Kiều Thê Như Vân

Thẩm Ngạo nở nụ cười, Trần Tế tính tình quá quái, chỉ là, muốn trị hắn, Thẩm Ngạo còn có biện pháp. Hắn đứng lên, khẽ mỉm cười thì thầm vài câu với Trần Tế.

Bộ dạng Trần Tế rất ngạc nhiên, hỏi: "Thật sao?"

Thẩm Ngạo gật đầu: "Trần tướng công có dám đánh cuộc hay không?"

Trần Tế rất do dự, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tốt, đánh cuộc một keo thì có làm sao, đã nói trước, không cho ngươi lừa gạt."

Thẩm Ngạo rất ủy khuất nói: "Ta là hạng người như vậy sao? Đạo đức tốt, khinh thường làm loại sự tình này."

"Nếu như thế, liền một lời đã định." Trần Tế đúng là thoáng cái đã bắt đầu nhiệt tình, nói với Vân nô tài: "Vân nhi, châm trà."

"Không cần." Thẩm Ngạo không quen nhìn Trần Tế khách khí, lại quen nhìn cái bộ dạng bộ dạng xa cách kia, nhặt cây quạt trên bàn lên nói: "Ta xin cáo từ, mấy ngày nữa lại đến bái kiến."

"Ai nha nha..." Trần Tế xoa xoa tay đứng lên, rất không có ý tứ: "Trầm tướng công nhanh như vậy đã rời đi, ngay cả nước trà đều không uống một ngụm, quả nhiên là rất xấu hổ."

Liền muốn đưa tiễn Thẩm Ngạo và Chu Nhược, một mực đưa tiễn rất xa, còn lưu luyến không rời vẫy tay tạm biệt, bộ dạng rất không nỡ để hắn đi.

Đầu Chu Nhược đầy sương mù, hỏi Thẩm Ngạo: "Vừa rồi ngươi nói gì đó cùng hắn vậy, vì cái gì mà tính tình quái nhân kia đột nhiên vòng vo quay ngoặt một trăm tám mươi độ?."

Thẩm Ngạo cười nói: "Ta nói ta có thể viết ra một trăm chủng tự thể (trăm loại chữ) bất đồng."

"Trăm chủng?" Chu Nhược ngạc nhiên, rất không tin nói: "Tuyệt đối không có khả năng, chức nghiệp có loại chuyên tấn công chuyên phòng thủ, thư pháp cũng như thế, chính là hai chủng tự thể tinh nghiên đã muôn vàn khó khăn, huống chi là trăm chủng." Chu Nhược nghĩ trong lòng, khó trách Trần tướng công kia đổi giận thành vui, hắn là loại người nhiệt tình yêu thư pháp, nếu có thể nhìn thấy trăm chủng tự thể để hành thư, chỉ sợ muốn nâng Thẩm Ngạo đến bầu trời.

"Cái này Thẩm Ngạo thật là kỳ quái, rốt cuộc hắn có bao nhiêu bổn sự, làm cho người ta không đoán ra."

Thẩm Ngạo không nói lời nào, lại chứng kiến Chu Hằng xông lại từ rất xa, khoát tay về hướng mình, cao giọng hô to: "Thẩm Ngạo, mau tới, mau tới, tranh của quận chúa lại tới nữa!"

Đấu tranh cùng Thanh Hà quận chúa, cơ hồ đã thành bộ phận không thể thiếu trong sinh hoạt của Thẩm Ngạo, Chu Hằng không kịp thở, chạy đến bên người Thẩm Ngạo, thở không ra hơi, nói: "Đi, chúng ta vào thư phòng."

Trên mặt Chu Nhược có chút ít cảm thấy khó xử, cười lạnh một tiếng: "Quận chúa vẽ tranh có cái gì xem." Liền đuổi theo hai người. Nàng không muốn đệ đệ đi lại lâu cùng Thẩm Ngạo, rất không được tự nhiên.

Chu Hằng rất tổn thương, trong miệng nói: "Tỷ tỷ, ta đến một lần, ngươi liền đi, ta có ganh tỵ như vậy sao?" Nói xong lại vội vã kéo Thẩm Ngạo đi vào thư phòng, lấy tranh vẽ ra, bày trên bàn sách, nói: "Xem ra tiểu quận chúa không chịu thua rồi, Thẩm Ngạo, nhất định phải từ từ giáo huấn nàng một chút."

Thẩm Ngạo cúi xuống thân nhìn bức tranh vẽ, ngay từ đầu liền bị bức tranh này hấp dẫn. Nhưng rất nhanh, sắc mặt cũng có chút mất tự nhiên, trong miệng nói: "Kỳ quái, kỳ quái."

Chu Hằng nói: "Có cái gì kỳ quái, hẳn là quận chúa vẽ tranh có tiến bộ? Thẩm Ngạo, ngươi không được chột dạ đâu."

Thẩm Ngạo nói: "Đây là Thụy hạc đồ của Huy Tông hoàng đế."

"Huy Tông hoàng đế là ai?" Đầu Chu Hằng đầy sương mù.

Thẩm Ngạo lúc này mới nhớ tới, Tống Huy Tông còn chưa chết, bây giờ còn chưa có cái này. Chính mình nên vậy gọi hoàng thượng mới được, vì vậy nói: "Hoàng thượng."

"Hả?" Chu Hằng lập tức bị dọa, sắc mặt tái nhợt, ban đầu hắn chỉ là muốn được quận chúa ưu ái, hết sức đi nịnh nọt nàng, ai ngờ quận chúa tận lực làm cho nhục nhã, lại để cho hắn nổi lên tâm tư tranh cường háo thắng. Mời Thẩm Ngạo vẽ tranh cho hắn, chính là đấu một trận cùng với quận chúa, ai ngờ một trận đấu này, lại liên lụy tới hoàng thượng, việc này đã có điểm phức tạp rồi, rất đau đầu.

"Có phải là quận chúa bắt chước hoàng thượng vẽ tranh hay không?" Chu Hằng cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Thẩm Ngạo lắc đầu: "Thụy hạc đồ là tân tác phẩm của hoàng thượng, ta nhớ tác phẩm giống như chính là lúc này mới xuất hiện, bây giờ còn chưa lưu truyền ra, hơn nữa cũng không phải quận chúa vẽ. Ngươi xem phong cách vẽ, nét bút khai trương, rất tinh thần sảng khoái, quận chúa là nữ lưu, đầu bút lông dùng tinh tế tỉ mỉ làm chủ, khi vẽ không xuất ra thần vận như vậy, cho nên, người vẽ tranh là nam nhân."

Chu Hằng chột dạ nói: "Nói như vậy, cái này đã là bút tích của hoàng thượng, thực sự không thể nghi ngờ?"

Thẩm Ngạo lại lắc đầu: "Không phải bút tích thực, chỉ là vẽ hoa điểu bên trong tranh lại có phần giống thần vận của hoàng thượng, ngươi xem chỗ này, có thể phát hiện dấu vết vẽ hay không." Đầu ngón tay Thẩm Ngạo xoay quanh theo nét vẽ chỉ vào con bạch hạc, từ từ đi từ dưới lên, đến chỗ có một chút cong sang bên phải liền bất động: "Nhìn xem, tại đây, rất không lưu loát, có dấu vết vẽ rắn thêm chân."

Chu Hằng dao động cái đầu: "Ta không hiểu, nói như vậy đây không phải hoàng thượng vẽ rồi?"

Thẩm Ngạo nói: "Nhìn phong cách người này vẽ có vài phần tương tự cùng hoàng thượng, nhất là cái lời bạt Gầy kim thể này, rất có thần vận, hiển nhiên người này được qua hoàng thượng chỉ đạo. Tác giả hẳn là người rất thân cận cùng hoàng thượng. Chu công tử ngẫm lại xem, bên người hoàng thượng ngoại trừ nữ nhân chính là thái giám, còn có nam nhân nào có thể thường xuyên làm bạn gần với hoàng thượng?"

Chu Hằng lúc này phát huy nguyên vẹn sức tưởng tượng, lập tức ngạc nhiên nói: "Chẳng lẽ là hoàng tử nào đó?"

Thẩm Ngạo mỉm cười: "Đã đoán đúng, ta hỏi ngươi, Thanh Hà quận chúa quan hệ cùng hoàng tử nào là tốt nhất?"

Hỏi những lời riêng tư này, mặt mày Chu Hằng lập tức bắt đầu hớn hở, nói: "Nên là đứa con thứ ba của hoàng thượng, Triệu Giai, đứa con thứ ba của hoàng thượng là nhân vật rất giỏi, hắn tính cực học vẽ, thiện vẽ nhất chính là tranh hoa điểu, rất tinh sảo, rất nhiều người yêu cầu hắn vẽ.

Trong đám hoàng tử, đứa con thứ ba của hoàng thượng là được sủng ái nhất. Mẫu phi hắn là Vương quý phi, cũng rất được hoàng thượng sủng ái. Đứa con thứ ba của hoàng thượng, là người tương đối quái gở, nhưng lại được công nhận là thiên tài tại thành Biện Kinh.

Hắn vụng trộm tham gia một cuộc thi khoa cử trong năm, đúng là lại đỗ, tiến vào thi đình. Tại thi đình, lại phát huy càng xuất sắc, đoạt được đầu danh trạng nguyên. Đứa con thứ ba của hoàng thượng và Thanh Hà quận chúa đều ưa thích vẽ tranh, cho nên hai người rất hợp nhau, thường xuyên cùng một chỗ lãnh giáo kỹ năng vẽ. Đúng rồi, người vẽ tranh tám phần chính là đứa con thứ ba của hoàng thượng, ai da, ta từng thấy qua hắn vài lần, chỉ là hắn có chút xem thường ta, ai..." Chu Hằng nói đến đây, có vẻ có chút uể oải, hắn là thế tử Quốc công, đi tới chỗ nào không có người đến nịnh nọt lấy lòng, gặp Triệu Giai, đứa con thứ ba của hoàng thượng, thoáng cái liền ỉu xìu.

"Đứa con thứ ba của hoàng thượng Triệu giai?" Thẩm Ngạo cười cười, chỉ vào bức họa nói: "Kỹ năng vẽ của hắn cũng không phải tệ, chỉ tiếc còn non một ít, hơn nữa tận lực đi bắt chước hoàng thượng, lại biến khéo thành vụng. Trình độ của hắn tối đa cũng chỉ tương đương với Dương Khiết. Nếu không phải hắn có cái thân phận hoàng tử này, đơn thuần tính về kỹ năng vẽ, chỉ sợ thanh danh không thể lớn như vậy. Tốt, hắn đã đến khiêu khích, chúng ta cũng không thể thua hắn, cho hắn một bài học."

Chu Hằng đổ mồ hôi: "Ngươi nói nếu chúng ta thắng hắn, hắn có thể thẹn quá hoá giận tùy thời trả thù hay không."

Thẩm Ngạo cười to: "Không thể tưởng được, Chu công tử cũng có thời điểm sợ?"

Chu Hằng nói: "Người ta trả thù chính là ta, cũng không phải ngươi, tốt, mặc kệ hắn, thắng trước rồi nói sau."

Thẩm Ngạo gật nhẹ đầu, cầm giấy và bút mực, nhìn qua cái Thụy hạc đồ này, đóng mắt suy tư, cảm thụ phong cách vẽ của Tống Huy Tông Triệu Cát, kỳ thật tranh của Tống Huy Tông, Thẩm Ngạo đã sớm vẽ qua mấy tấm, bởi vậy cũng tính là quen thuộc. Hắn cầm bút lên, lập tức như rồng rắn bay múa, bắt đầu miêu tả.

Cái bức Thụy hạc đồ này có thể nói là cao điểm trong kỹ năng vẽ của hoàng đế Huy Tông, kỹ xảo hội họa của hắn càng tinh diệu, trong bức tranh, bầy hạc như mây, giống như sương mù, tư thế bách biến, không giống nhau. Càng thêm đặc sắc, là trên trời đầy mây mỏng, hào quang mỏng chiếu xuống mặt, màu ánh sáng tươi sáng rõ nét, thân hạc vẽ bằng mực, con ngươi dùng vách núi gọt giũa, làm cả hình ảnh dạt dào sức sống.

Huy Tông vẫn sở trường vẽ tranh hoa điểu, tranh hoa điểu hắn sáng tác, xác thực là danh bất hư truyền, lúc này khai bút, Thẩm Ngạo không giống trước mấy lần như vậy, liên tục công tác, mà là chỉ vẽ trong chốc lát, liền đột nhiên cầm bút suy tư, phảng phất như đang tìm kiếm cái loại phong cách bút khai trương của Triệu Cát, rất tinh thần sảng khoái, bên cạnh là phong lan cúc trúc, thần vận mị hoặc lệ khí tràn ra. Có đôi khi lại đột nhiên lắc đầu, có khi hé miệng cười nhẹ. Si ngốc ngơ ngác, phảng phất sự vật bên người đều đình trệ. Thiên hạ này, trong lúc đó, chỉ còn lại có Thẩm Ngạo, một người cùng một cây viết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui