Triệu Cát lạnh lùng cười một tiếng, liếc nhìn thái tử, chậm rì rì nói:”Ngươi là thái tử cơ mà, trong lòng có việc, đương nhiên phải nói ra, nếu không, tình phụ tử, nghĩa quân thần, chẳng phải đều là xa lạ?
Triệu Hằng lại càng bất an, nơm nớp lo sợ, nói:”Nhi thần thật sự là bị người giấu kín, không biết Lô Lâm kia lại có quan hệ cùng Tuyền Châu, trong lòng chỉ lo lắng Đại Tống ta và phiên quốc, lúc này mới không nhịn được mà đứng ra, ai ngờ lại bị tiểu nhân lợi dụng.
Triệu Cát cười nhạt, nói:”Có thế chứ, quân tử tiểu nhân, đều đặt ở cái bụng, làm người, phải làm rõ sai trái mới được, lần này là giáo huấn, cũng là để ngươi tỉnh ngủ, sau này học cách thông minh hơn một ít, biết rõ người nào nên tin, người nào không nên tin.
Triệu Hằng đành phải nói:”Phụ hoàng dạy bảo rất đúng, nhi thần nhất định sẽ suy nghĩ kỹ càng.
Triệu Cát hiển nhiên cũng không tiếp tục truy cứu, mệt mỏi mà cười ha ha, nói:”Chư khanh còn có tấu chương không?
Nhìn một hồi náo nhiệt lớn như vậy, còn người nào có tâm tư quan tâm những thứ khác? Đều là lặng ngắt như tờ.
Triệu Cát nhân tiện nói:”Nếu như thế, liền tan triều đi, chư vị phiên sử, đến Đại Tống ta, cũng không cần vội vã trở về, nên ở lại vui đùa, Hồng Lư Tự bên kia, phải phục vụ chu đáo, không nên để xảy ra sai lầm, đến lúc đó, Trẫm sẽ có phong thưởng.”Dứt lời, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Chúng thần muốn tản đi, Dương Tiễn ở bên kia nói:”Bệ hạ truyền khẩu dụ, Thẩm Ngạo lưu lại.
Thẩm Ngạo vừa mới trở lại kinh, lưu lại là chuyện tất cả mọi người dự liệu, cũng không có người nào cảm thấy kinh dị, chỉ có Triệu Hằng, lúc gần đi, phủi phủi bụi bậm trên người, hướng Thẩm Ngạo cười nói:”Một hồi hiểu lầm mà thôi, Thẩm đại nhân sẽ không để tâm chứ?
Thẩm Ngạo hướng hắn mỉm cười, nói:”Thái tử cớ gì nói ra lời ấy? Hạ quan nào dám để ý?”Dứt lời, liền không hề để ý tới hắn, trực tiếp đi đến sau điện, theo Dương Tiễn, đến Văn Cảnh các bên này, lại bị một người thái giám ngăn cản, thái giám này mặt không biểu tình nói:”Thẩm đại nhân, xin dừng bước.
Thẩm Ngạo nghỉ chân nói:”Không biết công công có cái gì phân phó?
Công công nghiêm mặt nói:”Có bệ hạ khẩu dụ.
Thẩm Ngạo lập tức nghiêm mặt, một bộ dạng rửa tai lắng nghe, ngay cả Dương Tiễn, vẻ mặt cũng bắt đầu nghiêm túc, giơ phất trần lên, sắc mặt xiết chặt.
Công công này nói:”Trẫm nghe thấy dư luận giới thượng lưu rất vô lễ, lại càng nghị luận sự tình trong nhà Thiên gia, liên quan đến thái tử, Bồng Lai Quận Vương đã từng nghe thấy chưa?
Những tin tức này, vốn là Thẩm Ngạo thả ra, há có thể không biết? Chỉ là, lúc này chỉ có thể giả bộ hồ đồ:”Thần không biết.
Công công lại nói:”Đại Tống trọng kẻ sĩ, là vì cớ gì? Kẻ sĩ không biết đền đáp, chỉ biết bàn suông, cứ như vậy xuống dưới, sẽ vô ích với đất nước. Càng có loại người lớn mật làm trái pháp luật, đàm luận nói về Đông cung, kỳ tâm rất xấu, không thể khinh xuất tha thứ. Khâm mệnh, để Bồng Lai Quận Vương đốc thúc việc này, không thể đến trễ, nếu như trong đó có người mưu đồ làm loạn, hãy bắt đi Đại Lý Tự xử lý.
Thẩm Ngạo sửng sốt một chút nói:”Đã khâm mệnh, vậy thánh chỉ đâu?
Công công này truyền khẩu dụ xong rồi, lập tức hướng Thẩm Ngạo và Dương Tiễn cười lấy lòng, nói:”Bệ hạ nói, một chút việc nhỏ, không cần thánh chỉ.
Thẩm Ngạo mở to hai mắt nhìn, con mẹ nó, chuyện lớn như vậy, rõ ràng không ban thánh chỉ? Còn gọi là một chút việc nhỏ? Bảo mình ra tay đối với người đọc sách, lại còn cả việc trị tội, đây không phải bắt người lọt hố sao?
Đây là đắc tội triệt để đến giới thượng lưu, đến lúc đó, khẳng định lại là một mảnh tiếng mắng, việc này thì cũng thôi, tương lai, trong điển tịch lịch sử, chính mình tám phần là một nhân vật như Tần Cối Triệu Cao, những văn nhân kia, theo chân bọn họ mắng nhau thoáng một tý cũng được rồi, thật sự muốn sửa trị, thì phải chọc vào tổ ong vò.
Hoàng thượng lại rất thông minh, biết rõ loại sự tình này, không thể lưu chứng cớ nhược điểm cho đời sau, cho nên ngay cả thánh chỉ cũng không ghi, trực tiếp bày mưu đặt kế, bắt chính mình đi làm, đến lúc đó bắt đầu náo loạn, hắn nhất định là không nhận.
Thẩm Ngạo mò mò cái mũi, cảm giác mình đang bị lợi dụng, nhưng lại không thể làm gì, đành phải nói:”Bệ hạ ở tại Văn Cảnh các, có thể xin công công thông truyền lời một tý, nói Thẩm Ngạo xin cầu kiến hay không.
Công công này tiếc nuối nói:”Vương gia, thật không phải, bệ hạ nói, hôm nay thân thể của người không khỏe, ai cũng không gặp, Vương gia có lẽ là nhanh chóng đi làm sự tình này, đến lúc đó, trở về báo cáo kết quả công tác là tốt nhất.
Thẩm Ngạo trong lòng mắng to Triệu Cát âm hiểm, thì ra hắn đã sớm đào hố tốt rồi.
Trong lòng đang mắng, miệng lại không dám nói gì, Thẩm Ngạo hậm hực, thở dài nói:”Xin công công hồi bẩm một tiếng, vi thần tuân chỉ.
Dương Tiễn bên kia cười khanh khách, nói:”Như thế nào? Cái ý chỉ này quá khó khăn hả? Kỳ thật cũng không phải là việc khó gì, những sĩ tử kia cũng nên thu thập một chút, bàn suông việc quốc, nô gia cũng biết đạo lý này, bọn hắn tốt rồi, cả ngày hồ ngôn loạn ngữ, vọng nghị quốc chính không nói, rõ ràng còn to gan lớn mật, nói đến trên người thái tử. Bệ hạ và Đông cung vốn là nhất thể, miệng lưỡi bọn hắn như vậy, chẳng phải là nói bệ hạ không để ý đến Đông cung? Quá làm càn.
Thẩm Ngạo cũng không giải thích sự khó xử cùng Dương Tiễn, chỉ cười nói:”Đã có ý chỉ đi ra, còn có thể nói cái gì? Đi làm là được, dù sao thanh danh của ta cũng đã không tốt, lại thối một chút nữa, cũng không sao cả.
Dương Tiễn cười nhạt một tiếng, nói:”Chỉ cần bệ hạ nhớ rõ ngươi tốt là được rồi, những người khác, quản bọn hắn làm gì?
Thẩm Ngạo cảm thấy Dương Tiễn nói có lý, hắn đắc tội nhiều người như vậy, cũng làm rất nhiều sự tình quá khích, còn có thể huy hoàng như thế, quan trọng nhất, đúng là nhờ cái này.
Những sĩ kia tử, kỳ thật cũng đã sớm lại làm cho Thẩm Ngạo khó chịu rồi, Thẩm điên cuồng chính là đám người kia kêu lên trước, cũng không biết mắng mình bao nhiêu lần, hôm nay có khẩu dụ, coi như là báo tư thù.
Thẩm Ngạo hướng Dương Tiễn gật đầu, nói:”Tiểu tế sẽ cố gắng hết mình.
Dương Tiễn đưa hắn thẳng đến Chính Đức môn, không quên dặn dò:”Buông tay đi làm, không có gì phải sợ.
Thẩm Ngạo từ Chính Đức môn đi ra, cỡi ngựa, trực tiếp đi học đường dạy võ, muốn động thủ, cũng phải thoáng bố cục một tý trước, nhân thủ cũng phải đủ, đối phó sĩ tử, cấm quân khẳng định không thể động, đành phải dùng giáo úy.
Học đường dạy võ hôm nay, thanh thế đã rất to lớn, sân trường mở rộng vài lần so với lúc trước, trọn vẹn năm ngàn người thao luyện, huấn luyện viên, giáo đầu tất cả các khoa càng tích cực hơn.
Hai kỳ giáo úy, từ lúc nhập học đến hiện tại, không sai biệt lắm, đã có một năm, hôm nay đại khái đã quen sống tại đây, sáng sớm mỗi ngày thao luyện, ăn cơm, lại thao luyện, giữa trưa, thao luyện, cơm tối, trực đêm, lập tức nghỉ. Cuộc sống buồn tẻ, cũng dần dần chết lặng, một hiệu lệnh đưa ra, phục tùng đã có thể như phản xạ phát ra từ bên trong.
Qua một tháng nữa, sẽ chiêu mộ giáo úy kỳ ba, cho nên học đường dạy võ bên này, vẫn còn đẩy nhanh tốc độ xây dựng, từng dãy trường học đều đang kiến tạo.
Vừa đến cửa lớn bên này, giáo úy cửa ra vào thấy Thẩm Ngạo, lập tức ưỡn ngực hô:”Tư nghiệp đại nhân.
Thẩm Ngạo chỉ hướng bọn họ gật đầu gật đầu, gọi người dắt ngựa, một mình vào học đường, lúc này vẫn còn là buổi sáng, nhưng lúc thao luyện, từng tiếng khẩu lệnh liên tiếp truyền tới, tiếp theo là vô số tiếng đáp lại chỉnh tề.
Bên trái là một mảnh sân ngựa, sân ngựa bên này, tuy nhân số giáo úy kỵ binh không nhiều lắm, nhưng đều là ngồi trên lưng ngựa, nghe theo khẩu lệnh giáo đầu, hoặc gấp xông, hoặc dừng lạilại hoặc nhấc dao bầu lên, chém vào cọc gỗ, những kỵ binh giáo úy này, ở phía trong học đường dạy võ, là người vô cùng vất vả, nhằm vào yếu lĩnh của kỵ binh, điều thứ nhất là bất kể thời điểm nào, ngoại trừ đi WC, ăn cơm, chơi đùa, thao luyện đều phải ở trên ngựa, ăn và ngủ cùng ngựa, chính là chăm sóc ngựa, cũng là chính bọn hắn đi làm.
Làm như vậy, chủ yếu là tăng cường quan hệ, làm cho bọn họ thâm nhập hiểu rõ tập tính ngựa chiến, đồng thời có thói quen sống trên lưng ngựa.
Người Nam không thiện cưỡi ngựa, cùng những người Kim từ nhỏ cùng ngựa làm bạn kia mà nói, lại càng trời sinh hoàn cảnh xấu, lúc này, ngoại trừ bù lại, không có bất kỳ phương pháp xử lý nào khác.