? Nhưng ngược lại là tiên sinh, nói lời mà không giữ lời; nói sẽ đưa tiền cho em, mà hai ngày rồi em cũng chưa nhận được một xu!”
“Em muốn lấy tiền mặt, chờ chuẩn bị xong anh sẽ kêu người đưa đến trước mặt em.” Phó Hồng Dữ nói chuyện với điếu thuốc trong miệng, rất thản nhiên, “Ăn ngon uống tốt, em muốn tiền mặt làm gì?”
“Mua sắm!” Giang Nguyệt tự tin nói, “Không phải có trung tâm thương mại ở kế bên sao? Em muốn đi dạo rồi mua sắm! Anh không đưa em tiền, chẳng nhẽ em mua gió Tây Bắc sao?"
"Tiên sinh, anh có thể mở một khách sạn lớn như vậy, hoàng tráng như vậy, đâu thể chuẩn bị một số tiền mặt sáu con số cũng mất nửa thế kỷ chứ? Anh không thể cho, hay anh không muốn cho em?"
Phó Hồng Dữ ngậm lấy điếu thuốc trên miệng, phun ra làn khói trắng rồi hừ lạnh: “Bé cưng, phép khích tướng dễ dùng như vậy sao?"
“Em đâu có?” Giang Nguyệt lắc cánh tay đang khoác cổ Phó Hồng Dữ, hành động như một đứa trẻ làm sai xong chỉ biết làm nũng, “Em nói thật mà.

Tối nay em muốn đi mua sắm, tối nay em muốn có tiền!
“Lát nữa kêu người lấy mang đến cho em.”
Phó Hồng Dữ không những cho Giang Nguyệt đi mua sắm, mà còn đồng ý yêu cầu của cậu.
Phó Hồng Dữ vòng tay qua eo cậu rồi nâng người cậu dậy, hắn ném điếu thuốc vào chiếc gạt tàn pha lê do người phục vụ đưa cho, rồi lấy nước trái cây nhấp một ngụm.

"Ngày mai rồi đi mua sắm.

Tối nay có việc khác - em đi xã giao với anh."
Giang Nguyệt miễn cưỡng nói, "Được ạ..."
"Nếu không có việc gì thì về phòng đi." Phó Hồng Dữ cũng đứng dậy, vẫy tay gọi trợ lý, “Quản Tuấn, đưa phu nhân về phòng.”
Trước mặt Phó Hồng Dữ, Giang Nguyệt giả vờ ngoan hết mức có thể.

Khi nghe tin phải rời đi, cậu nhanh chóng chào tạm biệt Phó Hồng Dữ một cách lưu luyến.
Sau khi rời khỏi phòng tiệc, Giang Nguyệt lập tức bộc phát bản chất thật của mình.

Cậu muốn đi dạo ở đây một lần nữa, và muốn ngắm nghía lần nữa.

Nhưng để thực hiện được, cậu buộc phải đi vệ sinh trước khi trở về phòng.
Trợ lý Quản Tuấn đã đi theo Phó Hồng Dữ nhiều năm, anh vô cùng trung thành và tận tụy với Phó Hồng Dữ.

Tác phong làm việc cũng có đôi nét giống với Phó Gia mặt lạnh: Trong công việc nói một thì không có hai, nếu mềm lòng thì sẽ bị dồn vào chỗ chết.
Dẫu vậy, Quản Tuấn vẫn thiếu kinh nghiệm trong những chuyện không liên quan đến công việc.

Ví dụ, Phó Gia yêu cầu anh đưa phu nhân về phòng.

Sẽ rất dễ dàng thực hiện mục tiêu "dẫn người về phòng", nhưng phu nhân nghịch ngợm ngó nghiêng khắp nơi, khiến Quản Tuấn cũng phải bó tay.

“Phu nhân, Phó Gia đã nói phải đưa ngài về phòng an toàn và không được đi đâu khác.”
“Tôi đi vệ sinh cũng không được?” Giang Nguyệt chỉ vào phòng vệ sinh cách đó không xa, “Tôi không phải tội phạm, có cần phải nhìn chằm chằm thế này không?"
Bao nhiêu năm nay Phó Hồng Dữ và thuộc hạ luôn làm việc với nhau thuận lợi như cá gặp nước - có thể nói Quản Tuấn là một trợ lý siêu cấp toàn năng, nhưng cuối cùng anh vẫn thua dưới tay phu nhân chỉ mới 18 tuổi.
“Được rồi phu nhân.” Cuộc sống không hề dễ dàng, trợ lý thở dài, “Tôi sẽ đưa ngài đến phòng vệ sinh gần nhất.”
“Tại sao lại đưa tôi đến đó?” Vẻ mặt của Giang Nguyệt kinh hãi, “Anh không hiểu cái gì là nam nam thụ thụ bất thân sao?”
Quản Tuấn cứng họng: "Ý tôi không phải vậy, tôi..."
"Tìm một chỗ rồi đợi tôi."
Giang Nguyệt chỉ vào một góc, "Thôi, anh đứng đó đi, tuyệt đối không được phép đi theo tôi - không được rời khỏi khu vực này nửa bước! Nếu không, tôi sẽ báo cáo với tiên sinh, nói anh muốn làm chuyện xấu với tôi!"
Quản Tuấn làm ra vẻ đầu hàng: "Dạ thưa phu nhân, tôi sẽ đợi ngài ba phút."

"Ba phút? Nếu tôi cảm thấy không khỏe hoặc đau bụng thì sao?"
"Tôi sẽ đi bao lâu tùy thích, anh không đợi đủ mười phút thì đừng hòng đi tìm tôi!"
Giang Nguyệt nói xong hai câu với thái độ cứng rắn, rồi nghênh ngang đi về phía phòng vệ sinh.

Cậu cố ý chọn cho Quản Tuấn một góc khuất tầm nhìn, trước khi vào phòng vệ sinh còn xác nhận vị trí của Quản Tuấn qua tấm gương to đặt bên ngoài.
Thấy trợ lý quả nhiên đứng đúng chỗ, Giang Nguyệt nhân cơ hội chuồn êm vào đoàn người qua đường.
“Hừm, trợ lý đáng ghét! Nếu Phó Hồng Dữ là một con sói đuôi lớn, thì anh là tay sai trung thành nhất!"
Giây trước mới vừa đi xa, giây sau Giang Nguyệt lập tức thỏa sức phàn nàn.

"Trước khi gả vô, mình muốn đi đâu thì đi, sau khi kết hôn họ cứ nhìn mình như tù nhân!"
"Sợ tôi trốn chứ gì? Ôi chao, tôi trốn thiệt cho mấy người xem!"
Cảm giác muốn trả thù trào dâng trong lòng, Giang Nguyệt tăng nhanh tốc độ, lượn một vòng trong HOTEL F.
Không phải cậu thực sự muốn chạy trốn — Giang Nguyệt biết rất rõ mình được đi bao lâu: cùng lắm là trong mười phút.
Mười phút tự do đối với cậu là đủ.

Sau khi thoát khỏi sự kiểm soát của Phó Hồng Dữ, Giang Nguyệt cảm thấy không khí xung quanh cũng thật ngọt ngào!
Chắc chắn rồi, những ông già là giống loài đáng ghét nhất trên thế giới này!
Ích kỷ, cố chấp, lạnh lùng, ham muốn kiểm soát mạnh mẽ...!Phó Hồng Dữ kết hợp hoàn hảo tất cả những đặc điểm mà Giang Nguyệt ghét, hoàn toàn né đẹp tất cả những đặc điểm mà Giang Nguyệt thích.
Chẳng hạn như dịu dàng, chẳng hạn như săn sóc; chẳng hạn như phong độ, giỏi đồng cảm; một ví dụ khác là trẻ trung, năng động, sảng khoái và thẳng thắn, như một tia nắng sưởi ấm lòng người.
“Giang Nguyệt!”
Những ảo tưởng về mẫu người lý tưởng của cậu bị cắt ngang bởi một giọng nói đột ngột vang lên.

Giang Nguyệt rất mất kiên nhẫn và cau mày quay lại.
“Cái gì!?”
Sau đó —— Giang Nguyệt sững sờ khi nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú.

“Sao cậu lại ở đây?”
Trương Tuấn Vũ kinh ngạc bước tới, cúi đầu nhìn Giang Nguyệt.

“Còn… còn ăn mặc nghiêm túc như vậy?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận