Kiều Thê Như Vân

Thẩm Ngạo trịnh trọng nói: “ Ân đức của bệ hạ, vi thần không thể không báo, chỉ có cái tánh mạng này, xin mang ra báo ân.”

Triệu Cát nghe xong lời Thẩm Ngạo nói, đột nhiên khôi phục dũng khí, bất kể nói thế nào, ít nhất còn có một người, còn có một người nguyện ý thẳng thắn thành khẩn đối đãi với hắn, nguyện ý phục vụ quên mình vì hắn.

Triệu Cát giữ vững tinh thần, ánh mắt trở nên không thể nắm bắt, nhìn điện hạ quần thần thoáng một tý, trấn định nói: “ Ngươi... không thể đi, Trẫm không thể để cho ngươi đi chết, cứ như vậy, ngươi không cần nói nữa.”

Thẩm Ngạo kiên quyết nói: “ Vi thần không thể đi, ta không đi, đại thần cả điện còn có ai có thể đi? Cục diện kinh đô và vùng lân cận phía bắc rất rối rắm, nếu không người nào đi thu thập, tình thế chuyển biến xấu, đến lúc đó muốn hối hận đã không kịp, bệ hạ, bây giờ không phải là thời điểm lòng dạ đàn bà, nên sớm hạ quyết định!”

Một câu lòng dạ đàn bà này, lại hình dung chuẩn xác nhất về Triệu Cát, khi hoàng đế trách, thật sự là tội muôn lần chết, nhưng hiện tại Triệu Cát không nhàn rỗi đi so đo, trong đôi mắt lại ướt đẫm, cắn răng nói: “ Ngươi định đi như thế nào?”

“ Mang giáo úy học đường dạy võ theo, xin bệ hạ phong làm khâm sai, nắm toàn bộ sự vụ kinh đô và vùng lân cận phía bắc, trao quyền Tư Mã tư.”

“ Tốt!”Triệu Cát đứng lên, đi qua đi lại trên cung vàng điện ngọc, ngón tay chỉ xuống bên dưới, quát: “ Môn hạ tỉnh ở đâu? Phác thảo chiếu thư, Trẫm và Thẩm Ngạo, tên là quân thần, thực sự như là huynh đệ. Nay kinh đô và vùng lân cận phía bắc báo nguy, Trẫm để Thẩm Ngạo nắm toàn bộ sự tình kinh đô và vùng lân cận, sắc phong khâm sai, cầm quyền ba đường kinh đô và vùng lân cận, ba nha cấm quân, các lộ sương quân Trắc trấn, đều để hắn điều khiển, khâm thử!”

Nắm toàn bộ sự tình kinh đô và vùng lân cận, cần quyền kinh đô và vùng lân cận ba đường, có thể thuyên chuyển cấm quân ba nha, sương quân Trắc trấn, chỉ riêng một phần sắc phong này, chẳng khác nào là đem tất cả toàn bộ lực lượng quân sự Đại Tống, giao cho Thẩm Ngạo, chỉ cần Thẩm Ngạo có một chút dị tâm, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Thẳng đến lúc này, có phần sắc phong này, quyền thế Thẩm Ngạo và Thái Kinh mới đủ để ngang nhau, một người nắm toàn bộ ba tỉnh, quản lý chính vụ thiên hạ, một người nắm toàn bộ ba nha, Trắc trấn, nắm giữ chiến sự thiên hạ, chỉ là chức quyền trong tay Thẩm Ngạo, chỉ là tạm thời mà thôi, nhưng từ điểm này xem xét, xét về thân thuộc với vua mà nói, Thẩm Ngạo đã vượt xa Thái Kinh, trong nội cung có thể điều khiển chính quyền, nhưng lại tuyệt đối không thể điều khiển quân quyền.

Thẩm Ngạo không chối từ, bình tĩnh quỳ xuống, cao giọng nói: “ Thần lĩnh chỉ tạ ơn.”

Triệu Cát nhìn Thẩm Ngạo, nói từng chữ từng câu: “ Lương thảo quân tiền, ngươi lần lượt dâng tấu, muốn bao nhiêu, Trẫm cho! Chỉ là ngươi đi chuyến này, phải nhớ, kinh đô và vùng lân cận phía bắc nhiều nạn trộm cướp, có thể từ từ dẹp yên, tuyệt đối không thể đưa chính mình vào chỗ hiểm, ngươi chết, Trẫm...”Hắn nghẹn ngào một chút, chắp hai tay sau lưng, nâng con mắt lên, vô cùng trang nghiêm nói: “ Trẫm sẽ vịn hòm quan tài, túc trực bên linh cữu cho ngươi.”

Dứt lời, Triệu Cát phất phất tay nói: “ Đều xuất cung đi, tất cả lui ra, Trẫm muốn yên lặng một chút, Trẫm hơi mệt!”

Triệu Cát đột nhiên có chút chán chường nói không nên lời, phảng phất trong vòng một đêm, già yếu đi mười tuổi, thở dài, con mắt nhìn lá thư, nhặt thư lên, để vào lòng, dẫn Dương Tiễn đi ra ngoài từ sau điện.

Thẩm Ngạo bước xuống cung vàng điện ngọc, chứng kiến rất nhiều người nhìn hắn, có sợ hãi, có lo lắng, có trầm mặc, bọn hắn vẫn đang quỳ, Thẩm Ngạo vươn người mà đứng, như hạc giữa bầy gà, hắn cười cười, nói: “ Chư vị còn quỳ làm cái gì? Trên mặt đất có tiền nhặt để sao? Không nên nhìn ta như vậy, bệ hạ đã nói, bãi triều!”

Ra khỏi Chính Đức môn, Thẩm Ngạo lập tức bị bọn người Thạch Anh, Đoan Chính, Khương Mẫn vây quanh, ào ào thở dài vì hắn, Khương Mẫn nói: “ Thẩm Ngạo, chuyến đi này, ngươi phải coi chừng, sự tình Tư Mã tư, không chỉ là vấn đề một người Cao Cầu, một khi ép buộc bọn họ quá mức, khó bảo toàn việc không trở thành Trực Phúng thứ hai.”

Đoan Chính lôi kéo tay của hắn, nói: “ Đây là chủ ý của ngươi, ta là nhạc phụ ngươi, cũng không biết nói cái gì, nam nhi chí tại bốn phương, kiến công lập nghiệp chỉ ở hôm nay, ngươi bảo trọng, dì ngươi bên kia, mỗi ngày ăn chay niệm Phật cho ngươi, mong ngươi có thể sớm ngày bình an trở về.”

Thạch Anh trầm ngâm nói: “ Có phải là nên điều một chi quân đội đi trước, Bộ quân tư bên này còn có thể thuyên chuyển mấy ngàn người, để ngừa có biến.”

Thẩm Ngạo lắc đầu: “ Phòng ngự Kinh đô và vùng lân cận vốn rất căng thẳng, lại thay đổi binh mã, chỉ sợ trong thành có biến, ta chỉ dẫn đám giáo úy đi, vậy là đủ rồi.”

Thổn thức một hồi, Thẩm Ngạo cáo từ, về đến trong nhà, trong nhà còn chưa biết chuyện này, Thẩm Ngạo làm bộ trấn định, tránh khỏi người trong nhà lo lắng, người gác cổng lại báo: “ Đại nhân, có một gọi Ngô Bút cầu kiến.”

Ngô Bút?

Nhớ tới việc hắn đi Vạn Niên làm quan, Thẩm Ngạo lập tức đứng dậy, nói: “ Ở nơi nào?”

“ Tiểu nhân mời hắn chờ trong sảnh.”

Thẩm Ngạo bước nhanh đến phòng khách, quả nhiên thấy Ngô Bút ở chỗ này, gấp khó dằn nổi mà đi qua đi lại, giơ con mắt lên, chứng kiến Thẩm Ngạo, hai người bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Ngạo cảm giác Ngô Bút gầy gò hơn không ít, nhớ tới phụ thân hắn chưa biết sinh tử, cũng không biết nên an ủi hắn như thế nào.

Thẩm Ngạo trước hết mời Ngô Bút ngồi xuống, hỏi Ngô Bút đã trở lại Biện Kinh bao lâu, Ngô Bút mới ảm đạm nói: “ Đêm qua vừa trở lại, nghe xong tin tức, ta lập tức bàn giao việc quan, chạy đến trong kinh, chỉ tiếc sông ít nước, không thể ngồi thuyền, một đường đi đến bằng đường bộ. Thẩm đại... Thẩm huynh, ngươi trả lời cho ta một câu thật sự, có phải là cha ta đã chết rồi? Ta đi hỏi rất nhiều thúc bá, bọn hắn đều nói còn chưa biết tin tức, ta nghĩ bọn hắn hơn phân nửa là an ủi ta, ai, phụ thân đại nhân...”

Tiếp theo Ngô Bút thở dài, ngửa mặt lên trời, nắm chặt nắm tay thành quả đấm, nói: “ Bất kể như thế nào, ta cũng muốn báo thù thay phụ thân.”

Thẩm Ngạo chân thành tha thiết, nói: “ Ta biết rõ tin tức, cũng là chưa biết sinh tử, chỉ biết quân phản loạn giam lệnh tôn, những chuyện khác liền một mực không biết, ngươi đã từng đến Lại bộ bên kia chưa? Lại bộ bên kia nói như thế nào, phân công cho ngươi chức gì?”

Ngô Bút nói: “ Lại bộ bên kia chính là bảo ta chờ ở đây chịu tang, những chuyện khác, cũng không hỏi được gì.”

“ Chịu cái rắm.”Thẩm Ngạo chửi bậy, lại lập tức nói: “ Phàm là có một chút biện pháp, cũng phải mang cha ngươi ra, ngươi không phải muốn báo thù sao? Nói cho ngươi biết, ta lập tức cũng đi kinh đô và vùng lân cận phía bắc, nếu ngươi muốn đi, ta điểm tên ngươi, sẽ theo quân làm Chủ bộ, ngươi cũng không cần phải bi thương, cha ngươi còn chưa chết đâu.”

“ Đi kinh đô và vùng lân cận phía bắc.”Hai mắt Ngô Bút tỏa sáng, lại nghe Thẩm Ngạo nói phụ thân thật sự chưa chết, không khỏi nói: “ Tốt, ta đi, toàn bộ nghe theo Thẩm huynh an bài.”

An ủi Ngô Bút vài câu, Thẩm Ngạo hỏi Ngô Bút sự tình tại Vạn Niên, Ngô Bút nói: “ Một Huyện lệnh, lại có thể làm sự tình gì kinh thiên động địa, so với Thẩm huynh, kém xa rồi, chỉ là Tây Kinh bên kia cũng tốt, tuy không so được với Biện Kinh, Tô Hàng, nhưng dân chúng lại vô cùng chất phác.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui