Kiều Thê Như Vân

Ninh An không khỏi bật cười, nói: “Không cần nói với ta những đạo lý lớn này, những thứ này, ta đương nhiên biết rõ, chỉ là, trong cung rất buồn bực, thật sự muốn trở lại nhà của chúng ta.”

Hai chữ chúng ta, như là sinh ra một chút tình cảm ấm áp phía trong trời đông giá rét, Thẩm Ngạo cười ha hả, nói: “Có thể tiết kiệm một chút là được một chút, dù sao, cha ngươi gọi ngươi tới ở, điểm tiện nghi ấy, chúng ta vẫn phải chiếm.” Hắn hạ giọng nói: “Cha ngươi có rất nhiều tiền, có thể lấy đi một chút là được một chút.”

Ninh An giận dữ nói: “Nói hươu nói vượn, tiền Thiên gia không phải là tiền thiên hạ sao? Những thứ này đều rất hữu dụng.”

Thẩm Ngạo tặc mi thử nhãn (lén lút thậm thụt) nói: “Tại đây còn phân ra bên ngoài kho cùng trong kho, ta nói về tiền ở trong kho đó.”

Hắn vạch đầu ngón tay lên, nói: “Kỳ thật, ta đã sớm tính toán tốt rồi, trong hai năm này, doanh thu của kho đại khái trên dưới mười lăm tỷ quan, đều là xét nhà có được, những số tiền này, cho dù lãng phí, ít nhất còn có mười tỷ quan nằm tại đó, thiên hạ nhất phú cũng không thể bằng cha ngươi rồi, Thẩm gia chúng ta cũng phải nỗ lực, cho nên, ngươi cứ việc thường ở trong cung, ăn nhiều của bọn hắn một phần, Thẩm gia là lợi nhuận hơn một phần, cái này một vào một ra, sớm muộn gì cũng có thể so sánh cùng với bọn họ.”

Ninh An thấy vẻ mặt hắn thành thật, không khỏi nói: “Tâm tư ngươi sao lại hư hỏng như vậy?”

Thẩm Ngạo ngượng ngùng mà sờ sờ cái mũi, nói: “Người đọc sách, cần chú ý chính là tề gia trị quốc, cần kiệm tề gia, có cái gì sai?”

Ninh An không khỏi cười nói: “Ngươi làm cái này gọi là vơ vét của cải, không gọi là công việc quản gia.”

Hai người nói chuyện, sau lưng không khỏi có người nói: “Vơ vét của cải, vốn là công việc quản gia, công việc quản gia, chính là vơ vét của cải, cái này có cái gì sai?”

Thẩm Ngạo cùng Ninh An không khỏi hoảng sợ, lúc này thấy thái hậu mỉm cười đi tới, Thẩm Ngạo thấy thái độ của nàng, trong lòng không khỏi chột dạ, trong lòng nghĩ, nếu nàng nghe thấy nửa đoạn lời nói trước, hôm nay sợ là sẽ lột một tầng da ra rồi, A Di Đà Phật, may mắn, may mắn, chỉ nàng nghe thấy bốn chữ cần kiệm Tề gia thôi.

Trên mặt Ninh An sinh ra một vòng đỏ bừng, chân thành hướng thái hậu hành lễ.

Thái hậu đi tới, lại để cho Ninh An nằm ở trên giường, xụ mặt nói: “Chỉ tính một cái, thì là những ngày này sẽ chuyển dạ, ngươi còn đứng lên đùa giỡn cùng hắn làm gì? Thật sự là tiểu hài nhi.” Dứt lời, liền xụ mặt nói với Thẩm Ngạo: “Bình thường không thấy ngươi tới thăm hỏi, vừa mới đến lại là như thế này, lúc này nói công việc cần kiệm quản gia làm cái gì? Nên nhặt chút ít chuyện dễ nghe để nói mới được.”

Thẩm Ngạo ngoan ngoãn nói: “Đúng, đúng, thái hậu nói thật sự quá đúng, làm ta hoàn toàn tỉnh ngộ.”

Thái hậu hướng Thẩm Ngạo, chép miệng nói: “Ngươi đi theo ai gia ra ngoài nói chuyện.”

Thẩm Ngạo không muốn dịch bước, cười hì hì nói: “Có cái gì không thể nói cùng Ninh An sao?”

Thái hậu xụ mặt nói: “Ai gia có chuyện đứng đắn muốn hỏi ngươi.”

Thái hậu nói chuyện đứng đắn, tám phần chính là sự tình Tấn vương rồi, Thẩm Ngạo đành phải nói: “Tốt, ta đi.”

Theo thái hậu ra chỗ ở của Ninh An, đến một chỗ tiểu đình, đôi mắt thái hậu rơi vào rừng mai cách đó không xa, nhẹ nhàng nói: “Ai gia có chuyện muốn ngươi xử lý.”

Thẩm Ngạo nói: “Xin thái hậu phân phó.”

Thái hậu chậm rì rì nói: “Trịnh gia bên kia, gần đây có động tĩnh gì?”

Thẩm Ngạo lắc đầu, nói: “Hồi bẩm thái hậu, vi thần không biết.”

Thái hậu thản nhiên nói: “Cẩn thận nhìn chằm chằm vào, Trịnh phi này để ai gia xử lý, sự tình còn lại, liền giao cho ngươi.”

Thẩm Ngạo không thể tưởng được, trong lòng thái hậu lại có cái tâm tư này, nhất thời lại không nghĩ thấu, nếu nói thái hậu có căm ghét đối với Trịnh gia, nhưng cũng không nên trở thành như thế mới đúng, dù sao chán ghét là chán ghét, cũng không thể bởi vì chán ghét, liền diệt trừ hắn chứ?

Thái hậu ngoái đầu nhìn lại, cười nhạt nói: “Như thế nào, không nghĩ ra?”

Thẩm Ngạo khẽ cười nói: “Vi thần thật sự không biết rõ.”

Thái hậu ngồi ở trong lương đình, chậm rì rì nói: “Ai gia lớn tuổi, không biết lúc nào muốn cưỡi hạc bay về phía tây.” Nàng nhìn thấy Thẩm Ngạo muốn nói rồi lại dừng lại, liền lạnh mặt nói: “Ngươi không cần phải nói cái gì thọ sánh Nam Sơn, ai gia không ngu xuẩn đến mức cho là mình có thể sống cùng năm tháng.” Dứt lời, tiếp tục nói: “Người ai gia không yên lòng nhất, chắc hẳn ngươi cũng biết?”

Thẩm Ngạo nói: “Tấn vương?”

Thái hậu thản nhiên nói: “Đúng, Tấn vương là người hồ đồ, đần độn, làm việc không để ý hậu quả, ai gia còn trên đời một ngày, cũng không có cái gì, nhưng như một ngày kia, ai gia mất đi thì sao? Bệ hạ sủng hạnh Trịnh phi, đây là sự tình trong nội cung, ai gia còn, Trịnh phi đương nhiên không thể như thế nào, hôm nay Tấn vương lại đắc tội Trịnh gia, đợi ai gia vừa đi, dùng tính tình đần độn của Tấn vương, tương lai sẽ là cái dạng gì nữa trời, ai cũng không thể đoán trước.”

Dừng một chút, thái hậu mỉm cười mà nhìn Thẩm Ngạo, nói: “Những lời này, chắc hẳn Bình Tây Vương so với ai khác đều rõ ràng hơn chứ?”

Thẩm Ngạo tưởng tượng thoảng qua, lập tức liền hiểu, Tấn vương này xác thực đã buộc lại với mình, tuy là bào đệ hoàng đế, nhưng nếu bên gối hoàng đế, mỗi ngày có người thổi gối xỉa đểu, hơn nữa, Tấn vương gần đây không kiểm soát hành vi, đến lúc đó, thiên uy khó dò, ai biết kết quả như thế nào?

Nghe nói thái hậu đã gọi người đánh chết một người nội thị thân cận bên người Trịnh phi, nói rõ là muốn cho Trịnh phi sắc mặt nhìn xem, nữ nhân khó tránh khỏi lòng dạ hẹp hòi, tuy hiện tại Trịnh phi khúm núm, nhưng sau khi thái hậu trăm tuổi, ai biết Trịnh phi còn có thể tính toán khoản nợ này hay không.

Từ xưa đến nay, bao nhiêu người đều là hủy ở trên người nữ nhân, thái hậu không thể mạo hiểm như vậy.

Thẩm Ngạo cười nói: “Hiểu, ngoài cung để ta, trong nội cung quy thái hậu, chỉ là, xin thái hậu nương nương giúp ta một chuyện nhỏ.”

Thái hậu cười nói: “Ngươi nói đi.”

Thẩm Ngạo ha ha cười nói: “Thái hậu có thể ban thưởng mấy trăm con gà cho ta hay không?”

“Lại là gà...” Thái hậu không khỏi ngạc nhiên một chút, một đôi mắt đánh giá Thẩm Ngạo, nói: “Ngươi muốn đánh cái chủ ý gì đây?”

Thẩm Ngạo cười ha hả, nói: “Cần kiệm liêm chính.”

Thái hậu mỉm khẽ cười, nói: “Cái này sẽ cho ngươi, mấy ngày nữa sẽ kêu người đưa đi.”

Thẩm Ngạo hiện ra thần sắc vui mừng, vô cùng trang trọng nói: “Tạ thái hậu ban thưởng gà!”

Thái hậu vừa rồi có lẽ là lãnh nhược sương lạnh, lúc này lại cười rộ lên, nói: “Kỳ thật, có một bút sổ sách, ai gia còn chưa tính toán cùng ngươi, Tấn vương đi đấu tài phú cùng Trịnh gia công tử, có phải là ngươi sớm đã an bài tốt hay không?”

Thẩm Ngạo mấp máy miệng, cười nói: “Thái hậu muốn nghe nói thật hay là lời nói giả?”

Thái hậu nhíu mày nói: “Lời nói dối thì như thế nào?”

Thẩm Ngạo cười ha hả nói: “Vi thần thần cơ diệu toán, tính toán không bỏ sót, bày mưu nghĩ kế, quyết thắng bên ngoài ngàn dặm, tất cả đều là vi thần an bài.”

Thái hậu lại hỏi: “Vậy còn nói thật?”

Thẩm Ngạo đứng thẳng cái eo, hùng hồn, thanh âm như chuông đồng nói: “Không thể nào, ta dùng 100 con gà làm đảm bảo, tuyệt đối không có, nhất định không có, chính là đánh ta, mắng ta, chà đạp ta, ta cũng tuyệt không thừa nhận.”

Loại sự tình này, đương nhiên không thể thừa nhận, người tốt không sống lâu, Thẩm Ngạo tự nhận mình không phải người gây tai họa, lại cũng tuyệt không phải người tốt lành gì.

Thái hậu thản nhiên nói: “Được rồi, ai gia tin ngươi một lần.” Dứt lời, lại nói: “Đi Thái Nguyên, mang nhiều vài món quần áo, chớ để gặp đông lạnh, ngươi đi xem Ninh An đi, lập tức phải đi rồi, tối nay dứt khoát ở lại trong cung.”

Thẩm Ngạo ngượng ngùng nói: “Cái này không tốt lắm đâu?”

Thái hậu cười ha ha, nói: “Ngươi cũng biết chuyện không tốt sao?”

Thẩm Ngạo mấp máy miệng, trong lòng nghĩ, vậy thì thật tốt quá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui