Nhưng Lí Thành lại mỉm cười, không rảnh mà để ý đến bọn họ, hai người này trong mắt Lí Thành, đều không đủ để coi là hậu hoạn, hoàn toàn không để bọn họ vào mắt.
Lúc này, tộc nhân ngăn ở cửa ra vào ào ào nhượng một con đường, Quỷ Trí Hoàn đeo mặt quỷ liên tục bước đến, trên tay của nàng, mang theo một thanh trường kiếm Tây Hạ, trên mặt quỷ không nhìn ra bất luận cái biểu lộ gì, nhưng một đôi con ngươi hờ hững kia, lại hơi hơi rung động nhúc nhích, chậm rãi nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lí Thành tiến lên phía trước, nói: “Không có việc gì, chỉ phát hiện Nhiếp chính vương đột nhiên rời đi.” Hắn muốn đi đến gần vài bước để lấy lòng, ai ngờ Quỷ Trí Hoàn lại lui về phía sau một bước, hoàn toàn không để ý tới hắn.
Ánh mắt Quỷ Trí Hoàn rơi vào một bức họa trên vách tường, ở phía trong là một nữ tử xinh đẹp, chân trần đi bên trong ngàn vạn đóa hoa tươi, đuổi theo một con bướm ngũ thải ban lan (vàng, xanh, đỏ, trắng, đen), nữ tử cực kỳ khoái hoạt, tay có chút vươn về phía trước, chỉ kém một ngón tay là có thể chạm đến con bướm giương cánh bay lượn kia, thân thể có chút nghiêng về phía trước, tất cả bộ dạng như chuyển động trên giấy, khóe miệng hiện lên dáng tươi cười ngọt ngào, nhất là một đôi mắt kia, đúng là cực kỳ mê người.
Hai vai Quỷ Trí Hoàn không khỏi run rẩy một tý, cả người ngây dại, một đôi mắt kia rơi vào bức họa, ngơ ngác bất động.
Người này là nàng, lại cũng không phải nàng, tuy có khuôn mặt giống như nàng, nhưng cái dáng tươi cười ngọt ngào kia, cái liều lĩnh quên tất cả kia, nàng lại chưa bao giờ thử thể nghiệm qua.
Ánh mắt của nàng dời xuống, trên bàn, là một cái bình hoa mới tinh, trong bình hoa cắm hoa giấy, nhan sắc hoa giấy đã phai đi chút ít, vô tình mà cong vẹo, rủ xuống dọc theo miệng bình, cái hương thơm kia không hề bức người, chỉ để lại một chút xinh đẹp cuối cùng.
Người và vật không còn, nhưng người đi nơi nào?
Trong mắt của nàng, không biết là làm sao, đúng là dâng lên một tia hơi nước, nàng không nhịn được, tâm tình không khống chế được, nói: “Người đâu? Người ở nơi nào?”
Thanh âm của nàng đã bị nàng tận lực áp chế, nhưng lại không khỏi làm cho người ta cảm giác được sự lạnh lùng bên trong, Lí được không sợ tới mức lui về phía sau một bước, nói: “Đã đi rồi.”
Quỷ Trí Hoàn trừng mắt liếc hắn một cái, lạnh lùng thốt lên hỏi: “Ngươi, vì cái gì ở chỗ này, vì cái gì có người cầm bó đuốc ra khỏi trại?”
Lí Thành không phản bác được.
Quỷ Trí Hoàn cười lạnh, dưới mặt nạ, lại có chất lỏng ấm áp lặng lẽ chảy xuôi ra, nhưng người ở bên ngoài nhìn vào, cũng không có gì khác thường, nàng chậm rãi đè chuôi trường kiếm Tây Hạ bên hông xuống, nói: “Hắn là Nhiếp chính vương, là giám quốc Đại Hạ ta, Lí Thành, ngươi có biết hay không?”
Lí Thành hướng lui về phía sau một bước, nhưng lập tức lại cười to, nói: “Quỷ Trí Hoàn, ngươi cũng chớ quên, ngươi là vị hôn thê của Lí Thành ta, là nữ nhân của ta, ngươi có biết hay không?”
Tay án lấy chuôi kiếm của Quỷ Trí Hoàn có vài phần buông lỏng, cuối cùng vô lực rũ xuống, mặt quỷ hướng đến trên vách tường, nói: “Chuyện này, tự nhiên nên có trưởng lão năm tộc đến thương nghị xử trí.”
Lí Thành cười lạnh, nếu thật sự để cho trưởng lão đến xử trí, xem bộ dáng Quỷ Trí Hoàn này, đúng là che chở một ngoại nhân, hơn nữa, hai tộc Hắc Sơn, Ô Thiện đứng ở bên nàng, chính mình còn có thể như thế nào?
Hắn nhe răng cười nói: “Trưởng lão năm tộc dựa vào cái gì thương nghị xử trí ta?” Hắn mò ra một cái vòng đeo cổ từ trong lòng ngực, vung tay giơ lên, cái đeo vòng cổ kia tản ra vầng sáng nhàn nhạt, làm cho người ta không dám nhìn gần.
“Quy củ tổ tông, các ngươi còn nhớ rõ không? Được vòng này, người năm tộc phụ thuộc, cái vòng bạc này ở trong tay ta, ai có thể xử trí ta?”
Con ngươi Quỷ Trí Hoàn nhìn vòng bạc, cả người vẫn không nhúc nhích, lập tức xoay thân đi, mang theo bức vẽ trên vách tường và bình hoa, im lặng rời đi.
Ô Thiện và Hắc Sơn liếc nhau, cung kính mà hướng vòng bạc hành lễ, giơ chên lên muốn ly khai.
Đúng lúc này, ở phía sau, có người bị kích động mà tiến đến, hô to nói: “Tặc tử kia chết mất rồi, chết rồi!”
Hắn chạy vào, lại phát hiện tộc trưởng các tộc đều ở đây, không khỏi ngây ngốc một chút, lặng lẽ lui qua một bên, muốn cho muốn đi ra ngoài.
Quỷ Trí Hoàn cũng ngây ngốc một chút, ngừng bước chân, nhưng lại không chịu đi.
Lí Thành cầm vòng bạc, gặp Quỷ Trí Hoàn lui bước, đã đắc ý phi phàm, cái vòng bạc này, hắn sớm đã chuẩn bị xong, chỉ cần giết Thẩm Ngạo, nếu có người truy cứu, liền có thể lấy ra, chỉ là, Thẩm Ngạo còn chưa chết, lại bị Quỷ Trí Hoàn từng bước ép sát, làm cho hắn bất đắc dĩ, lấy lá bài tẩy của mình ra, lúc này nghe được Thẩm Ngạo chết rồi, đã không có cố kỵ, vội vàng hỏi: “Thi thể ở nơi nào?”
Người vào là Lương Võ, Lương Võ lắc đầu nói: “Không có thi thể!”
“Không có?” Lí Thành lộ ra vẻ cười lạnh, hướng phía Lương Võ nói: “Ngươi nói.”
Lương Võ nói: “Ta mang theo mấy thuộc hạ huynh đệ đuổi theo hướng chính nam, quả nhiên phát hiện có tung tích, một đường đuổi theo, đả thương vài người, trong đó có một người chạy trốn chậm, tiểu nhân liền dẫn các huynh đệ đuổi lên, hắn rút kiếm ra, đâm loạn vài kiếm về hướng chúng ta, lại tiếp tục chọn đường chạy trốn, tiểu nhân ở sau lưng bổ hắn một đao, mắt thấy sắp đuổi kịp, phía trước lại là một khe núi, kết quả...”
Lí Thành cười lạnh, nói: “Làm sao ngươi kết luận hắn chính là Thẩm Ngạo?”
Lương Võ cầm một thanh kiếm ra, vừa rồi rất nhiều người không để ý, lúc kiếm đưa ra, lại hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người.
Con mắt khách thương kia quang sáng ngời, nói: “Ta nhớ được Đại Tống hoàng đế từng ban thưởng Thượng Phương bảo kiếm cho hắn, hắn cũng mang trên thân thể từng giây, chưa bao giờ rời khỏi người.” Khách thương nhận kiếm, chứng kiến chỗ chuôi kiếm có khắc hai chữ Thượng Phương, lại nhìn vết máu nơi mũi kiếm, rất là khẳng định, nói: “Đúng là kiếm này, trong thiên hạ không tìm thấy cái thứ hai.”
Lương Võ lấy một khối vải rách từ trong lòng ra, nói: “Ngoại trừ kiếm, người nọ còn để lại cái này.”
Lí Thành tiếp nhận vải rách, trên vải rách rõ ràng cũng có vết máu, hơn nữa, cẩn thận phân biệt, cái vải này hiển nhiên là lụa giá cao, hoa văn trên lụa cũng rất quen thuộc, xác thực là Thẩm Ngạo kia mặc lên người lúc ban ngày.
Hắn cười ha ha một tiếng, nói: “Đáng tiếc, không để cho ta tự mình nhìn hắn chết.” Lập tức nâng con mắt lên, nói: “Tất cả mọi người đi chỗ khe núi đó tìm tòi, sống thì gặp người, chết phải thấy thi thể.”
Lương Võ nói: “Cái kia khe núi sâu đậm, muốn tìm tòi, chỉ sợ không có bốn năm ngày, cũng không thể tìm thấy.”
Lí Thành cười lạnh nói: “Không thấy thi thể, ta vẫn lo lắng.”
Vài người này không coi ai ra gì mà nói chuyện, đợi lúc Lí Thành ngẩng đầu lên, mới phát hiện Quỷ Trí Hoàn đã không thấy bóng dáng đâu.
...........................................................................
Sau một lát, ngọn đèn trong tiểu lâu kia một lần nữa sáng lên, một bức họa triển khai ở trên bàn trang điểm, bình hoa cẩn thận bày ở bệ cửa sổ.
Chứng kiến tranh này, nàng lại không biết nên khóc hay nên cười, mặt quỷ nhẹ nhàng bị tháo ra, một khuôn mặt lạnh lùng, trên má còn lưu lại vài vệt nước mắt, đôi mắt ngăm đen thâm thúy rơi vào bức họa, nữ tử bên trong bức họa vô ưu vô lo, nhưng người bên ngoài lại nhíu lông mày, cả người có một loại thê lương nồng đậm.
Nàng nhếch miệng, ánh mắt trông qua hướng bình hoa trên bệ cửa sổ, gió muộn thổi qua, ngay cả hoa giấy này cũng đều 'héo tàn' rồi, vô tình mà rơi xuống, phảng phất như tên kia, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, lúc đến vô cùng kinh diễm, lúc đi vô ảnh vô tung.
Quỷ Trí Hoàn hít một hơi thật sâu, khẽ cắn môi, thấp giọng nỉ non: “Khách qua đường mà thôi, chỉ là... ta và ngươi gặp mặt một lần...” Bốn chữ gặp mặt một lần này, tận lực tăng thêm âm lượng, bốn chữ này đối với người khác, có lẽ là không quý giá, nhưng đối với nàng mà nói, lại đủ quý trọng, trên đời này, người có thể nhìn thấy dung nhan nàng cũng không có nhiều, từng người đều đủ để lưu cho nàng trí nhớ khắc sâu.
Nàng đột nhiên lộ ra một tia dáng tươi cười nhàn nhạt, như là đang cười với người bên trong bức họa, lẩm bẩm nói: “Tranh ngươi vẽ, ta sẽ vĩnh viễn cất giữ!”
Nàng như là nhẹ nhàng thở ra, trong lòng dường như vẫn còn cảm thấy may mắn, khá tốt, chỉ gặp mặt một lần cùng người kia, hiện tại dường như vẫn kịp quên hắn.