Kiều Thê Như Vân

Chu Hằng không lên tiếng nữa, trong lòng nghĩ, biểu ca quả nhiên một chút cũng không chuyển biến, hắn không nhịn được mà thở dài, lại nghĩ, đáng tiếc, Chu Hằng ta đã muốn thay đổi, vì cái gì lúc trước tập mãi thành thói quen, nhưng bây giờ cảm thấy mặt biểu ca rất dầy, mình lại hổ thẹn?

Thẩm Ngạo khoan thai mà ngồi ở trên mặt ghế, nói: "Chu tiến sĩ, bổn vương muốn làm phiền ngươi một chuyến, Thái Nguyên đê sụp, hôm nay tình hình tai nạn khẩn cấp, Tây Hạ bên này không thể khoanh tay đứng nhìn, ngươi lập tức điều một đám lương thực, dược liệu, lại từ Hộ bộ rút ra chút ít tiền bạc, đi giúp nạn thiên tai."

Chu tiến sĩ kinh ngạc nói: "Thái Nguyên đê sụp rồi?" Hắn không khỏi nói: "Ở phía trong giáo úy, lại có mấy người là người Thái Nguyên..."

Thẩm Ngạo nói: "Vậy thì dẫn bọn hắn đi cùng, thuận đường để cho bọn họ về thăm nhà một chút."

Chu tiến sĩ lĩnh mệnh rời đi.

Chu Hằng thở dài, nói: "Cha ta đã ở Thái Nguyên, sớm biết như vậy, ta cũng vậy nên đi Thái Nguyên nhìn xem."

Thẩm Ngạo thản nhiên nói: "Cha ngươi không việc gì, hắn là khâm sai, bên người nhiều người như vậy, sợ cái gì?"

Đang nói, Hoài Đức lại tiến đến, nói: "Điện hạ, Quỷ Trí Hoàn cầu kiến."

Thẩm Ngạo a một tiếng, nói: "Mời nàng tiến đến." Lập tức hướng Chu Hằng nói: "Biểu đệ, biểu ca còn có chuyện rất trọng yếu phải xử trí, trước hết, ta để cho người mang ngươi đến trong nội cung, tùy tiện đi dạo, như vậy được chưa?"


Mặt mũi Chu Hằng tràn đầy hoài nghi, nói: "Chuyện trọng yếu gì không thể đang nói trước mặt ta, Quỷ Trí...người này lạ vô cùng, chớ không phải là nữ nhân đấy chứ?"

Thẩm Ngạo nghiêm túc nói: "Nói hươu nói vượn, Quỷ Trí Hoàn rõ ràng là nam nhân, ngoại hiệu rõ ràng gọi Quỷ ca, thế nào lại là nam nhân? Biểu đệ à, ngươi càng ngày càng nghi thần nghi quỷ, nếu không phải ta biết rõ, bình thường trong lòng ngươi một mực hướng về biểu ca, chỉ sợ còn có thể hoài nghi, ngươi là bị Nhược nhi giao sứ mạng, chuyên môn đến nhìn chằm chằm vào biểu ca đó, ngươi là giáo úy, không được làm loại hành vi theo dõi này, biết không?" 

Hắn đẩy Chu Hằng, nói: "Đi mau, đi mau, ta muốn cùng Quỷ huynh thương nghị quốc gia đại sự, việc này đang mang phúc lợi của trăm vạn người, không thể khinh thường."

Chu Hằng nhất thời không thể phân biệt thiệt giả, hoài nghi liếc nhìn Thẩm Ngạo, thấy ánh mắt Thẩm Ngạo chân thành tha thiết, trên mặt hiện ra dáng tươi cười nhàn nhạt, liền tin tưởng vài phần, nói: "Cái kia, biểu đệ xin đi."

Cất bước Chu Hằng, Thẩm Ngạo nhẹ nhàng thở ra, Chu Hằng này, không chừng thật đúng là được Chu Nhược phái tới làm mật thám, cũng không thể để cho hắn bắt được nhược điểm gì mới tốt. 

Đang lúc suy nghĩ miên man, Quỷ Trí Hoàn đeo mặt quỷ dịu dàng tiến đến, hướng Thẩm Ngạo hành lễ, nói: "Tiểu nhân Quỷ Trí Hoàn, bái kiến điện hạ."

Thẩm Ngạo tiến lên một bước, đỡ nàng đứng lên, nói: "Hoàn nhi không cần đa lễ."

Quỷ Trí Hoàn nói: "Tiểu nhân lúc này tới đây, là hướng điện hạ từ giã, ta cùng tộc nhân của ta sẽ phải trở lại Hoành Sơn."


Trong lòng Thẩm Ngạo biết, Quỷ Trí Hoàn lhông thuộc về nơi đây, không khỏi cầm tay Quỷ Trí Hoàn, nói: "Ta cũng phải về Đại Tống rồi, cái từ biệt này, không biết đến lúc nào mới có thể gặp mặt?"

Quỷ Trí Hoàn sâu kín mà nhìn hắn, nói: "Điện hạ, nếu ngài triệu hoán, trên dưới Hoành Sơn..."

Thẩm Ngạo cắt ngang lời nàng, nói: "Sắp chia tay rồi, ta có một câu, ngươi phải nhớ"

Quỷ Trí Hoàn thấy Thẩm Ngạo nói vô cùng thận trọng, liền nghiêm túc nói: "Xin điện hạ bảo cho biết."

Thẩm Ngạo nói: "Không được lập gia đình, thật sự không chịu nổi tịch mịch…khục khục..." Hắn mong mỏi nhìn nàng, tay còn cầm bàn tay như cây cỏ mềm mại của Quỷ Trí Hoàn, tiếp tục nói: "Kỳ thật, ta có thể gắng sức..."

"..."

Đang lúc Quỷ Trí Hoàn ngây người, Thẩm Ngạo nhẹ nhàng vạch trần mặt quỷ của nàng ra, nhẹ nhàng khoác ở eo thon của nàng, thấp giọng nói: "Được không nào?"

Một đầu tóc rối bời rơi xuống, lộ ra bộ mặt thật của Quỷ Trí Hoàn, cái mũi có chút vểnh lên kia phiến bỗng nhúc nhích, miệng dần dần nhếch lên, khẽ cười nói: "Điện hạ quản lý rất rộng, ngay cả cái này cũng muốn quản sao?"


Thẩm Ngạo dùng khẩu khí chân thật đáng tin nói: "Đương nhiên muốn xen vào, đây cũng là quốc quân đại sự hạng nhất, nếu không, một ngày kia, vị hôn phu ngươi chọn là một loạn thần tặc tử, chẳng phải là làm xấu đại sự của ta?"

Quỷ Trí Hoàn hít một hơi thật dài, nàng lúc này, hoàn toàn không có cái loại hương vị lạnh thấu xương, nhẹ nhàng mà tựa ở trên ngực Thẩm Ngạo, thấp giọng nói: “Tiểu nhân tuân mệnh là được." Lập tức lại giãy từ trong ngực Thẩm Ngạo ra, nghiêm túc nói: "Tộc nhân của ta còn ở ngoài thành chờ ta.”

Thẩm Ngạo nói: "Có muốn ta tiễn ngươi một đoạn đường hay không?"

Quỷ Trí Hoàn cười nói: "Nhi nữ tình trường, cũng không phải là một người quân chủ thánh minh nên có, điện hạ, cứ như vậy mà từ biệt thôi". Thời điểm nàng quay thân đi, đầu không quay lại, liên tục bước ra ngoài.

Thẩm Ngạo thoáng ngồi yên một tý, liền lắc đầu cười khổ, nữ nhân này, thật sự làm cho người ta mò không thấu.

Thời điểm ăn bữa tối, Chu Hằng bị nội thị dẫn tới Văn Thù các, vẫn như cũ là ba người ngồi cùng bàn, Miểu nhi thận trọng, đột nhiên hỏi Chu Hằng: "Biểu đệ, mặt ngươi làm sao vậy?"

Thẩm Ngạo cũng không nhịn được mà ngẩng đầu lên, chứng kiến trên mặt Chu Hằng có mấy dấu bàn tay nhàn nhạt, cũng không khỏi quan tâm, nói: "Là ai dám đánh ngươi một bạt bạt tai? Đây là chỗ của biểu ca, ngươi bị thiệt thòi, cứ nói cùng biểu ca, biểu ca xuất đầu cho ngươi."

Chu Hằng đầy bụng ủy khuất, nói: "Vừa rồi trên đường ta đụng vào Quỷ Trí Hoàn kia rồi, hắn đeo mặt quỷ khủng bố, còn mặc một bộ áo giáp da rất kỳ quái, ta nhìn hắn tựa như nữ nhân, liền đi qua chào hỏi."

Nghe được Quỷ Trí Hoàn, Thẩm Ngạo không khỏi liếc nhìn qua chỗ Miểu nhi, phần gáy có chút lạnh cả người, lập tức cúi đầu xuống bới cơm ăn.


Nhưng Miểu nhi lại buông đũa xuống, khuỷu tay chống đỡ trên bàn, bàn tay chống cái cằm, rất chân thành mà nghe ngóng, ánh mắt nhấp nháy, rất nghiền ngẫm mà cười nói: "Sau đó thì sao?"

Chu Hằng cười khổ, nói: "Về sau, ta nhấc tay muốn khoác lên trên vai của hắn, cùng hắn nói mấy biện pháp chiến tranh, ai ngờ hắn giơ tay, liền cho ta một cái bạt bàn tai.”

Chu Hằng trợn mắt, nổi giận đùng đùng mà nhẹ nhàng đập xuống bàn, nói: "Nếu không phải nhìn hắn yếu đuối, lại vừa mới thương lượng quân chính đại sự cùng biểu ca, nói không chừng còn phải vội vàng đi ra ngoài, triêu tập số lượng trăm vạn người đánh nhau, ta đã sớm đánh hắn trở về, bỏ đi bỏ đi bỏ đi...làm biểu đệ, ăn chút thiệt thòi cũng không có gì...ồ, Miểu nhi tỷ tỷ, sắc mặt của ngươi sao lại trở nên khó coi như vậy?"

Miểu nhi lạnh lùng thốt: "Không có gì."

Thẩm Ngạo có tật giật mình, lập tức đi gắp miếng thịt gà lên, cắn rơi một lớp da bên ngoài, đưa phần thịt bên trong vào trong chén Miểu nhi, cười khan nói: "Ha ha, Miểu nhi mau ăn cơm, hôm nay khí trời tốt, dùng qua cơm xong, chúng ta đi trong ngự hoa viên ngắm trăng, lập tức sẽ đến mười lăm rồi, đêm trăng tròn, trăng tròn kia rất thê lương, thê lương lại động lòng người, làm cho người ta nhìn thấy, mà sinh ra lòng trìu mến, liền như Miểu nhi, luôn làm vi phu nhìn mãi mà không chán."

Sắc mặt Miểu nhi hòa hoãn một ít, giận dỗi mà liếc nhìn hắn, thấp giọng ăn đồ ăn Thẩm Ngạo đưa đến.

Ai ngờ Chu Hằng tràn đầy không cam lòng mà để đũa xuống nói: "Biểu ca, ta tuy là giáo úy, nhưng cũng là thân đệ đệ cùng phụ cùng mẫu với a tỷ, có mấy lời, ta không nói không khoái!"

Sắc mặt Thẩm Ngạo biến đổi, trong lòng mắng to, con mẹ biểu đệ ngươi!

Chu Hằng đứng lên, mười phần khẳng khái, nói: "Biểu ca, ngươi ba thê bốn thiếp, ta nói với ngươi, ngươi đang ở đây trước mặt biểu đệ ta, đang ở trước mặt cậu em vợ ta đây, nếu như vậy nói lời ngọt với Miểu nhi tỷ tỷ, cũng là việc ngươi nên làm. 

Nhưng ngươi chớ để quên, a tỷ ta đối đãi với ngươi như thế nào, ngươi đi Hồng Lư Tự làm Giá trị thủ, nàng sợ ngươi gặp phải phong hàn, gọi người đưa quần áo cho ngươi. Ngươi đi ra bên ngoài, nàng luôn lo lắng ăn không ngon, biểu ca, làm người phải có chút lương tâm, không thể có người mới đã quên người cũ, ngươi chưa từng nói qua nhiều lời nói ngọt ngào như vậy tại trước mặt a tỷ ta? Ngươi đều không hề để tâm sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận