Kiều Thê Như Vân

Hoàn Nhan Tông Kiệt cười lạnh, nói:” Mọi người sợ hắn, ta lại không sợ, Nam Man xương nhỏ đầu nhẹ, không để cho chút giáo huấn, không biết nhớ đau. Ngươi đi đến Hồng Lư Tự, nói cho họ Thẩm kia, nhanh chóng tới nơi này bồi tội với bổn vương, nếu không phải đến, nhất định sẽ bắt hắn đẹp mắt.

Vương An mỉm cười, nói:” Nếu hắn nghe nói điện hạ gọi hắn đến, khẳng định sẽ sợ tới mức *** đái giàn giụa.

Hoàn Nhan Tông Kiệt không kiên nhẫn, phất phất tay, nói:” Đi thôi.

Đều là hoàng tử, nhưng đãi ngộ lại cách biệt một trời, Vương An tại bên người Hoàn Nhan Tông Kiệt, lại luân lạc tới nhân vật chân chạy, trong lòng Vương An cũng oán thầm không thôi, sớm mắng mười tám đời tổ tông Hoàn Nhan Tông Kiệt, rồi lại không dám cãi lại lời hắn, ngoan ngoãn ra khỏi Lễ bộ, cưỡi lên ngựa, đi thẳng đến Hồng Lư Tự.

Đến Hồng Lư Tự, lá gan Vương An lại bắt đầu tăng lên, bất kể thế nào nói, thiên hạ nhiều Vương Tử như vậy, cũng chỉ có hắn là được người Kim quốc tín nhiệm nhất, vậy cũng là vinh hạnh đặc biệt, người khác còn nịnh bợ không được, đắc tội chính mình, chính là đắc tội Gia Luật Tông Kiệt, lúc này không cao ngạo một ít, thì còn đợi đến khi nào?

Đến cửa ra vào, vừa muốn đi vào, lập tức bị người ngăn lại, Vương An lớn tiếng quát lớn:” Thật can đảm, ta là Vương Tử, ai dám ngăn cản ta?

Người ngăn cản lại lễ độ hơn rất nhiều, ăn nói khép nép, nói:” Không biết điện hạ muốn tìm ai, để lũ tiểu nhân bẩm báo một tiếng.

“ Tìm Thẩm Ngạo.

“ Thì ra là Bồng Lai Quận Vương, điện hạ đợi một chút.

Vương An giận dữ nói:” Hắn là vật gì, còn muốn ta đợi hắn đáp lời sao.” Thay đổi lúc trước, Vương An còn không có cái dũng khí này, nhưng hôm nay, sau lưng có Hoàn Nhan Tông Kiệt làm chỗ dựa, dũng khí mười phần, hơn nữa, Hoàn Nhan Tông Kiệt chán ghét người này, chính mình càng không nên khách khí với hắn, mới có thể biểu hiện lập trường của mình.

Môn nhân muốn nói điều gì đó, đã bị Vương An tát một bạt tại, nói:” Trực tiếp dẫn đường cho ta.

Ngại thân phận Vương An, hơn nữa Vương An này chưa nói được mấy câu đã đánh người, môn nhân cũng là bất đắc dĩ, đành phải bụm mặt mang theo Vương An vào bên trong, đến một chỗ sân nhỏ, thấp giọng nói:” Bồng Lai Quận Vương ngụ ở bên trong, muốn thông báo hay không...

Vương An cười lạnh một tiếng:” Cút đi.

Đợi đuổi môn nhân đi, Vương An nhấc chân, từng bước một đi vào, qua rồi tam trọng cửa, liền chứng kiến một chỗ đại sảnh, bên trong có người ở ồn ào, nói lời nói làm cho người ta không hiểu ra sao, cái gì mà các loại chiến thuật.

Vương An hít một hơi, đi nhanh vào, liền chứng kiến Thẩm Ngạo cầm đầu, mấy người còn lại mặc áo giáp quân Tống, cùng Thẩm Ngạo vây quanh một cái bàn, vài người tranh luận đến mặt đỏ tới mang tai, thậm chí có người đập bàn.

Vương An lúc này có chút chột dạ rồi, hắn mang đến mười người hầu, nhưng cân lượng võ sĩ thế nào, hắn đã sớm biết đến, sớm biết vậy, nên dẫn chút ít võ sĩ Kim quốc đến, thanh thế cũng có thể càng cường tráng hơn vài phần.

Hắn ho khan một tiếng, rất không khách khí nói:” Người nào là Thẩm Ngạo?

Cãi lộn xong, tất cả mọi người ngạc nhiên giơ con mắt lên, trần trụi dò xét hắn.

Vương An vừa thẹn vừa giận, nói:” Hỏi lần nữa, người nào là Thẩm Ngạo?

“ Xin hỏi huynh đài là..” Một người tuổi còn trẻ mặt mỉm cười, phối hợp với khuôn mặt anh tuấn tiêu sái, có vẻ rất hòa khí.

Vương An hừ lạnh một tiếng, hỏi:” Ngươi chính là Thẩm Ngạo?

Người trẻ tuổi nói:” Tìm Thẩm Ngạo có chuyện gì? Kính xin cho biết.

Vương An tìm cái vị trí, đặt mông ngồi xuống, nhếch chân bắt chéo lên, nói:” Đi tìm Thẩm Ngạo đến, nói với hắn, hắn đại họa lâm đầu rồi, đắc tội Hoàn Nhan Tông Kiệt điện hạ, đến lúc đó sẽ không chịu nổi, lên trời không đường xuống đất không cửa.

Người trong thính đường mới vừa rồi còn mặt đỏ tới mang tai, lúc này đều ngây dại, người trẻ tuổi phản ứng đầu tiên, từng bước một đi tới, trên mặt hoảng sợ nói:” Ta chính là Thẩm Ngạo, chỉ là, không biết đắc tội Hoàn Nhan Tông Kiệt điện hạ ở đâu?

Vương An thấy hắn sợ hãi, lại càng dương dương đắc ý, vểnh chân lên nói:” Còn không mau đi châm trà, ngươi đãi khách như thế này sao?

Thẩm Ngạo hướng về sau phân phó một tiếng:” Đã nghe chưa? Mau gọi người đi châm trà, không cần phải chậm trễ khách quý.” Lập tức cười hì hì nói với Vương An:” Không biết tên họ đại danh ngài là gì.

Vương An nói:” Ta là Vương Tử, gọi Vương An, ngươi cứ bảo ta Vương huynh là được.” Dứt lời, liền cười lạnh nói:” Nói thật với ngươi, vốn, Hoàn Nhan điện hạ là muốn đích thân tới tìm ngươi, nếu không phải ta thay ngươi ngăn cản, chỉ sợ lúc này, sẽ có người cầm dao găm đến nói chuyện cùng ngươi. Hoàn Nhan điện hạ rất là tín nhiệm Tiểu Vương, nếu ngươi muốn mạng sống, ngoan ngoãn dâng trà lên cho ta trước, quỳ xuống gọi ta một tiếng Vương huynh, lại theo ta đi Lễ bộ bên kia chịu đòn nhận tội, bảo đảm sẽ bình an vô sự.

Thẩm Ngạo hít một hơi khí lạnh, hỏi:” Còn phải quỳ xuống dâng trà lên?

Vương An cười lạnh, nói:” Đây là quy củ, lúc trước, thời điểm Nam Man các ngươi đắc ý, còn không phải bảo chúng ta quỳ xuống trước mặt các ngươi sao?

Thẩm Ngạo nhất thời ngạc nhiên, quỳ trước mặt... cái này đã qua bao nhiêu năm rồi, không ngờ người này còn nhớ rõ ràng, trí nhớ quả nhiên không tầm thường.

Lúc này, đã có người châm trà đến, Vương An cố ý không đi tiếp, hướng Thẩm Ngạo bĩu môi.

Thẩm Ngạo nói với người đưa trà:” Đưa trà cho ta, ngươi đi xuống trước.” Tiếp nhận trà, nói với Vương An:” Kính trà, Vương huynh nhất định phải nói tốt vài câu cho Thẩm mỗ.

Trên mặt Vương An hàm chứa vẻ cười lạnh, nói:” Cũng không nhất định, cái này phải xem tâm tình của ta, nếu hầu hạ tốt, tự nhiên bất đồng.

Thẩm Ngạo khẽ cắn môi, nói:” Được rồi.” Giơ ấm trà lên, chuyển qua trên đầu Vương An, tay nhẹ nhàng nghiêng một cái, nước trà nóng bỏng lập tức trút xuống, toàn bộ xối vào đỉnh đầu Vương An.

Loại nước trà vừa mới sôi sùng sục này, xối trên thân người, đủ để cho người ta lập tức bị lột da, Vương An không ngờ việc biến hóa này, đợi thời điểm toàn bộ nước trà đổ xuống, toàn thân lập tức run rẩy rồi, từ trên mặt ghế té xuống, bụm lấy đầu kêu to:” Thẩm Ngạo...ngươi nổi điên...

Thẩm Ngạo vẫn mỉm cười, cười đến như tắm gió xuân, nói:” Vương huynh muốn uống trà, Tiểu Vương đương nhiên phải kính lên trên một chén, nếu không, Vương huynh đến chỗ Hoàn Nhan Thát tử nào đó cáo trạng, Tiểu Vương sao có thể chịu nổi.

Vương An đau đến hàm răng phát run, toàn thân ướt sũng, nghe được Thẩm Ngạo nói đến hai chữ Hoàn Nhan, lập tức như bắt được cọng rơm cứu mạng, không nghĩ quá nhiều, lập tức hét lớn:” Hoàn Nhan điện hạ biết rõ, nhất định sẽ giết ngươi...

Hắn vừa dứt lời, Thẩm Ngạo đã muốn nhấc chân đá tới, Vương An không né tránh kịp, lại đang ngồi dưới đất, một cước này đạp trúng lồng ngực của hắn, lại làm cho hắn nhất thời hô hấp cũng không thông, đau đến chết đi sống lại.

Thẩm Ngạo lạnh lùng nói:” Một người Thát tử, cũng dám lấy ra làm ta sợ, cũng không đi hỏi thăm một chút, Thẩm Ngạo ta là người nào, còn có thể sợ hắn sao.” Khinh thường nhìn hắn một cái, quát:” Quay về nói cho Kim cẩu, hắn muốn chiến, ta liền chiến! Cút!

Trong thính đường, đám người Tống cười vang một hồi, Vương An đâu còn dám lưu lại, càng không dám nói gì, chịu đựng kịch liệt đau nhức, đi đến cánh cửa phòng bên này, mới quay đầu lại, nói:” Nam Man, ngươi chờ xem!” Dứt lời, sợ Thẩm Ngạo đuổi theo, liền chạy vội đi.

Thẩm Ngạo cười lạnh một tiếng, nói khẽ:” Vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, cho dù sông cạn đá mòn, ta cũng sẽ đợi.

Lý Thanh cười to, nói:” Người này nhất định không phải thứ gì, đáng đánh.

Những giáo đầu khác cười theo một hồi, Thẩm Ngạo một lần nữa trở lại cái bàn bên này, phảng phất như tất cả sự tình lúc trước đều chưa từng phát sinh qua, nói:

“ Còn có thời gian ba ngày, sau khi con chó săn trở về, Kim cẩu bên kia nhất định sẽ giận dữ, như vậy cũng tốt, làm bọn hắn loạn một tấc vuông trước, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn, có lẽ là theo như kế hoạch ta mới vừa nói để làm việc, Lý Thanh, ngươi cũng không cần cãi nữa, ta cũng biết, cái chiến thuật này chưa bao giờ áp dụng qua, nguy hiểm quá lớn, nhưng cũng nên thử một lần. Nếu giao đấu, thì nhất định phải làm được mức không sơ hở tý nào, mấy ngày nay, vất vả chư vị, từ từ thao luyện chiến pháp của bổn vương.

Lý Thanh do dự một chút, sau đó mới gian nan gật đầu, nói:” Tuân mệnh.

Thẩm Ngạo cười rộ lên, nói:” Nếu không phải có tên kia, còn không biết sẽ nhao nhao tới khi nào, như vậy cũng tốt, sự tình đã định đoạt rồi, cũng có thể kịp thời chuẩn bị sẵn sàng, tất cả lui ra ngoài, nhớ kỹ, mặc kệ thắng bại như thế nào, nhất định phải làm đến mức tốt nhất.

Thực lực người Kim như thế nào, mọi người ở đây, tuy nói chưa từng thấy, nhưng chỉ nhìn chiến tích, đã đủ để làm cho lòng người sợ hãi, huống chi, nếu so sánh về giao đấu, có lẽ hay là người Kim am hiểu cỡi ngựa bắn cung nhất, Hoàn Nhan Tông Kiệt này mang vệ đội đến, lại càng tinh duệ trong tinh duệ, khó khăn thế nào, có thể nghĩ.

Chỉ là, bộ dạng Thẩm Ngạo tin tưởng mười phần, lại làm cho tất cả mọi người giảm đi vài phần lo lắng, ôm quyền, lui ra ngoài.

.........................................................

Vương Anm mũi tràn đầy bong bóng, trở lại Quốc Tân quán, thêm mắm thêm muối vào chuyện của Thẩm Ngạo, thuật lại một lần, thời điểm nói đến ngươi muốn chiến ta liền chiến, Hoàn Nhan Tông Kiệt bưng trà uống nước thình lình ném chén nhỏ trà xuống mặt đất, trà chén nhỏ rơi xuống đất, vỡ tan, làm cho Vương An kinh hồn chưa định bị dọa giật cả mình.

Hoàn Nhan Tông Kiệt liên tục cười lạnh, thanh âm hung ác nói:” Nam Man chết không biết chết thế nào!

Vương An thở hổn hển hai hơi, cả giận nói:” Điện hạ, chúng ta hiện tại có nên...

Hoàn Nhan Tông Kiệt chán ghét nhìn hắn một cái, nói:” Không cần, tất cả tạm gác lại, thời điểm giao đấu rồi nói sau.

Vương An cũng không dám nói gì, lúc này trong lòng đã hận thấu Thẩm Ngạo, nói:” Đúng, đúng, phải bàn bạc kỹ hơn, bàn bạc kỹ hơn.

Ở phía trong buồng lò sưởi, tin tức về tất cả khách quý Vương Tử, tùy thời báo đến, Lí Càn Thuận nghe xong hồi báo, mỉm cười một tiếng, nói với bồi bàn bên người:” Trẫm còn tưởng Thẩm Ngạo này là người tài ba, một thân rất có tài năng, đáng tiếc, chỉ có chút ít thông minh nhỏ nhoi mà thôi, dễ xúc động như vậy, không coi là người thành đại sự. Chuyện đánh người này, sẽ không cần quản, tạm thời coi như không trông thấy, Vương Tử kia ăn được nhục, chắc hẳn cũng sẽ không lộ ra.

“ Vâng, bệ hạ.

Ở bên ngoài Hứng Hóa thành là một chỗ đồng cỏ màu mỡ, chỉ có hơn mười dặm về hướng bắc, mới là hoang mạc vô tận, tại đây phảng phất giống như là một mảnh ốc đảo cực lớn, một con sông lớn, nước chảy cuồn cuộn đi qua, nước sông thanh tịnh, rất trong, có thể thấy được cả đáy.

Dựa vào sông, thượng du, hạ du đều sắp đặt doanh trại, có thám báo đi tới đi lui dọc theo đường sông, nhất là một ít đội quân Tống giáo úy, sáng sớm, liền trú quân giám thị ở trên một chỗ bờ sông.

Giáo úy thiết lập nơi trú quân tại trung du, thượng du là doanh trại quân đội quân Kim, Lý Thanh sớm đã thông báo, phải phòng ngừa quân Kim phá hư đường sông, thời thời khắc khắc nhìn thẳng, một khi có tin tức, lập tức hồi báo.

Quân Kim nơi trú quân có vẻ có chút lười nhác, cũng không phải thư giãn, chỉ là, bọn hắn rất khinh thường đối với đối thủ mà thôi.

Hoàn Nhan Tông Kiệt từ trong thành chạy ra, ngắm nhìn chấm đen nhỏ xa xa, sắc mặt lạnh lùng, sau lưng, một gã võ sĩ người Kim bện tóc, nói:” Điện hạ, những người này, mới thời điểm tảng sáng đã tới rồi, một mực làm gì đó ở một chỗ, không biết có phải là đang dò hỏi động tĩnh chúng ta hay không, vừa rồi có thám báo đi qua, nên là của Nam Man.

Hoàn Nhan Tông Kiệt cười lạnh, nói:” Bọn hắn không phải đến dò hỏi, là sợ chúng ta giở trò trong sông.” Tiếp theo, ung dung cười nói:” Không cần để ý bọn hắn, dùng cách Nam Man để nói, bọn hắn đây là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, dũng sĩ đại Kim ta trên chiến trường có thể đánh bọn chúng vỡ tung, không cần sử dụng âm mưu quỷ kế.

Người Kim võ sĩ cười nói:” Chỉ là, những Nam Man này thật là làm cho người ta sinh ghét, tựa như là con ruồi.

Hoàn Nhan Tông Kiệt cười lớn một tiếng, nói:” Triệu tập hộ vệ, ta muốn ra khỏi doanh.

Từ đài nhìn xuống tới, đã có hơn mười người quân Kim trở mình lên ngựa, chờ nơi cửa doanh trại, có người dắt tới một con tuấn mã cho Hoàn Nhan Tông Kiệt, Hoàn Nhan Tông Kiệt xoay người bay lên, ngồi ở trên lưng ngựa, cả người lập tức trở nên vênh váo, eo như thùng nước lúc này cũng trở nên thon hơn không ít, hắn rút dao bầu bên hông ra, hô to một tiếng:” Hùng Ưng, theo ta đi đuổi ruồi, đi...

Dùng chân đá ngựa bụng, tuấn mã phi đi giống như mũi tên, chạy đi như bay, nhanh chóng lao ra khỏi cửa.

“ Ơ a...” Sau lưng, kỵ binh lớn tiếng hoan hô, lập tức cũng nhanh chóng theo đuôi, chạy nhanh đi qua hướng thám báo quân Tống bên kia.

Đám thám báo chỉ có mười mấy người, nhìn thấy quân Kim ra khỏi doanh, chạy như bay hướng tới bên này, cũng không chính diện tiếp xúc cùng bọn hắn, thúc ngựa rời đi, ngựa quân Tống cũng không chậm, một ngàn giáo úy mang đến, đều là chiến mã người Khiết Đan tiến cống, mà lại trải qua chọn kỹ lựa khéo, tuyển ra đều là ngựa thấp đại sa mạc, loài ngựa này đời sau xưng là ngựa Mông Cổ, sức chịu đựng vô cùng kinh người.

Ngay từ đầu, mắt thấy người Kim sắp đuổi kịp, nhưng dần dần, bọn chúng liền bị rớt xuống phía sau.

Những giáo úy này, trọn vẹn một năm đều ngồi ở trên lưng ngựa, kỹ thuật cỡi ngựa cũng không kém hơn so với người Kim, rồi lại cực kỳ quen thuộc với đặc tính chiến mã, vài chục giây trôi qua, dần dần kéo dãn khoảng cách.

Lần này, lại làm cho Hoàn Nhan Tông Kiệt ngẩn ngơ, chiến mã Kim quốc, đều là tuyển dụng ngựa cực kỳ thần tuấn, thực tế, vệ đội mang đến một chuyến này, lại càng là Ðại Uyển ngựa ngàm con chọn một, loại chiến mã này màu lông vô cùng tốt, thể lực cũng là rất mạnh, thời điểm lâm trận xung phong, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, ai ngờ đúng là không sánh bằng những Nam Man này.

Hắn cười một tiếng dữ tợn, ghìm chặt ngựa, quân Kim sau lưng cũng ào ào ghìm ngựa lại, nhìn bóng lưng thám báo quân Tống xa xa, biến mất tại đường chân trời, dần dần biến thành điểm đen, một người quân Kim dùng lời Kim nói:” Điện hạ, không ngờ ngựa Nam Man lại nhanh như thế.

Hoàn Nhan Tông Kiệt lắc đầu, khinh thường nói:” Bọn hắn không mặc áo giáp, hơn nữa còn không mang vũ khí, phụ trọng chiến mã rất ít, tự nhiên nhanh hơn so với chúng ta, những Nam Man này, nguyên một đám nhát như chuột, đáng hận, đáng hận.” Dứt lời, liền thúc ngựa trở lại doanh.

...

Trong doanh quân Tống, chính giữa doanh trại vây quanh một khu vực rất rộng lớn, bốn phương tám hướng đều thiết lập đội canh gác, năm mươi giáo úy làm một đội, mỗi một đội giáo úy cưỡi ngựa, chạy trốn trong khu vực rộng lớn.

Trong này tuy lớn, nhưng đối với kỵ binh mà nói, liền có vẻ có chút co quắp, không thể chạy nhanh, nhất là trong khi chạy trốn, nhiều đội kỵ binh tùy thời có khả năng gặp phải chướng ngại vật trước mặt, đám giáo úy vì phòng ngừa, nhất định phải đi lượn như rắn, xuất tất cả vốn liếng để khống chế chiến mã, tùy thời chạy ngang, chạy mau, chạy nước rút, thay đổi phương hướng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui