Triệu Cát liền thở dài một hơi, nói: “Hôm nay Trẫm xướng nghị nghị sự triều đình, chính là muốn ngự thẩm sự tình Thái Nguyên Bình Tây Vương cùng Trịnh Quốc công, chư khanh chắc hẳn đều đã biết được, Bình Tây Vương chém Thái Nguyên Tri Phủ, Thái Nguyên đại Đô Đốc cùng Trịnh Quốc công, làm càn như thế, cổ kim hãn hữu...”
Hắn vốn là nghiêm nghị mắng Thẩm Ngạo vài câu, sắc mặt lập tức hòa hoãn xuống, nói: “Nhưng Bình Tây Vương bình thường có nhiều công lao, trung thành và tận tâm đối với Đại Tống, đây cũng là chuyện tốt, Trẫm không biết thiên vị tội của hắn, cũng sẽ không quên công lao của hắn...”
Nói đến đây, rất nhiều người đã cảm thấy nghi ngờ, rốt cuộc là bệ hạ che chở Bình Tây Vương hay là muốn nghiêm trị? Như thế nào mà nghe lâu như vậy, vẫn là không hiểu ra sao?
“Bệ hạ...” Lúc này, một người trong ban đứng ra ngoài, trong mắt triều thần, người này có chút lạ lẫm, nhưng chờ hắn vừa cất tiếng nói, tất cả mọi người đã biết rõ hắn là ai.
“Bệ hạ, gia phụ xưa nay luôn luôn giúp mọi người làm điều tốt, tuy là quốc thích, lại không tự cho mình là hoàng thân quốc thích, thường thường sẽ khuyên bảo vi thần, phải thời khắc ghi nhớ Thánh ân...”
Thì ra người này là nhi tử Trịnh Khắc, Trịnh Quốc công mới, Trịnh Sở, tất cả mọi người không khỏi đánh giá hắn, thấy hắn lúc này đã là hai mắt đẫm lệ, như là không thể để chính mình thay thế cha chết, có người tiếc hận, có người lạnh lùng.
Trịnh Sở tiếp tục khóc ròng thảm thiết, nói: “Ai ngờ gia phụ đi Thái Nguyên... Lại... Lại xảy ra sự tình bực này, Bình Tây Vương xưa nay tôn nghiêm, ai ngờ hắn lại phát rồ đến trình độ như vậy, vương tử phạm tội giống như thứ dân, vi thần khẩn cầu bệ hạ làm chủ cho phụ thân vi thần, nghiêm trị Bình Tây Vương, để răn đe mọi người.”
Tiếp theo, liền tiếp tục khóc lóc thảm thiết, quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, mặc kệ cái nước mắt này là thật hay là giả, cũng làm cho người trong điện không nhịn được mà ghé mắt nhìn.
Triệu Cát thở dài một hơi, làm như không muốn xem tràng diện này, liền an ủi, nói: “Trịnh Quốc công có thân thiết cùng Trẫm, Trẫm tự nhiên làm việc theo lẽ công bằng, tuyệt không để quốc trượng bị oan, ngươi cứ thu nước mắt lại, lui về trong hàng đi.”
Trịnh Sở liên tục dập đầu lạy ba cái, nói: “Bệ hạ ban Thánh ân, vi thần dù chết cũng phải báo.” Một câu này xem như ngăn chặn miệng Triệu Cát, tạ ơn trước, lại khiến cho Triệu Cát không thể không xuất đầu vì hắn, tiếp theo, Trịnh Sở cũng gọn gàng mà linh hoạt, thu nước mắt, lập tức lui về trong hàng.
Lí Bang Ngạn đứng thẳng tắp, lặng lẽ dò xét sắc mặt Triệu Cát, không khỏi có chút thất vọng, theo lý thuyết, bệ hạ lúc này nên mặt rồng giận dữ mới đúng, nhưng hiện tại mang cái dạng này, không có một dấu hiệu phẫn nộ nào, cái này rất không hay.
Sắc mặt Triệu Cát rất bình tĩnh, trầm mặc một lát, mới đặt tay lên bàn, nói: “Truyền ý chỉ của Trẫm, dẫn Bình Tây Vương Thẩm Ngạo vào Giảng Võ điện, Trẫm cùng quan to quan nhỏ trong điện cùng nhau thẩm vấn.”
Nghe đến đó, ở phía trong tiểu thất bên cạnh cung vàng điện ngọc đã có động tĩnh.
Thái hậu bưng một chén trà lên, nhếch bức rèm che ra, liếc nhìn Triệu Cát, liền mỉm cười nói với Kính Đức hầu hạ bên người: “Nói lâu như vậy, mới nói đến chính đề, ai gia thiếu chút nữa muốn ngủ, xưa nay bệ hạ cũng triều nghị như thế này hay sao?”
Kính Đức khom người đứng ở sau lưng thái hậu, hóp lưng lại như mèo, lại gần bên tai thái hậu, nói: “Xưa nay đều là như vậy, hôm nay coi như tốt, nghe Dương Tiễn công công nói, đôi khi vì một sự tình to bằng ngón cái của tiểu nhân, đều muốn tranh giành mấy canh giờ mới bỏ qua.”
Thái hậu khẽ mỉm cười, nói: “Khó trách bệ hạ không ưa thích lên triều, tình nguyện trốn ở Vạn Tuế Sơn, lại là ai gia trách lầm hắn, cứ lên triều là cái dạng này, ai gia ở đây nửa canh giờ cũng không ngồi yên.”
Kính Đức cũng mỉm cười, không nói.
...........................................................................
Ngoài cửa Chính Đức, Thẩm Ngạo vẫn đang ngồi ở trên xe ngựa, sự tình bên trong, Thẩm Ngạo một mực không biết, hôm nay dậy quá sớm, lại ngồi ở chỗ nầy, lại khiến cho Thẩm Ngạo có chút buồn ngủ, cái triều nghị này đã tiến hành nửa canh giờ rồi, như thế nào còn không nghe thấy truyền triệu, gặp quỷ rồi, đâu có nhiều chuyển để nói nhảm như vậy?
Trong lòng Thẩm Ngạo không hài lòng lắm, liền từ trong xe chui ra, nói với người Điện Tiền vệ cùng Đại Lý Tự: “Bổn vương có thể đi ra thư giãn gân cốt hay không? Nếu không đựơc thì thôi, bổn vương sẽ không làm các ngươi khó xử.”
Người Điện Tiền vệ cùng Đại Lý Tự đều là hai mặt nhìn nhau, khâm phạm như vậy, bọn hắn lần đầu tiên nhìn thấy, rõ ràng không đếm xỉa gì tới như thế, quả thực liền là yêu nghiệt.
Chỉ là, Bình Tây Vương đã nói như vậy, bọn hắn cũng không có đạo lý ngăn cản, một người Điện Tiền vệ nói: “Mời điện hạ xuống xe thư giãn.”
Thẩm Ngạo từ càng xe nhảy xuống, giãn hai tay ra, không khỏi cười nói: “Còn tưởng rằng nay hôm nay bản vương là nhân vật chủ yếu, ai biết triều nghị lâu như vậy, còn chưa có sự tình của bổn vương, ta đây là khâm phạm, đã biến thành người đứng xem ở ngoài rồi.”
Dứt lời, lại tiếc nuối nói: “Muốn thẩm liền thẩm vấn, kéo dài như vậy tính toán là chuyện gì?”
Cửa cung phía sau vừa mới mở ra, Dương Tiễn liền chạy mau tới đây nói: “Bình Tây Vương tiếp chỉ ý, lập tức vào cung.”
Thẩm Ngạo lộ ra vẻ mặt dễ dàng, chạy đến nghênh đón cực kỳ nhanh, nói: “Dương công công, tình hình bên trong như thế nào?”
Dương Tiễn lộ ra vẻ cười khổ, thấp giọng nói sự tình vừa rồi ra, Thẩm Ngạo không khỏi cười rộ lên, nói: “Vệ Quận công cũng không đơn giản, lúc này náo loạn như vậy, không biết thái tử sẽ biểu lộ cái gì? Đáng tiếc là bổn vương không được chứng kiến.”
Dương Tiễn nghiêm mặt nói: “Vệ Quận công làm như vậy, chẳng phải là tự gây thù hằn với ngươi? Đây là chuyện gì xảy ra?”
Trong lòng Thẩm Ngạo rõ ràng, Thạch Anh làm như vậy, xem chừng là đã nhận được mấy cái gì đó từ Thái Nguyên đưa đến, hôm nay ngự thẩm, đã có nắm chắc, dù địch nhân nhiều hơn nữa cũng không sợ.
Cho nên mới dứt khoát thừa cơ hội này, đánh thái tử một côn thật nặng, đổi lại là Thẩm Ngạo, chỉ sợ cũng làm loại mua bán này rồi, liền cười mỉm mà nói với Dương Tiễn: “Ngươi chờ nhìn xem là đựơc, sau này sẽ còn có trò hay để xem, ta đây liền theo Dương công công vào cung, có muốn để cho Điện Tiền vệ đi theo áp giải ta vào hay không?”
Dương Tiễn không khỏi cười nói: “Đi thôi, ngươi còn ngại không đủ loạn sao?”
Thẩm Ngạo hậm hực suy nghĩ, cái khâm phạm này càng ngày càng không giống khâm phạm, liền kiên trì sóng vai đi vào cùng Dương Tiễn, dọc theo đi, chính là Giảng Võ điện khí thế bàng bạc, tại đây, Thẩm Ngạo không biết đã đi qua bao nhiêu lần, quen việc rất dễ làm, bước chân vào điện nhanh hơn nhiều.
Thẩm Ngạo chứng kiến người bên trong hối hả, trong lòng nghĩ, hôm nay quả nhiên là trận chiến cực lớn, vào trong điện, liền cúi đầu, quỳ bái về hướng cung vàng điện ngọc: “Tội thần Thẩm Ngạo, bái kiến bệ hạ.”
Triệu Cát thấy được Thẩm Ngạo, cũng không nhìn ra trên mặt là vui hay giận, chỉ thản nhiên nói: “Người đâu, ban thưởng ngồi cho Bình Tây Vương.”
Mấy chữ ban thưởng ngồi này thật sự có điểm quái dị, dùng thân phận Bình Tây Vương, tiến vào Giảng Võ điện, ban thưởng ngồi thật cũng không cái gì.
Chỉ là, Thẩm Ngạo bây giờ là tội thần, là phạm quan, tại nơi đầu mối thiên hạ này, ban thưởng ngồi cho một gã thần tử chịu tội, thật sự làm cho người ta khó hiểu.
Sắc mặt Lí Bang Ngạn không khỏi hơi có vẻ tái nhợt, tuy hắn mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nhưng tâm ý Triệu Cát, thật sự làm cho người ta khó có thể cân nhắc.