Kiều Thê Như Vân

Về đến nhà, tắm giặt bằng nước nóng, vẫn như cũ là đi xem Trần Tế và Đường Nghiêm đánh cờ, hai người ngươi đánh ta đi, Đường Nghiêm dần dần mà chống đỡ không nổi rồi, cuối cùng cũng phải buông tay nhận thua, lắc đầu thở dài, mới nhìn đến Thẩm Ngạo, nói: “ Thẩm Ngạo, thì ra ngươi cũng tới.”

Thẩm Ngạo cười ha hả nói: “ Tùy tiện đến xem, xem nhị vị Sư trưởng đánh cờ, thật sự khiến ta nhớ tới một sự kiện.”

Trần Tế thắng ván cờ, tâm tình đặc biệt tốt, để cờ tướng vào trong hũ, cười ha ha, nói: “ Ngươi cứ nói đi!”

Thẩm Ngạo nói: “ Đệ tử có ý định đi thông báo tuyển dụng một ít nhạc sĩ, nhạc công, họa sĩ, đến học đường dạy võ để dùng.”

“ Hả?”Trần Tế có chút nghi hoặc.

Thẩm Ngạo nói: “ Ngoài thao luyện và ngoại khóa, lại để cho đám giáo úy lên trên lớp học tập cầm kỳ thư họa, năm lúc cuối còn có cuộc thi toàn quốc, đệ tử muốn để cho bọn hắn lấy cái công danh, làm hứng thú đến lớp.”

Đường Nghiêm nắm chòm râu, lắc đầu nói: “ Không thể, không thể, đã là học đường dạy võ, há có thể bảo người làm việc không chuyên chú? Thí dụ như Quốc Tử Giám, tuy cũng có giám sinh ưa thích những tạp nghiệp này, ta cũng là không chịu cổ vũ, mê muội mất cả ý chí, đến lúc đó làm trễ bài học, chẳng phải là dạy hư học sinh?”

Nhưng Trần Tế lại đóng mắt lại, trong đôi mắt dường như đã sờ ra cái gì đó, nói: “ Đường huynh, sao không nghe Thẩm Ngạo nói rõ lý do của hắn trước?”

Đường Nghiêm ung dung cười một tiếng, nói: “ Được rồi, Thẩm Ngạo, ngươi nói đi.”

Thẩm Ngạo nghiêm mặt nói: “ Đệ tử một mực tự hỏi, nên phân chia tướng tá úy, và người lão làng bình thường trong quân như thế nào. Vì vậy mới sáng tạo rất nhiều phương pháp, ví dụ như dạy bảo bọn hắn tuân thủ luật lệ, cường hóa thao luyện, chờ bọn hắn nuôi dưỡng thành thói quen trong học đường, về sau tòng quân mới có thể không sinh ra hiện tượng bất mãn đối với lão binh trong doanh.

Tương lai bọn hắn, phần lớn là Ngu hầu, Đô đầu...các loại võ quan, tiếp xúc khá nhiều sĩ tốt, bởi vậy, khi thấy sĩ tốt lười biếng như thế, không hợp với thói quen mình đã hình thành, tất nhiên sẽ có mâu thuẫn, cho nên nhất định sẽ dựa theo quy củ học đường dạy võ, tiến hành thao luyện đối với đám sĩ tốt.”

Trần Tế gật đầu gật đầu: “ Nếu như một giáo úy, có thể thay đổi mười sĩ tốt, một năm về sau, các giáo úy đồng thời ra trường, có thể luyện được tám ngàn sĩ tốt như họ, phải không?”

Thẩm Ngạo nói: “ Trần tiên sinh nói không sai, nhưng có một dạng đáng sợ nhất, quân doanh dù sao cũng là chỗ ở chung, không phải giáo úy ảnh hưởng quân doanh, mà chính là quân doanh ảnh hưởng bọn họ, tuy bọn hắn tiếp nhận dạy bảo, phải tuân thủ luật lệ rồi, nhưng ai có thể bảo đảm, ba năm năm năm về sau, bọn hắn sẽ không thay đổi thành quân bình thường?”


Đường Nghiêm nói: “ Cái đó và dạy bảo bọn hắn cầm kỳ thư họa có quan hệ gì?”

Thẩm Ngạo cười ha hả, nói: “ Chính là vì đề cao tu dưỡng của bọn hắn, một người tu dưỡng tăng lên tới một hoàn cảnh nào đó, sẽ rất khó bị người ảnh hưởng, ví dụ như người nhàn rỗi trong quân, yêu thích đi tìm kỹ nữ, ưa thích say rượu hoặc là bài bạc, nhưng một người có một chút tu dưỡng, trong lòng sẽ có một loại kiêu ngạo, sẽ có thói quen mâu thuẫn rất mạnh đối với mấy cái này.”

Đôi mắt Trần Tế sáng ngời, nói: “ Không tệ, cho dù quân lính đi đi dạo kỹ viện, phần lớn cũng đều là gặp gỡ cùng gái điếm bình thường, nhưng một người tinh thông cầm kỳ thư họa, tuyệt không chịu đi đến chỗ gái điếm, trong mắt bọn hắn, đám phấn hồng đó chỉ làm bọn hắn sinh ra chán ghét, có phải không?”

Đường Nghiêm không niết râu mép nổi nữa, dốc sức liều mạng ho khan, để che dấu xấu hổ.

Đang tại trước mặt cha vợ, mặt mo Thẩm Ngạo cũng không khỏi đỏ lên, may mắn mà Trần Tế có thể một câu vạch trần hết, chỉ là, những lời này quá trực tiếp đi vào vấn đề, nhưng đúng là thứ Thẩm Ngạo muốn biểu đạt.

Thẩm Ngạo lại cười nói: “ Siêng năng thao luyện, là làm cho bọn họ dưỡng thành thói quen tốt đẹp, đây là tu thân, trong đêm đọc sách, làm cho bọn họ hiểu được tuân thủ luật lệ, hiểu đạo lý bảo vệ gia đình tổ quốc, đây là làm rõ ý chí. Dạy bảo bọn hắn cầm kỳ thư họa, cái này gọi là dưỡng tính.

Một người trải qua tu thân, làm rõ ý chí, dưỡng tính, mặc kệ đưa bọn chúng đến nơi đâu, cũng tuyệt đối không thể bị quân đội phẩm chất kém lây nhiễm, bởi vì thông qua những lịch lãm rèn luyện này, trong lòng bọn hắn, sẽ có một tín niệm, là loại vinh dự tốt đẹp, loại kiêu ngạo thực chất từ bên trong này, bọn họ tuyệt đối sẽ không thông đồng làm bậy cùng quân đội phẩm chất kém, chỉ cần bọn hắn vẫn đang kiên trì, cuối cùng cũng có một ngày, người như vậy sẽ càng ngày càng nhiều, và sẽ thay đổi thói quen trong quân.”

Trần Tế gõ bàn, trầm trồ khen ngợi: “ Không tệ, năm đó, thời điểm ta làm quan, biết cấm quân có rất nhiều thói quen xấu, nếu không thể từ bỏ những tai hại này, Đại Tống ta, cho dù là Bạch Khởi, Tôn Vũ sống lại, chỉ sợ cũng sẽ một mực thối nát xuống dưới, nhưng thói quen khó sửa, nếu muốn từ bỏ những tai hại này, rất khó, phải đúng bệnh hốt thuốc, phương pháp này...rất có tương lai.”

Đường Nghiêm động lòng với phương pháp này, nói: “ Có thể thử một lần, ngươi phải chiêu mộ nghệ sư, cũng rất dễ dàng, không không ngại chào hỏi cùng Thái Học chính Thành Dưỡng Tính, đó là tốt nhất, Thái Học bên trong có một thi họa viện, chuyên môn dạy bảo Thái Học sinh tham gia khảo thi nghệ thuật, những Thái Học sinh này, tuy đều là lương tài Đại Tống ta, nhưng khảo thi nghệ thuật cũng không dễ dàng, mười người thì chín người thi rớt, chỉ cần thuyết phục Thành Dưỡng Tính, lại bảo hắn ra mặt tuyển chọn chút ít Thái Học sinh thi rớt, không quá ba ngày, sẽ có thể đại công cáo thành.”

“ Đi tìm Thành Dưỡng Tính?”Thẩm Ngạo ngạc nhiên.

....................................

Sáng sớm mùng bảy, Thẩm Ngạo cỡi ngựa, chuẩn bị lễ vật, tìm tòa nhà Thành Dưỡng Tính, tiến đến bái kiến.

Kỳ thật, Thành phủ cùng Đường gia cũng không xa nhau, đến cửa Thành phủ, cánh cửa cũng không lớn hơn so với Đường gia, chỉ sạch hơn một ít mà thôi, vào bên trong, gia cảnh hắn cũng không tốt đến nơi đâu, trong lòng Thẩm Ngạo thổn thức, triều đại nào, làm sư phụ đều vất vả cả, cho nên làm cái gì thì làm, đừng đi làm sư phụ.


Thành Dưỡng Tính vốn nghe được Thẩm Ngạo đến, sắc mặt lập tức lạnh đi, nhiều Thái Học sinh ở đây, thấy bộ dáng Thành Dưỡng Tính, liền nhịn không được nói: “ Thẩm Ngạo kia tới làm cái gì? Hừ, chẳng lẽ là muốn tới vũ nhục Thành đại nhân sao? Đại nhân, có lẽ là đuổi hắn đi thôi.”

Thành Dưỡng Tính lắc lắc đầu, nói: “ Xem trước một chút, rồi nói sau.”

Thẩm Ngạo thấy Thành Dưỡng Tính, lập tức hành lễ đệ tử, trong miệng nói: “ Đệ tử Thẩm Ngạo bái kiến Thành đại nhân.”

Thành Dưỡng Tính vội hỏi: “ Hạ quan đâu nhận được đại lễ của Thẩm đại nhân.”Lời này có ý tứ là không muốn làm sư trưởng của Thẩm Ngạo, không muốn quan hệ cùng Thẩm Ngạo.

Thành Dưỡng Tính và Thẩm Ngạo, coi như là đối thủ một mất một còn trời sinh, trước đây, Thái Học, Quốc Tử Giám tranh giành, đã làm cho quan hệ của bọn hắn đến tình trạng thủy hỏa bất dung, trong mắt Thành Dưỡng Tính, Thẩm Ngạo hôm nay đã ở địa vị cao chót vót, lúc này đây tám phần là chồn chúc tết cho gà —— không hảo tâm.

Thẩm Ngạo ngượng ngùng cười nói: “ Đệ tử chuẩn bị chút ít lễ vật cho đại nhân, ha ha, đều là chút ít vật không đáng tiền, đặc sản Khiết Đan quốc, xin Thành đại nhân xin vui lòng nhận cho.”

Thành Dưỡng Tính khoát tay áo, nói: “ Hạ quan không thể nhận được, có lẽ là mời Thẩm đại nhân mang về đi.”Hắn lười biếng nâng mắt lên, nói: “ Thẩm đại nhân có lẽ là không cần lắt léo vòng vo, có chuyện gì, không ngại, cứ đi thẳng vào vấn đề.”

Thẩm Ngạo ngồi ở chỗ trên, chậm rãi nói: “ Đệ tử đi một chuyến này, là tới chúc mừng đại nhân.”

“ Chúc mừng?”Thành Dưỡng Tính ung dung cười nói: “ Chúc mừng cái gì?”

Thẩm Ngạo nói: “ Đương nhiên là chúc mừng Thái Học sinh có nhiều hơn một phương pháp kiếm sống, học đường dạy võ bên kia có ý định chiêu mộ một đám nghệ sư cầm kỳ thư họa...”Thẩm Ngạo nói ra mục đích của mình rất rõ ràng rành mạch, sợ Thành Dưỡng Tính không chịu, xong việc còn bỏ thêm một câu: “ Chỉ cần vào học đường dạy võ, không dám an bài kém, lập tức được nhận chức trợ giáo, như thế nào?”

Trợ giáo, cái quan này không cao lắm, chỉ đáng tòng bát phẩm, tại thành Biện Kinh quan nhiều hơn so với chó, thật sự là không cao, nhưng tốt xấu gì, cũng coi như là mệnh quan triều đình, chính là tại Thái Học, trợ giáo, ít nhất cũng phải do nhân tài được ban thưởng cùng xuất thân tiến sĩ, mới có thể tới đảm đương, bảng giá Thẩm Ngạo nói ra, rất không thấp.

Thẩm Ngạo tâm thần bất định mà nhìn Thành Dưỡng Tính, chờ đợi Thành Dưỡng Tính đưa ra đáp án.


Thành Dưỡng Tính nghĩ nghĩ, nói: “ Vậy cũng là một chuyện tốt, đã như vậy, bổn quan xin đáp ứng, Thẩm đại nhân muốn bao nhiêu người?”

Không thể tưởng được, Thành Dưỡng Tính lại có thể thống khoái như thế, Thẩm Ngạo không khỏi mừng rỡ, kỳ thật hắn sớm đã chuẩn bị xong ba kế sách thượng trung hạ, thượng sách là, nếu thật sự không được, dứt khoát vào cung xin thánh chỉ, thánh chỉ ban xuống, không sợ Thái Học không tha người, về phần trung sách, thì là uy hiếp lợi dụng, họ Thành không đáp ứng, liền cho hắn một giáo huấn, mà hạ sách, thì phải gọi Lưu Thắng mang chăn nệm nhà mình đến, kể từ hôm nay sẽ ở trong nhà Thành Dưỡng Tính, để hắn chán ghét đến chết.

Thẩm Ngạo vui vẻ rạo rựcnói: “ Cầm kỳ thư họa, tất cả năm người Thái Học sinh là đủ rồi, đương nhiên, tốt nhất là tính tình ôn hòa một ít, phẩm hạnh đoan trang càng tốt hơn.”

Thành Dưỡng Tính khẽ mỉm cười, nói: “ Việc này cũng không khó, mấy ngày nữa ta sẽ tuyển chọn cho Thẩm đại nhân.”

Thẩm Ngạo nhân tiện nói: “ Thành đại nhân rất thống khoái, chúng ta không đánh không kết giao, kỳ thật, trên bản tâm, đệ tử một mực kính ngưỡng cách Thành đại nhân làm người, không bằng như vậy đi, mấy ngày nữa, đệ tử mời Thành đại nhân một bữa tiệc rượu, như thế nào?”

Thẩm Ngạo sợ Thành Dưỡng Tính lựa chọn những người không đứng đắn đến học đường dạy võ, vì vậy, cái quan hệ này, đương nhiên là chuyện quan trọng, phải kết giao trước mới tốt, ăn của người là nợ người, ăn được cơm của Thẩm Ngạo hắn, đương nhiên phải từ từ mà đi làm việc, nếu không tương lai sẽ bắt hắn, ăn được bao nhiêu nhả ra bấy nhiêu.

Thành Dưỡng Tính hừ lạnh một tiếng, nói: “ Thẩm đại nhân, vừa rồi chúng ta chính là đàm luận công vụ, về phần quan hệ, hạ quan lại không hứng liên quan đến Thẩm đại nhân, Thẩm đại nhân, mời trở về đi.”

Thẩm Ngạo không nói hai lời, đầy bụi đất mà cáo từ, từ phía trong Thành phủ đi ra, trong lòng đầy vị chua, chỉ là hôm nay còn đáp ứng hoàng thượng vào cung đưa tranh vẽ, cho nên đành về phủ thay đổi một thân quần áo, lại bưng lấy bức tranh chính mình vẽ vào cung, đưa tranh lên trước bàn Triệu Cát.

Triệu Cát tinh tế nhìn tranh Thẩm Ngạo, cẩn thận nhìn trọn vẹn nửa canh giờ, mới phát hiện cái hông và cái cổ của mình vô cùng đau nhức, gian nan mà đứng lên, lấy tay chống đỡ bàn, nói: “ So với bức tranh Hằng nhi đưa tới, cao minh hơn một ít.”

Dứt lời, lại cười nói: “ Ngày mai Trẫm liền triệu kiến họa sĩ chế tác đồ dỏm kia, đến lúc đó gọi hắn tới xem tranh của ngươi, xem hắn có thể phát hiện sơ hở bên trong hay không.”

Thẩm Ngạo cười ha ha, nói: “ Bệ hạ, đây là thành tâm muốn vi thần bị bêu xấu.”

Triệu Cát phất phất tay nói: “ Thời điểm nên khiêm tốn thì không thấy ngươi khiêm tốn, lúc này ngươi lại rụt rè làm gì, không nói cái này nữa, Trẫm còn có lời muốn nói cùng với ngươi.”Hắn chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói: “ Học đường dạy võ, qua nguyên tiêu sẽ khai giảng?”

Thẩm Ngạo gật đầu: “ Vâng.”

Triệu Cát nói: “ Trẫm biết rồi, điển lễ khai giảng lần này phải làm long trọng hơn một ít, không cần phải rơi vào phía sau Quốc Tử Giám và Thái Học.”


Đến mùng chín tháng giêng, dưới bầu trời, tuyết rơi rất nhiều, không khí vui mừng ở phía trong thành Biện Kinh không khỏi tiêu điều hơn vài phần, đường cái ngõ hẻm, trên nóc nhà mái ngói, chồng chất lớp tuyết thật dầy.

Ba ngày này, Xuân nhi đã từ Hàng Châu trở lại.

Trước kia từng gửi thư nhà đến, nói là năm trước trở về, chỉ là, về sau kinh đô và vùng lân cận phía bắc phản loạn, thuỷ vận bế tắc, phong tỏa các bến tàu ven đường, chuyên cung cấp để thuyền lương thực sử dụng, Thẩm Ngạo lập tức đưa thư đến cho Đổi vận sử Giang Bính, Giang Bính mới an bài một con thuyền lương thực, đưa bọn người Xuân nhi đưa về.

Trên đường đi mệt nhọc, Thẩm Ngạo đón nàng vào trong phủ, phủi tuyết mịn trên áo choàng xuống cho nàng, đưa nàng đi tắm thay quần áo trước, người một nhà mới ngồi xuống trong sảnh, ở phía trong chậu than đầy lửa, trong sảnh không lớn, sự ấm áp bao trùm, Xuân nhi nói về những thứ ở Hàng Châu, còn nói về sinh ý Hàng Châu bên kia, bên trong lời nói, mặc dù có vài phần mệt mỏi, nhưng lại nhiều hơn vài phần tự tin.

Hai năm qua, Xuân nhi ở tại Hàng Châu, có thể nói là đại triển quyền cước, không những bắt đầu sinh ý làm Thúy Nhã Sơn Trang, còn thiết lập mấy khu nhà ở, lá trà, tơ, các sinh ý đều có liên quan, cái này cũng chưa tính, quan trọng nhất là khuếch trươngsinh ý Thúy Nhã Nhã San.

Nàng có ý tưởng rất mới lạ, chính là cũng thiết lập một phường in ấn tại Hàng Châu, rồi sau đó mời người dùng khoái mã, đưa Thúy Nhã Nhã San mới tới. Ven đường chỉ trì hoãn ba bốn ngày, lập tức dùng tuần san Biện Kinh, tiến hành gia tăng in ấn, Hàng Châu là trung tâm thương mại.

Sĩ tử rất nhiều, tuần san rất được hoan nghênh, huống hồ Hàng Châu này cách Tô Châu, Giang Ninh không xa, in ấn xong, lập tức ủy thác đại lý xe, đưa đến hai thành thị đông đúc kia, chỉ tính riêng sinh ý in ấn Hàng Châu, mỗi tuần liền có thể đạt đến năm vạn trở lên, đây là bởi vì nguyên nhân giá bán Thúy Nhã Xã San tương đối cao, người đọc sách tầm thường không nỡ mua.

Xuân nhi cầm sổ sách đi ra, nói: “ Năm ngoái, sinh ý Hàng Châu bên kia một năm lãi ròng đã đến hơn bốn vạn quan, sinh ý xem như ổn định, sau này sai người đi quản lý, sẽ không xảy ra sai sót nào.”

Chu Nhược hâm mộ nói: “ Sớm biết vậy, ta cũng cùng Xuân nhi đi Hàng Châu, một năm không thấy, Xuân nhi biến hóa ghê gớm thật.”

Mọi người trêu đùa một hồi, Thẩm Ngạo trước hết để cho Xuân nhi đi nghỉ, đợi Xuân nhi tỉnh lại, lại có việc nói với nàng, lúc này, Lưu Thắng ở một bên cao hứng bừng bừng chạy tới nói: “ Thiếu gia thiếu gia, đại hỷ sự.”

“ Việc vui gì?.”

Lưu Thắng vui tươi hớn hở nói: “ Cấm quân chúng ta tại kinh đô và vùng lân cận phía bắc đánh thắng một trận lớn, tiêu diệt sáu ngàn người tại Hổ Đồi trấn.”

Thẩm Ngạo vội hỏi: “ Có tin tức từ lúc nào, không phải là lời đồn đại trên phố chứ?”

Lưu Thắng gãi đầu, nói: “ Chắc chắn 100%, người báo tin đã đến, vẫn còn hô ven đường mà, nói là Cao lão gia hoả tốc tiến công Hổ Đồi trấn, quân phản loạn thần hồn nát thần tính, không tránh kịp, còn nói không quá ba ngày, liền chạy đến Trượt Châu, chém giết địch nhân.”

Thẩm Ngạo đối với cái gọi là báo tin, ôm không ít hoài nghi, bị đánh bại có thể nói khoác thành thắng nhỏ, không thua không thắng, hắn có thể nói tới đại thắng, nếu là thật sự thắng, vậy thì cực kỳ khủng khiếp, da mặt mỏng đều có thể bịa ra công lao có một không hai, nếu là đổi lại là Cao Cầu, loại da mặt dày hơn chút ít này, thắng một trận nhỏ, có thể so sánh với cuộc chiến Trường Bình và cuộc chiến Xích Bích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận