Kiều Thê Như Vân

Một câu này hỏi lên mọi, người ồn ào cười to, Thôi Viêm là con trai trưởng Thượng Thư tỉnh Lang trung Thôi Chí, là vãn bối của mọi người, cho nên, hắn nói những lời này, tuy có chút càn rở, mọi người cũng không để ý, Trương công công cười đến gò má đỏ bừng, nói:”Nô gia cũng không phải người của ai, chính mình dựa vào chính mình thôi.”

Hồ Hải nghiêm mặt nói:”Được rồi, không cần nói nhiều lời ong tiếng ve như vậy, chỉ là không biết Hải Đàn Sơn bên kia chuẩn bị thế nào, Thôi tiên sinh, chuyện này là ngươi ra tay, nhất định phải làm đến mức không sót một ai.”

Hải Đàn Sơn là một cái đảo nhỏ, chỗ đó có không ít hải tặc, chỉ là, làm mậu dịch trên biển tại Tuyền Châu, thương chính là phỉ, phỉ chính là thương, cắt đứt xương cốt còn hợp với gân.

Cũng tỷ như tên Thôi Giản này, mặc dù là nhất đẳng hải thương, nhưng tại Hải Đàn Sơn, không thiếu được có một đám hải tặc nghe lệnh hắn.

Thôi Giản nghiêm mặt nói:”Không sơ hở tý nào, lương thảo, tiếp tế, vũ khí, đều đưa đi rồi, thương thuyền cũng đều đổi hết, cả Hải Đàn Sơn có hơn vạn người, đều là dân liều mạng, nhân vật giết người không chớp mắt”.

Hồ Hải gật đầu gật đầu, hắn là viên chức, làm loại sự tình này không trấn định như Thôi Giản, trong lòng có một chút lo lắng, lại hướng chỉ huy sương quân kia, nói:”Tất cả mọi người cùng trên một cái thuyền, cái phần diễn này phải làm cho đầy đủ, đến lúc đó, sương quân bên kia còn phải điều một số người đến trên bến tàu, chống cự một chút, lại bại lui về, tránh việc để cho người ta nói xấu.”

Sương quân chỉ huy nói:”Đại nhân yên tâm, đến lúc đó, ta tự mình áp trận, thời điểm không sai biệt lắm, sẽ có chủ trương tiến công.”.

Hồ Hải nhẹ nhàng thở ra, vuốt râu nói:”Sợ là sợ Hứng Hóa thuỷ quân bên kia, nếu để cho họ Thẩm thay đổi Hứng Hóa thuỷ quân, chúng ta đã xong rồi. Lúc này đây, mệnh lệnh đưa xuống, là để họ Thẩm kia thống lĩnh Hứng Hóa thuỷ quân.

Thôi Giản lại cười nói:”Đại nhân yên tâm, Hứng Hóa thuỷ quân chỉ huy Hoàng Quan Dụ Quan An, hắn thường ăn vụng, cũng cầm chúng ta không ít, thật sự muốn nghiêm túc, hắn cũng là chịu không nổi. Hắn đã đưa thư tín tới, liên tục cam đoan, tuyệt đối sẽ không để thuỷ quân rơi vào trong tay Thẩm Ngạo, làm cho hắn nóng nảy, hắn cũng dám giết người.

Hồ Hải gật gật đầu, nói:”Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, kể từ đó, chúng ta liền không có tý sơ hở nào rồi, họ Thẩm kia đúng là giao long trong nước, chúng ta bố trí xuống thiên la địa võng, cũng muốn để cho hắn lên trời không đường, xuống biển không cửa.”

Trương công công cười hì hì, nói:”Cái tên họ Thẩm này, chỗ lợi hại của hắn, nô gia đã sớm biết, cũng là gia hỏa hung ác, chỉ là, nơi đây là Tuyền Châu, không phải Tô Hàng, hắn sẽ có đến mà không có về.

Mọi người nói đến nơi thích thú, đều là mặt mày hớn hở, chỉ có Tri Phủ Mã Ứng Long kia, trong lòng hắn vẫn là rung động không thôi. Trong đầu suy nghĩ, giết khâm sai, các ngươi lại gọn gàng sống tốt, nhưng ta là Tri Phủ, đến lúc đó, hoàng thượng lôi đình tức giận, trách nhiệm sơ sẩy, ta đây không chạy thoát được đâu, quan này là không có biện pháp nào làm nữa.

Đang nói, phía dưới có người bẩm báo:”Đại nhân, thuyền trạm canh gác phái ra ngoài, phát hiện Thẩm đại nhân đang ngồi thuyền, sắp đến cảng”.


“Đến rồi?” Hồ Hải bỗng nhiên đứng dậy, người chung quanh, nguyên muốn nói mọi người đi đến cầu tàu đón tiếp một tý, lập tức tưởng tượng, lúc này cũng không nên quá nóng lòng, lập tức lại ngồi xuống, chậm rãi nói:”Tốt, đến rất tốt, tránh khỏi bất ổn, mọi người chờ một chút, đợi họ Thẩm kia đến rồi, chúng ta hãy đi bái kiến.”

............................................................

Vào lúc giữa trưa, sóng xanh dưới ánh mặt trời lòe lòe lấp lóe, hải âu xoay quanh, các đội thuyền khác ra ra vào vào, quả thực là náo nhiệt, một lát sau, liền có bảy tám thuyền nhỏ bảo vệ xung quanhba phúc thuyền từ từ tới, chạy nhanh đến bến tàu, ven đường thông suốt, trực tiếp cập bờ tại cầu tàu.

Quan viên lớn nhỏ Tuyền Châu đã đi xuống khỏi lầu, cầm đầu là Hồ Hải, nhìn có người trên thuyền xuống, lại cũng không chịu tiến lên đón người, chỉ nói với Trương công công ở một bên:”Lúc hắn đến, ngươi đi lên nói chuyện trước.”

Trương công công hơi một chút ngạc nhiên, giương mắt liếc nhìn Hồ Hải, hỏi:”Không biết đại nhân có cái gì lo lắng?”

Hồ Hải nói:”Ta ở bên cạnh nhìn xem.”

Đang nói, dưới thuyền tam bản, có người mang một kiệu nhỏ đi ra, đằng trước có vài chục giáo úy mở đường, phía sau lại có hơn trăm giáo úy theo đuôi, còn có người xách thùng và đồ dùng tùy thân, giáo úy tới trước mặt, mắt lạnh lùng nhìn bọn hắn, cất cao giọng nói:”Khâm sai Thẩm đại nhân ngồi kiệu, mau mau nhường đường”

Trương công công kia cười cười nói:”Nô gia cai quản Thành Thị Hải tư, đặc biệt dẫn các quan lại Tuyền Châu đến đây, chờ đón khâm sai đại nhân, mời đại nhân đến dùng cơm tẩy trần.”

Giáo úy kia nhìn cũng không nhìn Trương công công, lạnh nhạt nói:”Đại nhân nhà ta đi đường mệt nhọc, đang cần nghỉ ngơi, đã phân phó xuống, ai cũng không gặp.”

Người nơi cầu tàu hai mặt nhìn nhau, trong lòng thậm chí nghĩ, cái tên khâm sai này, thật sự là quá vênh váo, nói khó nghe một ít, chính là Thái Kinh Thái Thái sư tới đây, tốt xấu cũng sẽ gặp mặt cùng mọi người thoáng một tý, có người không nhịn được, sinh nghi, thấp giọng nói:”Chớ không phải là khâm sai này say tàu đấy chứ?

Mọi người tưởng tượng, đều cảm thấy lý do này đầy đủ nhất, thuyền biển không thể so với thuyền sông, sóng gió trên biển rất lớn, nếu như là lần đầu tiên ra biển, say tàu lại là sự tình bình thường, khâm sai này, chỉ nghe nói là nhân sĩ Biện Kinh, tuy nói đã ngồi qua tàu thuyền, nhưng không thể có thói quen đi thuyền biển.

Trương công công cười cười nói:”Đã như vầy, nô gia liền dẫn khâm sai đại nhân đến tệ xá nghỉ chân.


Giáo úy nói:”Không cần, khâm sai đại nhân nói rồi, tới Tuyền Châu là vì chỉnh đốn ngành hàng hải, việc còn lại, không nhọc chư vị quan tâm, chúng ta tự mình tìm khách sạn ở lại.”

Dứt lời, liền tách người đằng trước ra, bảo vệ xung quanh cỗ kiệu rời đi.

Trên bến tàu, mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời còn chưa lấy lại tinh thần đến, nhìn một đoàn người càng chạy càng xa, Trương công công nhổ nước miếng ra, nhe răng cười nói:”Không biết xấu hổ.”

Hồ Hải nghiêm mặt nói:”Hắn làm như vậy, là quyết định không làm bạn cùng chúng ta rồi, chuyện cho tới bây giờ, chúng ta cũng không cần phải khách khí, người đâu, đi, nhìn chằm chằm bọn hắn, xem bọn hắn ở tại khách điếm nhà ai, có động tĩnh gì, tùy thời đến bẩm báo.”

Dứt lời, lại hướng Thôi Giản nói:”Thôi tiên sinh thấy thế nào?”

Thôi Giản sắc mặt bình tĩnh, nói:”Như vậy cũng tốt, không thấy sẽ không cần nhìn, tránh khỏi kết giao tình, cuối cùng còn phải trở mặt, ta lập tức truyền tin đi Hải Đàn Sơn, gọi bên kia chuẩn bị sẵn sàng.”

Hồ Hải gật gật đầu, nói:”Thôi tiên sinh, làm phiền ngài”, rồi hướng Trương công công nói:”Trương công công, ngươi không thiếu được việc đi bái kiến một tý, tìm hiểu hư thật, cái họ Thẩm này, ai cũng không trông thấy, có chút cổ quái.”

Trương công công suy nghĩ một chút, nói:”Hồ đại nhân nói rất đúng, ngày mai nô gia liền đi bái kiến.”

Một đoàn người thương nghị xong, cũng khá yên tâm, đều tự hồi phủ.

Hành dinh khâm sai thiết lập tại khách điếm Thụy Tường, khách sạn này có ba tầng, chiếm diện tích không nhỏ, nằm nơi gần cổng thành, cũng rất xa xỉ, bên này đến trước, đàm luận thỏa đang cùng chưởng quầy khách điếm rồi, lập tức trực tiếp đi vào ở, cửa ra vào lập tức an bài mười mấy giáo úy canh gác, cho dù là tiểu nhị trong tiệm đi ra ngoài chọn mua đồ gì đó, cũng phải chứng minh thân phận bản thân.

Chủ quán ngay từ đầu còn tưởng rằng đại sinh ý đến, về sau nghe nói là quán của mình thành hành dinh khâm sai, thật sự là sợ tới mức, ngay cả lời nói đều không nói ra nổi.

Nơi này là Tuyền Châu, là Tuyền Châu đó, chiêu đãi vị khâm sai này, đến lúc đó, nhất định sẽ có người đến tìm phiền toái, trên phố đã sớm lưu truyền rồi, nói là khâm sai này tới đây một chuyến, chính là tới thu thập Tuyền Châu, có thể thu thập được thì cũng thôi, nếu là không thu thập được, đến lúc đó, chủ quán hắn cũng sẽ bị người ta thu thập.


Trong lòng chủ tiệm run sợ mà núp ở phía sau, không dám ra ngoài tiếp khách, cũng may cũng không có người nào gọi hắn đi ra.

Một đêm đi qua, liền chứng kiến ngoài khách sạn rất huyên náo, thì ra là Trương công công Thành Thị Hải tư mang theo tùy tùng đến bái kiến rồi, chỉ là bị giáo úy ở cửa ra vào ngăn cản, những giáo úy này cũng rất hung, mặt không biểu tình mà chỉ nói, khâm sai đại nhân đi đường mệt nhọc, ai cũng không muốn gặp.

Người đi theo phía sau Trương công công cũng nổi giận, có người nói một câu dong dài:”Trương công công nhà của ta chính là Đốc tạo Thành Thị Hải tư, thuộc hạng tôn quý, chính là khâm sai, thì như thế nào...

Hắn nói đến một nửa, con mắt giáo úy cửa ra vào đột nhiên lóe lên quang mang, lập tức đè chuôi đao lại.

Chờ hắn nói tiếp:”Nơi này là khu vực Tuyền Châu, không gặp Trương công công chúng ta, chỉ sợ khâm sai đại nhân sống ở đây, sẽ nửa bước khó đi,”đám giáo úy đã đều nhịp mà rút nửa thanh đao ra ngoài.

Ánh mặt trời chiếu sáng, nửa thanh đao dưới ánh mặt trời lòe lòe chói lọi, hàn quang bắn ra, một người giáo úy cầm đầu nói từng chữ tưng câu:”Khâm sai đại nhân có lệnh, không cho phép ai bước vào, ai dám bước vào khách điếm một bước, giết không tha!

Sự tình đến trình độ này, sắc mặt Trương công công đã rất khó nhìn, tùy tùng phía sau còn muốn nói vài lời xả bực tức, Trương công công đẫ nháy mắt ra dấu đối với người phía sau, bảo hắn dừng lại, tiếp theo, liền hướng những giáo úy này, cười lạnh một tiếng, nói:”Không gặp thì không gặp, nô gia đã bị mất mặt, vậy thì đi thôi.

Chui vào trong kiệu, từ trong kiệu phân phó đám người bên ngoài:”Đi đến Thôi gia.

Chủ quán khách điếm chứng kiến sắc mặt Trương công công kia, thật sự là có khổ nói không nên lời, khâm sai là khâm sai, Trương công công đương nhiên không dám động đến hắn, nhưng cho một người canh cửa đá Trương công công kia đi, khó bảo toàn sau này Trương công công không tới gây phiền toái.

Trong lòng của hắn đã có ý định, đợi khâm sai đi, nhà mình cũng phải mau đem cửa hàng bán ra ngoài, hồi hương, tìm cái địa phương bình an để sống là được rồi.

Trương công công bị người ngăn cản kiệu, nhắm Thôi gia mà đi, cái Thôi gia này, chính là gia tộc quyền thế đệ nhất Tuyền Châu, dinh thự nguy nga, chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, từ ngoài nhìn vào, nóc nhà nối tiếp nhau san sát không ngớt, nhìn không thấy điểm cuối cùng.

Người gác cổng thấy Trương công công đến, không hề ngăn cản, chỉ hành lễ, thấp giọng nói:”Lão gia nhà ta đang ở chính đường uống trà.

Trương công công gật gật đầu, đi vào trong, cước đạp mặt đường đầy đá xanh, qua ngõ hẻm phòng ngoài, đến một chỗ phòng vắng vẻ, trực tiếp đi vào, mới phát hiện bên trong đã không ít người đang ngồi.

Người đang ngồi đều là nghiệp quan Tuyền Châu, thấy Trương công công đến, ào ào đứng lên, không thiếu được việc ôm quyền hành lễ.

Trương công công đối với mấy người này, lại một giây cũng không dám chậm trễ, tùy tiện sau lưng một người, có lẽ chính là một người quốc thích trọng thần, vội vàng mỉm cười mà trả lễ, sau đó mới tìm cái vị trí ngồi xuống, nói:”Thôi tiên sinh, nô gia vừa đi cái khách điếm kia một chuyến, kết quả là bị ngăn cản đuổi trở về, cái tên họ Thẩm này thật sự quá không biết điều, bày ra cái giá đỡ lớn như vậy. rõ ràng chính là để cho chúng ta xem. Chuyện cho tới bây giờ, đã không còn đường sống vẹn toàn, vậy thì không cần khách khí nữa.


Thôi Giản ngồi ở ghế chủ vị, ngồi ở vị trí dưới tay, là cháu của hắn, Thôi Viêm, Thôi Viêm này là người trẻ tuổi, lại là nhi tử Thượng Thư lang, thiên hạ thật đúng là không có vài người được hắn để vào mắt, liền hung hăng nói:”Đến mức này rồi, không còn gì để nói, như vậy cũng tốt, không cần có cái gì bận tâm, vậy thì động đi, họ Thẩm hơn tại Tuyền Châu ngay ngốc một ngày, gia phụ ở kinh thành liền một ngày không an ổn.

Mọi người bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận, có người xoa tay, có người mặt lộ sắc sợ hãi, tất cả không giống nhau, đều nhìn Thôi Giản bên này.

Thôi Giản chậm rãi mà nhấp một ngụm trà, thoáng ho khan một tý, hắng giọng nói:”Vốn, chúng ta chỉ là làm chút ít gia đình mua bán để nuôi sống bản thân, cùng họ Thẩm kia, nước giếng không phạm nước sông, cũng không có thâm cừu đại hận gì, mọi người có thể bình an vô sự, đó là sự tình không thể tốt hơn.

Họ Thẩm này, văn có thể nhất cử định bên trong, võ có thể tiêu diệt Thiên Nhất Dạy, thủ đoạn viết chữ rất tốt, càng vẽ ra những bức vẽ tốt, lại nói tiếp, kẻ hèn này cũng là yêu thích loại người vẽ tranh, thấy hắn vẽ, mới biết được trên đời còn có diệu thủ như vậy, chính là Ngô Đạo Huyền tái sinh, chỉ sợ cũng chỉ tám lạng nửa cân với hắn.

Hắn chậm rãi nói, phảng phất là đang lải nhải việc nhà, làm cho người ta nghe xong không hiểu ra sao.

Hắn lại tiếp tục nói:”Không từ mà biệt, nói sinh ý thì phải bày tỏ trên mặt sinh ý, bản vẽ của hắn bán trao tay đến Oa đảo, qua tay có thể bán giá tiền gấp mười gấp trăm lần, lần trước ta sai người đến Biện Kinh, thu ba bức họa của hắn, qua tay đến Oa đảo, trọn vẹn buôn bán lời hơn bốn vạn quan, tài tử như vậy, nghe xong cũng làm cho mắt người đầy nhiệt lệ, kẻ hèn này cũng cực kỳ muốn kết giao cùng hắn một tý, chính là xách giày mài mực vì hắn, vậy thì cũng đáng.

Tiếp theo, hắn hung hăng vỗ bàn, ngữ khí đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm nghị, nói:”Nhưng cái biển lớn mênh mông này, chính là điểm chí mạng của chúng ta, là tiền đồ của chúng ta, là bát cơm của con cháu đời đời chúng ta. Hiện tại, cái tên họ Thẩmkia đập phá bát cơm của chúng ta, ta còn có thể ngồi nhìn sao? Còn có thể thờ ơ lạnh nhạt sao?

Hắn nói một câu kia, nói đến tâm khảm của rất nhiều người, không có cái đầu tài lộ này để phát triển, đám quốc thích đại thần phía sau bọn hắn, lấy cái gì để đi lại chuẩn bị trong triều đình, áo cơm bọn hắn từ đâu tới?

Mọi người bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận, nói:”Đoạn tuyệt cả đường kiếm tiền của người ta, như giết cha mẹ người ta, họ Thẩmkhông để cho chúng ta sống, chúng ta cũng không để cho hắn sống.

“Giết! Sợ cái gì, dù sao cứ để cho hắn bừa bãi, cũng là chết, phải chết, cũng đưa hắn đi một đoạn đường trước.

“Không có gì để nói, đến hiện tại, tình trạng như vậy, không phải hắn đi một đường chết, chính là không ai sống nổi, Trịnh gia ta tính toán đâu ra đấy, chừng ba trăm miệng ăn, chẳng lẽ lại để cho hắn đến nuôi dưỡng? Hợp lại với nhau, có lẽ còn có lao động chân tay.

Thôi Giản vuốt râu cười cười, áp áp tay, đè thanh âm xuống, mới tiếp tục nói:”Khâm sai là người nào? Khâm sai là đại biểu con trời, là thừa lệnh vua tuần tra, giết một người khâm sai, nếu nói là một chút cũng không sợ hãi, đó là giả dối, lời nói xuất phát từ nội tâm, thật sự mà nói..., ta sợ, rất sợ!”

Hắn dùng tay chống ghế đứng lên, mắt nhìn mọi người, nói:”Nhưng ta càng sợ, không phải là dính vào cái đại họa ngập trời này, mà chính là sợ gia nghiệp Thôi gia ta hoàn toàn bị người khác chôn vùi, đã như vầy...”

Hắn đẩy hạ chén trà nhỏ trên bàn xuống, trà chén nhỏ bịch một tiếng rơi xuống đất, văng ra vô số mảnh nhỏ, hắn mới chậm rãinói:”Vậy hãy để cho hắn đi chết đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận