Kiều Thê Như Vân

Tấu chương vốn là để cho Thẩm Ngạo nhìn, Thẩm Ngạo nhìn cái tấu chươngnày, đôi mắt lơ đãng mà hiện lên vẻ mỉm cười, trong lòng nghĩ, tốc độ Hứng Hóa quân rõ ràng nhanh như vậy? Lúc này mới không đến bảy tám ngày, liền án lấy ý đồ của mình, đưa tấu chương buộc tội lên rồi, có thể thấy được, tên Đoạn Hải Ba kia coi như là loại người giỏi giang.

Thẩm Ngạo rất ung dung, Tuyền Châu bên kia đưa thông tin, đều là dùng khoái mã tám trăm dặm, một lần đến một lần đi, chỉ cần chịu dụng tâm tư, đưa đi trước thời điểm chim bồ câu truyền tới, lại dùng khoái mã đưa về, lúc này, thời gian cũng rất vừa vặn.

Thẩm Ngạo cố ý làm ra một bộ dạng kinh ngạc, lại đưa tấu chương tới tay Thái Kinh, Thái Kinh mở tấu chương ra nhìn, sắc mặt đột biến.

Chỉ thấy trên tấu chương viết: "Thần Đoạn Hải Ba Hứng Hóa quân trông coi nơi đây, nghe thấy Thái Chính ngang ngược, lấy mạnh hiếp yếu, cấu kết vô lại phố phường, cường đoạt dân nữ, tự tử mà chết, người nhà họ giơ hòm quan tài đến khiếu nại, quan phủ không dám trị tội, khẩn cầu bệ hạ quyết đoán."

Một hàng chữ ngắn ngủn, nhưng trong mắt Thái Kinh, lại dọa hắn đến mức hồn lìa khỏi xác, hắn kinh ngạc nâng con mắt lên, liếc nhìn Thẩm Ngạo, chỉ thấy Thẩm Ngạo vẻ mặt điềm nhiên, cũng không có gì khác thường.

Tay cầm tấu chương không khỏi run rẩy một tý, hắn đột nhiên có cảm giác, sau lưng cái đoạn tấu chương buộc tội này, nhất định có thân ảnh Thẩm Ngạo, mình làm sự tình gì cũng rất ổn, hai người như Thẩm Ngạo cũng không tìm được nhược điểm, nhưng Thái gia nhiều miệng ăn, cành lá rậm rạp như vậy, nếu Thẩm Ngạo...

Sắc mặt Thái Kinh tái nhợt như tờ giấy, thoáng cái sợ tới mức kinh tâm táng đảm, Thẩm Ngạo dùng kế này, xác thực đã đánh trúng chỗ yếu hại của hắn.

Thái Kinh tự nhận tội của mình ngập trời, nhưng từng tội trong đó, hắn lại không sợ người khác buộc tội, chính là Thẩm Ngạo dựa vào những tội này, cũng không đẩy ngã hắn được, bởi vì hắn phạm tội, chỉ thiếu đi một tội nặng nhất, đó chính là mưu nghịch, chính là Thẩm Ngạo muốn vu oan, dùng địa vị của hắn, cũng tuyệt đối không sợ không có cơ hội biện bạch.

Mà tội trạng của hắn, nói ra thì càng buồn cười, bất kể là hoa thạch cương hay là những thứ khác, quá nhiều chuyện tại đây, đều liên lụy tới Triệu Cát, liên lụy tới đương kim thiên tử, ai dám cầm cái này đến tính sổ cùng Thái Kinh?

Giống như là lấy cái này đi tính sổ cùng Triệu Cát, Thẩm Ngạo không ngu xuẩn, thậm chí, trong lòng Thái Kinh, ước gì Thẩm Ngạo tố cáo tội trạng của hắn, mưu đồ tìm được cơ hội phản kích.

Thiên hạ quyền thần nhiều vô cùng, Thẩm Ngạo cùng Thái Kinh, hai người này đứng ngang hàng nhau, đều khó có khả năng đánh bật người kia xuống, hết lần này tới lần khác, lúc hai bên công kích, hai hồ ly một lớn một nhỏ này, đều là tránh dây dưa vào sai lầm của đối phương, một khi dây dưa ở đó, vô cùng có khả năng kéo cả thiên tử vào trong, cuối cùng lấy được, chỉ là lưỡng bại câu thương.

Nhưng Thẩm Ngạo dùng chiêu thức ấy, lại vô cùng lăng lệ ác liệt, chỗ Thái Kinh cố kỵ, đơn giản là Thái gia, hắn đã gần đất xa trời, không cần tiếp tục lo lắng, duy chỉ có cái nhà này, lại làm cho hắn không bỏ xuống được.

Lúc này, cầm cái này làm văn, chính là chỗ cấm kỵ trong thân thể đao thương bất nhập của Thái Kinh, uy hiếp trực tiếp đến hắn, cổ tay Thẩm Ngạo, rõ ràng càng thêm thành thục so với lúc trước, cũng càng giảo hoạt hơn nhiều.

Càng làm Thái Kinh cười chê chính là, Thẩm Ngạo có thể dùng chiêu thức ấy đối với hắn, hết lần này tới lần khác, hắn lại không thể gậy ông đập lưng ông, bởi vì Thẩm Ngạo có một thê tử là Công Chúa.

Sắc mặt hắn như tro tàn mà nhìn hết mỗi chữ mỗi câu ở phía trong tấu chương, sau đó mới chậm rãi nâng con mắt lên, chỉ là, cả người trở nên càng già yếu hơn rồi, trong đôi mắt đục ngầu chỉ còn lại có khao khát, nói: "Bệ hạ..."

Triệu Cát cười nhạt một tiếng, nói: "Trẫm nhớ rõ, cái tên Thái Chính này, nên là cháu ruột của Thái ái khanh, phải không?"

Thái Kinh vô lực mà gật đầu.

"Bệ hạ..." Đúng lúc này, ở phía sau, Thẩm Ngạo nghiêm mặt nói: "Thần có một câu muốn nói."

Hắn nói một phen, lập tức dẫn ánh mắt Triệu Cát tới, tay Thái Kinh đều muốn run rẩy lên rồi, kinh hồn táng đảm mà nhìn về phía Thẩm Ngạo.

Triệu Cát chậm rãi nói: "Thẩm Ngạo có lời gì muốn nói?"

Thẩm Ngạo xụ mặt nói: "Thái Thái sư chính là lương trụ quốc gia, lại là cựu thần hai triều, hết lòng hết sức vì bệ hạ, hôm nay dần dần già đi, đã đến tuổi xế chiều. Cái tên Thái Chính kia, tuy là ngàn sai vạn sai, nhưng vi thần cho rằng, bệ hạ nên niệm tình mặt mũi Thái Thái sư, để hắn một con đường sống, phần tấu chương này..." Nói xong, Thẩm Ngạo cười ha ha nói: "Chỉ nên cho rằng chưa từng nhìn thấy."

Thái Kinh kinh ngạc, trong đôi mắt hiện lên một tia nghi ngờ, nhưng lập tức, lại lộ ra sợ hãi càng lớn hơn.

Nhân tâm hiểm ác, Thẩm Ngạo há có thể để lỡ mất cơ hội tốt như thế? Đáp án chỉ có một, Thẩm Ngạo không muốn nhắm vào một người Thái Chính, đây chỉ là bắt đầu! Tấu chương trên tay hắn đột nhiên ngã xuống dưới, cả người đều ngây dại.

Triệu Cát nào có tâm cơ sâu như vậy, nhìn về phía Thẩm Ngạo, khen ngợi: "Thẩm Ngạo nói rất đúng, rất giống với những gì Trẫm nghĩ, Thái ái khanh một lòng vì nước, gia sự lại chậm trễ, việc này thôi đi."

Thẩm Ngạo cất cao giọng nói: "Ngô Hoàng thánh minh, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Triệu Cát lại cười ha ha, nói: "Trẫm gọi các ngươi đến, vốn là muốn bảo các ngươi hòa thuận với nhau, biến chiến tranh thành tơ lụa, nhưng hôm nay thấy Thẩm Ngạo như vậy, những lời nói khác liền không cần phải nói nữa."

Thái Kinh lúc này ngây ngốc hướng Thẩm Ngạo nói: "Bình Tây Vương khoan hồng độ lượng, lão phu...lão phu cảm phục đến cực điểm."

Thẩm Ngạo cười nhạt, nói: "Thái sư khách khí."

Trong Văn Cảnh các, thoáng cái có vẻ quân thần vui vẻ hòa thuận, tâm tình Triệu Cát thật tốt, nói rất nhiều lời nói, đều là Thẩm Ngạo đối đáp cùng hắn, Thái Kinh đúng là một câu đều không nghe lọt, hốt hoảng đứng đó, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Đợi Thẩm Ngạo cùng Thái Kinh cùng nhau đi ra khỏi Văn Cảnh các, Thẩm Ngạo án lấy Thượng Phương bảo kiếm, đi phía trước, Thái Kinh theo đuôi ở phía sau, đột nhiên, toàn thân hắn thoáng run rẩy một tý, gọi Thẩm Ngạo lại, nói: "Bình Tây Vương..."

Thẩm Ngạo dừng chân, ngoái đầu nhìn lại hỏi: "Như thế nào? Thái sư có cái gì chỉ giáo sao?"

Thái Kinh ngây ngốc một chút, gian nan đắng chát nói: "Thủ đoạn của Bình Tây Vương, lão phu xem như kiến thức."

Hắn thở dài, như là trò chuyện về việc nhà, vừa khẽ run run đi đường, vừa nói: "Lão phu là một kẻ áo vải, cho tới bây giờ vào triều làm quan, mấy chục năm quan trường, trải qua An Thạch công biến, Quân Thực công Nguyên Hữu phục hồi, quan trường chìm nổi, đã có năm mươi năm, Bình Tây Vương là một người nổi tiếng nhất, cũng là một người lão phu không nhìn thấu nhất."

Thẩm Ngạo nhàn nhã tản bộ, cười nói: "Thái sư quá khen."

Thái Kinh hít vào một hơi thật sâu, cười khổ nói: "Người mới thay người cũ, lão phu ngu không ai bằng, đúng là không biết tự lượng sức mình, hôm nay, mới biết được là đâm lao phải theo lao." Hắn mong mỏi liếc Thẩm Ngạo, lại nói: "Nếu lão phu lên triều đề nghị về hưu, có thể yên ổn chứ?"

Thẩm Ngạo không thể tưởng được Thái Kinh sẽ nói ra những lời này, nhìn lão nhân gần đất xa trời truớc mặt, lúc này lại không nhìn ra bất luận cái gì trí tuệ hay khí độ cao cao tại thượng, ở bên trong một đôi tròng mắt, chỉ còn lại có bi thương.

Hắn cúi thân thể xuống, phảng phất như là không chịu nổi gánh nặng thân thể, cả người tùy thời sẽ ngã sấp xuống dưới đất.

Đón đôi mắt đục ngầu này, Thẩm Ngạo cười nhạt một tiếng, nói: "Thái sư về hưu, vì sao phải hỏi bổn vương?"

Thái Kinh thở dài một hơi, ngắm nhìn chỗ tường gạch ngọc đỏ xa xa, chậm rãi nói: "Lão phu già rồi, thiên hạ này, nên thay người đến nắm giữ, chỉ cầu Bình Tây Vương có thể lưu cho lão phu một con đường lui."

Đôi mắt Thái Kinh lúc này mới toả ra một tia sáng rọi, mang theo vẻ mong ngóng nhìn về phía Thẩm Ngạo, có lẽ, chỉ cần Thẩm Ngạo gật đầu một cái, cả người hắn liền có thể nhẹ nhõm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui