Kiều Thê Của Đại Lão Muốn Bỏ Trốn


"Không phải cậu nói trong nhà có việc nên không thể đi du lịch sao?"
Trương Tuấn Vũ khó hiểu.
"Nếu đã có việc bận, tại sao cậu lại xuất hiện ở Thượng Hải và HOTEL F?"
"Ahaha, cái này..." Đầu óc Giang Nguyệt đột ngột quay cuồng, lập tức bịa chuyện, "Mình có việc bận thật mà, hôm nay mình đi dự tiệc cưới."
Giang Nguyệt nói xong, chột dạ vuốt ve quần áo trên người.
Vì phải đi xã giao cùng Phó Hồng Dữ, nên hôm nay Giang Nguyệt đã mặc một bộ tây trang.

Phó Hồng Dữ đã mời các nhà thiết kế hàng đầu thế giới thiết kế bộ đồ này, nên hình dáng và kiểu dáng đều rất tinh xảo.
Chiếc áo sơ mi trắng khỏe khoắn, kế đó là một chiếc ghi lê đen, ngoài cùng là một chiếc áo khoác không cổ giảm bớt cảm giác già dặn và thêm phần trẻ trung.
Quần short lửng, tất chân và bốt da nhỏ nhắn tôn lên đôi chân thon và thẳng của cậu thiếu niên mỹ lệ.
Chuỗi dây chuyền sapphire tinh tế và sang trọng là điểm nhấn hoàn thiện, khiến tổng thể bộ trang phục trông giản dị và hoài cổ, nhưng không làm mất đi sức sống của một thiếu niên mười tám tuổi.
Theo quan điểm của một người bình thường, bộ đồ này quả thực quá cầu kỳ và trang trọng, không giống một bộ lễ phục thông thường.
Đối với Trương Tuấn Vũ đã học cùng lớp ba năm với Giang Nguyệt, lúc nhìn thấy Giang Nguyệt mặc bộ quần áo này không chỉ khiến y biết được "mặt mới" của bạn cùng lớp, mà còn...!quyết liệt làm mới nhận thức ở một số khía cạnh.
—— Trong quá khứ, y đã có nhận thức thiển cận về vẻ đẹp của cậu.
“Đẹp quá.” Trương Tuấn Vũ chân thành khen ngợi, nhìn lên nhìn xuống Giang Nguyệt: “Bộ đồ này đẹp lắm.

Là LV hay Hermes? Thiết kế rất đẹp.”
“Uh… Mình cũng không biết nữa, hình như là của Dior?” Giang Nhạc cười haha ​​nói, “Người nhà đưa đồ cho mình mặc à, mình cũng không biết rõ.”
"Thật sự rất đẹp.

Cậu mặc cầu kỳ như vậy tham dự tiệc cưới, chắc vì đây một người thân rất quan trọng nhỉ?"
Trương Tuấn Vũ bị khơi dậy sự tò mò của mình.
"Nhưng mình nhớ cậu không có nhiều họ hàng mà? Cha của cậu mất sớm, mẹ cũng không có nhiều họ hàng?"
Hoàn cảnh gia đình của Giang Nguyệt được các bạn học ngầm biết rõ.

Trường của họ thuộc kiểu trường nửa công nửa tư, tình trạng các gia đình đơn thân rất phổ biến, và họ sẽ không cố tình né tránh khi nói về điều đó.
“Đúng, đúng, là họ hàng bên mẹ của mình.” Giang Nguyệt trợn tròn mắt, “Chú họ của mình — vâng, đó là chú họ của mình!”

Cậu cho rằng không hoàn toàn sai khi gọi Phó Hồng Dữ là chú, vì với sự chênh lệch tuổi tác của hai người thì Phó Hồng Dữ đủ sức là chú của cậu!
"Wow, đỉnh vậy, có thể đến HOTEL F để tổ chức đám cưới! Mình cũng có một người chú muốn làm tiệc đầy tháng cho con ở đây, nhưng lịch đặt trước đã kín nên không thể đặt được." Trương Tuấn Vũ buông tay.
Giang Nguyệt tiếp tục cười gượng: "Chú mình...!có quan hệ rộng."
"Cậu sẽ ở lại HOTEL F hay dự tiệc xong thì về?"
Trương Tuấn Vũ vô thức hạ giọng và nói một cách bí ẩn.
"Có muốn đi chơi với bọn mình không? Đại miêu, nhị cẩu, tam béo đều có mặt — bọn mình định đi bar tối nay!"
"Tối nay?"
Hai mắt của Giang Nguyệt sáng lên, trông có vẻ rất hào hứng.

Nhưng nghĩ đến việc cậu vẫn phải đối phó với tên cố chấp cuồng kia, thế là Giang Nguyệt lại không còn hứng thú.
"Không chắc nữa, phải coi sao đã.

Lỡ buổi tối còn có hoạt động khác, thì mình không thể đến rồi."
"Không sao đâu." Trương Tuấn Vũ hào phóng xua tay, "Dù gì bọn mình chắc chắn sẽ đến quán bar.

Nếu cậu có cơ hội ghé qua, nhớ gửi tin nhắn WeChat cho mình biết, bọn mình sẽ đợi; nếu cậu không đi được cũng không sao cả."
Giang Nguyệt cảm thấy kế hoạch này ổn, gật đầu.
Vừa định tán gẫu thêm vài câu, tiếng gọi của Quản Tuấn vọng lại từ xa: "Phu nhân - ngài đã đi đâu vậy? Ngài còn ở trong đó không?"
Giang Nguyệt sợ tới mức nhanh chóng định thần lại, xua tay, quay đầu chạy: "Mình có việc phải làm.

Mình về phòng tiệc trước đi! Nếu có chuyện gì thì nhắn WeChat nha, tạm biệt! "
"Hở--!"
Trương Tuấn Vũ ngơ ngác, chỉ kịp lớn tiếng hỏi người đang chạy trốn.
"Mình muốn hỏi, chú họ của cậu kết hôn ở hội trường nào?"
Giang Nguyệt: "Mình không biết—!"
Trương Tuấn Vũ:???
-

Khi Phó Hồng Dữ nói "buổi tối có việc" và bảo Giang Nguyệt đừng đi mua sắm tối nay, Giang Nguyệt cũng đã đoán rằng Phó Hồng Dữ sẽ đưa cậu đến quán bar HORIZON.
Sự thật đã chứng minh Giang Nguyệt đã đoán đúng, vì Phó Hồng Dữ đã thực sự lên kế hoạch như vậy.
Chỉ là thời gian quá trùng hợp, khiến cho Giang Nguyệt và những người bạn cấp ba gặp được nhau.
"Phó Gia, cậu chủ nhỏ, mời đi lối này."
Quản lý quán bar kính cẩn mời mọi người lên lầu.
"Trên lầu là khu VIP cao cấp, nhân viên cũng không lộn xộn.

Nếu Gia muốn yên tĩnh nói chuyện có thể vào phòng riêng ạ."
Giang Nguyệt luôn nhớ về lời mời của Trương Tuấn Vũ, nên cậu rất sợ gặp mặt bạn bè của mình trong bar.

Cũng bởi vì không tập trung, cậu bước hụt và loạng choạng suýt ngã xuống cầu thang xoắn ốc.
"Cậu chủ nhỏ—!"
"Cẩn thận!"
Những người tùy tùng đi theo sau đều vội vàng đi lên đỡ.

May mắn thay, Phó Hồng Dữ nhanh chóng ôm lấy Giang Nguyệt, mới tránh xảy ra tai nạn.
“Không nhìn đường?” Phó Hồng Dữ cau mày, giọng nói giận dữ, “Hay là muốn ngã?"
"Làm sao có thể..." Giang Nguyệt vỗ quần áo, tủi thân nói, "Người ta có bệnh quáng gà mà, không nhìn thấy đường!"
"Thật sao? Anh còn tưởng em muốn trốn nên cố ý ngã."
Phó Hồng Dữ dùng lực lên cánh tay phải đang Giang Nguyệt, dễ dàng ôm chặt lấy Giang Nguyệt nhỏ nhắn.
"Lần sau em còn dám chạy lung tung, anh sẽ kêu mười hai người nhìn chằm chằm em.

Đừng tưởng anh bận rộn là không có thời gian giám sát em, đến lúc anh thực sự giám sát sẽ không dễ dàng như bây giờ."
Phó Hồng Dữ ôm chầm lấy cậu vợ trẻ của mình, những lời hắn thản nhiên nói ra chắc chắn chỉ cần nghe kỹ là biết đó là những lời đe dọa.

Giang Nguyệt biết Quản Tuấn mách lẻo, vì vậy cậu lén trừng mắt nhìn trợ lý đi theo sau lưng Phó Hồng Dữ, rồi ậm ừ làm nũng.


"Em đi vệ sinh xong, nên muốn ngắm vườn hoa bên cạnh thôi.

Khách sạn lớn như vậy, đi dạo một vòng cũng không được sao?"
"Có rất nhiều lý do và lời bào chữa."
Phó Hồng Dữ chọn một chiếc bàn lớn kê sát góc, dù chỗ nằm ở góc khuất nhưng có thể nhìn thấy sân khấu.

Hắn để thiếu niên ngồi lên chiếc ghế sô pha mềm mại rồi mới ngồi xuống.
"Tối nay ngồi ở đây.

Trời tối nên đừng chạy lung tung, ngoan ngoãn đợi." Phó Hồng Dữ liếc nhìn đồng hồ, "Chút nữa, buổi biểu diễn sẽ bắt đầu."
Phó Hồng Dữ không vào phòng riêng vì muốn Giang Nguyệt xem buổi biểu diễn, và phá tan những ý nghĩ chạy trốn của bé cưng.

Chẳng bao lâu, những người bạn của Phó Hồng Dữ đã đến, về cơ bản họ đã gặp nhau trong phòng tiệc bữa trưa - Lưu Tranh cũng có mặt trong số đó.
Vì họ muốn kiểm tra loại và chất lượng rượu, rất nhanh trên bàn rượu đã có đầy những ly rượu đủ hình dạng, mùi rượu nồng nặc bao quanh Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt im lặng đang uống đồ uống không cồn, chỉ có thể ngoan ngoãn dựa vào người Phó đại gia và nghe mọi người nói chuyện.
Từ cuộc trò chuyện của họ, Giang Nguyệt đã biết được cơ chế hoạt động của quán bar HORIZON.
Theo quy chế hội viên của quán bar, những người là thành viên trong của tập đoàn Phó Duyệt có thể vào quán để tiêu phí - nhưng chỉ ở tầng một.
Tầng 2 là khu vực hội viên cao cấp.

Tiêu tối thiểu 500.000 tệ trong một đêm, sẽ được tự động nâng cấp lên hội viên cao cấp, từ đó sẽ được quyền vào tầng 2 thưởng thức các loại đồ uống cao cấp hơn.
Trong thời gian chạy thử mô hình, những người có thể vào HOTEL F đều là hội viên; chỉ cần trên 18 tuổi, là có thể vào quán bar HORIZON.
Giang Nguyệt nhẩm tính việc tiêu hết nửa triệu trong một đêm vẫn khá khó khăn - hoặc đi nhiều người, hoặc phải rất giàu.

Bạn bè của cậu dù không nghèo, nhưng cũng không tiêu nổi 500.000 tệ trong một đêm.
Để đề phòng gặp trực diện nhóm bạn Trương Tuấn Vũ, Giang Nguyệt quyết tâm không đi đâu tối nay, ngoan ngoãn ngồi cùng Phó Hồng Dữ trên tầng hai.
"Như thế nào, buổi biểu diễn bắt đầu sao?"
Trong lúc còn đang ngơ ngác, Phó Hồng Dữ đã ôm chặt lấy Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt tỉnh táo trở lại khi rơi vào lòng ngực đầy mùi thuốc lá và rượu.
"Sao có thể sớm như vậy? Không phải bắt đầu lúc 9 giờ sao?" Giang Nguyệt lấy điện thoại di động ra liếc mắt một cái, "Hiện tại mới 8 giờ 40, còn phải chờ."
Thời điểm điện thoại được mở lên, nó sẽ tự động nhận dạng Face ID và mở khóa màn hình chính.

Tin nhắn WeChat đột nhiên ùa ra, xuất hiện những tin nhắn từ tài khoản [lớp trưởng Tuấn Vũ], cũng như tin nhắn chưa đọc mới nhất: Cậu đang ở đâu? Có đến không?
Giang Nguyệt sợ tới mức vội vàng cất điện thoại, lao vào vòng tay của Phó Hồng Dữ: "Tiên sinh..."
May mắn thay, Phó Hồng Dữ đang lắc ly whisky trong tay và quan sát màu sắc của rượu, không để ý đến màn hình điện thoại di động của Giang Nguyệt.
"Làm sao?"
Phó Hồng Dữ chạm vào phần đùi trắng nõn và mềm mại của Giang Nguyệt, tưởng cậu bị lạnh nên ra hiệu cho người phục vụ lấy một tấm chăn.
"Cái quần này," Phó Hồng Dữ kéo quần đùi của Giang Nguyệt, "Ngắn quá?"
Thấy vẻ mặt của Phó Hồng Dữ vẫn bình thường, Giang Nguyệt tiếp lời nói: "Vốn chỉ dài quá đầu gối, rất hợp với giày của em...!Là do máy lạnh ở đây quá lạnh!"
Tiếng đồ sứ vỡ bất ngờ phát ra từ tầng 1 thu hút sự chú ý của cậu.
Giang Nguyệt rùng mình nhìn xuống hướng phát ra âm thanh.
Có vẻ như một số khách đã uống quá nhiều nên bắt đầu quậy phá? Những người đó đi đứng loạng choạng làm đổ một số đồ trang trí trên mặt đất, và hét lớn với mọi người xung quanh.
Nhưng mọi thứ diễn ra nhanh chóng, và cũng kết thúc nhanh chóng.

Gần như ngay lúc Giang Nguyệt nhìn sang và phát hiện ra vị trí xảy ra vụ việc, vài nhân viên bảo vệ mặc đồ đen chạy tới và bế những vị khách say xỉn đi.

Nhân viên phụ trách dọn dẹp cũng nhanh chóng có mặt, bốn năm người quét sạch những mảnh vỡ trên sàn, cất bộ bàn ghế vào chỗ cũ.

Hai người đàn ông mang đồ trang trí mới đến lấp đầy những chỗ trống.
Giang Nguyệt lần đầu tiên bước vào quán bar, cũng lần đầu tiên chứng kiến ​​cận cảnh những điều này, không khỏi choáng váng.

Sau khoảng mười giây, cậu ngơ ngác quay đầu lại, chỉ xuống phía dưới và hỏi Phó Hồng Dữ.
"Tiên sinh có thấy không? Vừa rồi có người gây rối!"
“Ừ.” Phó Hồng Dữ thấy nhiều nên đã quen với điều đó, giọng nói của hắn vẫn rất thản nhiên.
Giang Nguyệt nhìn ly rượu trong tay Phó Hồng Dữ, rồi nhìn điếu thuốc trên bàn.
Cậu thầm nghĩ, tôi rất hiểu chuyện đó, mà vẫn không biết vì sao anh vừa hút thuốc vừa uống rượu?
- Sợ tuổi đời còn quá dài?
"Anh đã nhìn thấy rất nhiều, vì vậy sẽ không can thiệp."
Phó Hồng Dữ đặt ly rượu trong tay xuống, bóp cằm Giang Nguyệt, nâng khuôn mặt của cậu lên.
“Em — em có thể hay không."
"Nếu không có anh, họ sẽ nhắm vào em."
Giang Nguyệt không hiểu, nghiêng đầu: "Là ai?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận