Kiều Thê Như Vân

Người đã mệt mỏi mà tiến vào mộng đẹp, hai thân thể lõa lồ dính đầy mồ hôi rậm rạp, trong phòng, khắp nơi đều là quần áo rơi lả tả, tinh thần Thẩm Ngạo quá tốt, sức chiến đấu quá cường đại, thân thể không mặc gì, đứng lên, đắc ý cười to, ngoài cửa có tiếng gọi tiểu tỳ Hoàn nhi gõ cửa, trong miệng nói: "Tiểu thư, tiểu thư..."

Thẩm Ngạo không để ý tới nàng, nhưng lại thoáng cái đã hào hứng, đi tìm bút bốn phía, một cảnh tượng tốt như vậy, lại có thể bỏ qua?

Tốt, phải vẽ ra nó, gọi là cái gì bây giờ? Gọi là Chinh Chiến đồ của tiểu lang quân kim cương bất hoại?

Ha ha, cái tên này, thật tốt.

Sắc mặt Thẩm Ngạo hiện lên vẻ hồng, mùi rượu cũng phát tác, đi tìm bút khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được, nghiền mực, bút dính mực nước, liền trấn định tâm thần, cầm bút múa lên trên vách tường tuyết trắng...

Ngòi bút kia múa như bay trên vách tường, thoáng cái, liền vẽ ra hình dáng tiểu mỹ nhân, Thẩm Ngạo chọn dùng chính là phong cách vẽ của Cố Khải Chi, lúc Lưỡng Tấn hình ảnh thoạt đầu dùng hư không làm bối cảnh, Vân Vân cô nương chính là nửa nằm trong hư không, cái thân thể xinh đẹp kia và quần áo còn sót lại phối hợp với nhau, hai bên làm thành một khối.

Trọn vẹn qua nửa canh giờ, Thẩm Ngạo vứt bút xuống mặt đất, con mắt nhìn qua mỹ nhân trên tường, lập tức cười to, cái bức họa này có thể nói là tác phẩm đỉnh phong của hắn, tiểu mỹ nhân nửa nằm giống như say giống như tỉnh kia, cái lông mi kia phảng phất có chút rung động, phảng phất như một khắc sau, mỹ nhân kia liền muốn tỉnh lại, lại như là quyến luyến mà tiếp tục nằm trong mộng đẹp.

Mệt mỏi quá, một loại mệt mỏi mãnh liệt đánh úp lại, Thẩm Ngạo rốt cục chống đỡ không nối, đặt mông ngồi xuống, cười ha ha, trong lòng nghĩ: "Hôm nay thật sự là thống khoái, tiểu mỹ nhân tốt, vẽ cũng tốt, ha ha..." Thân thể hắn lảo đảo, liền dứt khoát để thân thể trần truồng ngủ trên mặt đất.

Một đêm này ngủ được rất thơm ngọt, Thẩm Ngạo đang ở trong mộng, dường như lại thấy được Vân Vân, Vân Vân kia còn đang biểu lộ ra vẻ quyến rũ, khi thì tôn quý, khi thì dung nhan xinh đẹp tuyệt sắc, thoáng cái liền cười khanh khách đối với Thẩm Ngạo, thoáng cái lại khôi phục lạnh như băng, không ngừng xoay quanh biến ảo.

Còn có Xuân nhi, Xuân nhi ở trên cánh đồng bát ngát, giẫm trên đất lầy lội, trong tay cầm một nhúm hoa, chạy tới hướng mình, bên tai Thẩm Ngạo lờ mờ còn có thể nghe giọng nàng hô: "Trầm đại ca, ngươi phải từ từ đọc sách nhé."


Đổ mồ hôi, rất có tội, đọc sách đọc mà lại đến Thì Hoa Quán.

Vụt, Xuân nhi không thấy đâu, Chu Nhược ngoái đầu nhìn lại, trong con mắt kia có chứa thâm tình, lại có vẻ lạnh như băng, nàng mở miệng, hừ lạnh một tiếng: "Thẩm Ngạo, ngươi lại làm xằng làm bậy sao?"

Sát khí Chu Nhược rất nặng, Thẩm Ngạo oa một tiếng liền bị đánh thức, ngồi xuống, đầu óc có chút phát mộng, xem xét hai bên, trên mặt đất vẫn đang rất mất trật tự, tiểu mỹ nhân trên bàn kia đã không thấy rồi, tranh trên vách tường vẫn còn, Thẩm Ngạo đứng lên, phát hiện mình vẫn trần truồng, nhìn xuống liếc tiểu tướng công, cười hắc hắc, "Âu Mỹ quả nhiên bất đồng, chính là so với người khác còn muốn khỏe mạnh hơn một chút."

Thưởng thức bức vẽ trên vách tường kia, ừm, không tệ, rất tốt, chỉ là dường như thiếu thiếu một chút cái gì, không vội, mặc quần áo trước rồi nói sau.

Hắn cúi đầu xuống, muốn tìm quần áo, đi đến cái bàn, lại phát hiện vết máu loang lổ, giống như hoa mai, rơi trên mặt đất, trên bàn.

Thẩm Ngạo hơi sững sờ, không nhịn được, gãi gãi đầu, có chút kinh ngạc nghĩ: "Vân Vân cô nương còn là một xử nữ?"

Không, nói sai rồi, nên nói ngày hôm qua, hôm nay đã không phải rồi.

Khó trách, Thẩm Ngạo bắt đầu nhớ lại, nhớ rõ lúc mình tiến vào, cơ hồ toàn thân Vân Vân đều bắt đầu run rẩy, tinh thần căng cứng, cái răng ngà kia giống như muốn cắn nát.

"Tội lỗi, tội lỗi." Trong lòng Thẩm Ngạo niệm Phật hiệu, trong lòng hơi có chút tiếc nuối, sớm biết như thế, đêm qua không nên thô bạo đối với Vân Vân như vậy, nói không chừng trong lòng Vân Vân có bóng mờ, lập tức lại nghĩ: "Vân Vân đã để cho ta phá trinh, sau này sẽ không để nàng bị người khác đụng phải, tốt, ta muốn chuộc thân cho nàng."


Tính cách Thẩm Ngạo luôn luôn là chỉ có vào chứ không có ra, của hắn chính là của hắn, ai cũng không thể đoạt, đoạt sẽ thua lỗ lớn, phải liều mạng

Quyết định chủ ý, lập tức lại nghĩ tới đêm qua hát ca khúc sờ mười tám chỗ, ha ha, sờ mười tám chỗ quá hay, đáng tiếc Vân Vân không hát, nếu không liền hoàn mỹ rồi.

Tốt, có cơ hội sẽ bảo nàng hát.

Trong lòng hắn cực kỳ vui sướng, không kìm lòng được mà nở nụ cười, quay đầu lại lại nhìn về phía bức vẽ trên vách tường, bên trong vẽ Vân Vân rất vũ mị, rất mê hoặc lẳng lơ, cái bộ dạng ngủ say kia, rất điềm nhiên, chỉ là, có lẽ là cảm giác thiếu thiếu một điểm gì đó, đến tột cùng là thiếu gì đây?

Thẩm Ngạo ảo não nhăn lông mày một chút, rốt cục cũng đã nghĩ tới, còn thiếu một câu thi từ.

Thẩm Ngạo lại hào hứng bừng bừng nhặt bút đêm qua vứt bỏ lên, tìm nghiên mực, mài nghiên, hơi trầm tư một lát, liền vẽ tại nơi chưa có gì: "Đinh Hương cười yêu kiều vô hạn, lời nói mềm, thanh âm thấp, ta chưa từng quen. Không giày, chân sớm bị gió đông thổi tan. Người gầy, trời mặc kệ."

Đây là thơ Thẩm Ngạo yêu nhất.

Thẩm Ngạo rất ưa thích nó, hôm nay đến nơi đây liền lưu lại làm kỷ niệm

Hắn đề hết chữ, lui về phía sau một bước, lại đi thưởng thức chữ mình viết, rất tốt, cái chữ viết này chính là dùng phương pháp của Đổng Kỳ Xương sáng tác, rất có thần vận, rất phù hợp với bức vẽ kia.


"Chỉ là, có lẽ là cảm giác thiếu một chút cái gì đó." Thẩm Ngạo lại nhíu mày.

Nghĩ nghĩ, còn nghĩ tới quốc hồn quốc tuý (tinh hoa văn hoá của đất nước), Thẩm Ngạo vừa cười, tiếp tục cầm bút viết một hàng chữ nhỏ dưới thi từ: 'Kim cương bất hoại, tiểu lang quân Thẩm Ngạo lúc này đã ở đây. Ta nhân khi cao hứng mà đến, nhân khi cao hứng mà về, vui mừng trong hương ôn nhu.'

Chính là nó, bởi vậy, thơi, vẽ, viết, ba cái lưu niệm hợp một, phóng nhãn nhìn lại, thấy rất thoải mái

Đặt bút xuống, Thẩm Ngạo duỗi lưng một cái, mới chậm rì rì tìm quần áo, đang muốn mặc quần áo vào, liền có người nóng nảy gấp rút tiến đến, kéo bức rèm che ra, lại là Vân Vân hai mắt đẫm lệ, Vân Vân trông thấy hắn, kinh ngạc mà nỉ non: "Ngươi còn chưa đi?"

Mông Thẩm Ngạo vẫn lộ ra, tuyệt đối không xấu hổ, cười nói: "Vân Vân cô nương, ta vừa mới bắt đầu đứng dậy."

Vân Vân vừa thẹn vừa giận, vội vàng tới, phụ giúp Thẩm Ngạo nói: "Nhanh, đi mau..."

Xem bộ dạng nàng vội vàng đuổi người, Thẩm Ngạo nói: "Ta còn chưa mặc quần áo."

Vân Vân khóc ròng nói: "Ngươi, ngươi... Không còn kịp rồi, không còn kịp rồi, Trầm công tử, nhanh, có thể xin ngươi đến gầm giường tránh một chút hay không."

Nam tử hán đại trượng phu, có cái gì cần tránh sao?

Thẩm Ngạo lắc đầu, trong miệng nói: "Là có người muốn tới phải không? Thật tốt, ta chào hỏi cùng hắn." Trong lòng hắn sinh ra cảnh giác, xem ra có đối thủ rồi, không được, phải gặp mặt.


Vân Vân khóc, chảy nước mắt ô ô: "Trầm công tử, cứ coi như ta van cầu ngươi, ngươi tránh một chút đi..."

Vân Vân nhìn qua Thẩm Ngạo, hai mắt đẫm lệ, tràn đầy khẩn cầu, hai vai run nhè nhẹ, phảng phất như đang di động bên trong dòng nước chảy xiết, rất yếu đuối.

Thẩm Ngạo mềm lòng, đành phải nói: "Tốt, vì Vân Vân cô nương, ta liền chui xuống gầm giường."

Thẩm Ngạo bất chấp mặc quần áo, xoay người tiến vào gầm giường, trong lòng lạnh lùng nghĩ: "Hừ, lại muốn nhìn một cái xem người đến là ai? Dám đùa giỡn nữ nhân của ta, tìm cơ hội xử lý hắn."

Từ đáy giường xem ra bên ngoài, Vân Vân đang bối rối thu thập phòng, hai chân hình như bị thương không nhẹ, đi đường cũng khập khiễng, đó là hậu quả do Thẩm Ngạo ngày hôm qua quá điên cuồng công kích.

Chỉ một lúc sau, liền nghe được thanh âm một người nam nhân truyền vào: "Vân Vân, Vân Vân, ta tới rồi, mở khóa đi, ta vụng trộm mà leo tường chạy đến đây đó, mau nhìn, đây là lời ta sáng tác cho ngươi."

Cái thanh âm này càng ngày càng gần, theo thanh âm bức rèm che bị nhấc lên, liền vào trong phòng.

"À, xem ra người này nên không phải giám sinh thì chính là Thái Học sinh, nếu không như thế nào lại lên khóa học sớm, còn leo tường? Đồ con mọt sách, thì ra là gặp mặt thân mật, một tên gian phu," Thẩm ngạo thầm mắng trong lòng.

Thanh âm Vân Vân khôi phục bình thường, mềm giọng nói: "Là Trịnh công tử, hôm nay làm sao Trịnh công tử tới sớm như vậy?"

"Thì ra nam nhân này đến không phải lần một lần hai, quá ghê tởm" Thẩm Ngạo ghen ghét dữ dội, trong lòng lại mắng.

"Vân Vân... Đây là có chuyện gì?" Hiển nhiên thư sinh kia phát giác sự khác thường trong phòng, không thể chối cãi, chính là bức vẽ và chữ viết trên vách tường quá rõ ràng, mù cũng có thể ngửi được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận