Kính Đức khom người nói: “Vâng.”
Thanh Ninh cung chính là lãnh cung, nghe nói chỗ cung điện đó rất đơn sơ, thái giám tầm thường cũng không chịu đi qua, nói là đi dưỡng bệnh, kỳ thật chính là để cho Trịnh quý nhân ở trong lãnh cung, tiền đồ triệt để chấm dứt, không có gì khác so với việc quan to triều đình đang sôngs êm đẹp, đột nhiên đưa đến Giao Châu, Quỳnh Châu chơi bùn.
Một câu chọn lựa mấy người tin được đi hầu hạ phía sau kia, càng có giám thị ý, thái hậu đã đích thân đến, cũng không lưu chút đường sống nào, tuyệt không có lòng dạ đàn bà.
Thái hậu nhìn sắc trời một chút, có vẻ hết hứng thú, nói: “Ban đầu còn muốn từ từ nói vài lời an ủi cùng Trịnh quý nhân, ai ngờ lại là như thế này, cứ để cho Trịnh quý nhân an tâm dưỡng bệnh đi, ai gia tạm thời về trước.” Dứt lời, liền xoay người, tự nhiên mà rời đi.
...........................................................................
Thẩm Ngạo từ trong nội cung đi ra, bị kích động mà trở lại Bình Tây Vương phủ, trong vương phủ đã là giăng đèn kết hoa, tân khách ngồi trên cả sảnh đường, vừa mới xuống ngựa, Lưu Thắng liền cười hì hì đi ra, sai người mở cửa lớn rộng ra thêm một ít, mời Thẩm Ngạo đi vào, vừa đi vừa nói: “Điện hạ, Vệ Quận công, Kỳ Quốc công đều đến rồi, còn có không ít đại nhân, là đến để mừng vương gia nhân họa đắc phúc.”
Thẩm Ngạo không khỏi cười nói: “Họa nơi nào đến, phúc đến nơi nào?”
Lưu Thắng trợn mắt líu lưỡi, thiếu gia gần đây ưa thích nói hươu nói vượn, có vài lời nói lại thực sự quá huyền lí, hắn đâu thể nghe hiểu được? Đơn giản là cười cười, dù sao thì cười cũng không tính là làm sai.
Thẩm Ngạo đi vào chánh điện Vương phủ, tuy là gọi điện, kỳ thật chính là phòng khách, dù sao, cách cục Vương phủ quá nhỏ, thân phận tuy lên như diều, nhưng chỗ ở cũng chỉ có đổi lại tên mà thôi, khách bên trong ào ào tuôn đi qua, hướng Thẩm Ngạo chào chào, bắt bắt tay, náo nhiệt một phen.
Những người này, đều là người xuất lực bảo vệ Thẩm Ngạo tại Giảng Võ điện, Thẩm Ngạo hướng bọn họ nói lời cảm tạ, ngồi hàn huyên một hồi cùng bọn họ, các tân khách ào ào cáo từ.
Thẩm Ngạo rất vô sỉ nói: “Đã đến rồi, vô luận như thế nào cũng phải ăn cơm chiều rồi hãy rời đi...” Nói là nói như vậy, kỳ thật vừa rồi hắn một mực không phân phó Lưu Thắng chuẩn bị tiệc rượu, đây chỉ là nghi thức xã giao khách sáo mà thôi.
Mọi người ào ào nói: “Không dám quấy rầy.”
Thẩm Ngạo liền cười ha ha, nói: “Đây là lời nói ở chỗ nào vậy? Tất cả mọi người là người một nhà, ăn một bữa cơm thì tính toán quấy rầy cái gì? Không cần phải khách khí, không cần phải khách khí.” Thịnh tình giữ lại, thậm chí còn giữ cánh tay Khương Mẫn, một bộ ý tứ không chịu thả người đi.
Kỳ thật, càng muốn giữ khách nhân ở lại, trong lòng lại càng ước gì người ta nhanh biến mất, rồi lại sợ nhất người ta xem thấu tâm sự của hắn, cho nên lại càng ân cần, đây cũng là quân tử lay động bằng phẳng, tiểu nhân lúc nào cũng ưu tư.
Mọi người thấy Thẩm Ngạo giữ lại như vậy, đều là do dự dao động, Thẩm Ngạo vừa thấy không tốt, lại sợ bọn họ đâm lao phải theo lao, liền thở dài nói: “Bỏ đi bỏ đi bỏ đi... Các ngươi đã phải đi, bổn vương sẽ không lưu lại, chư vị đều là người có công vụ, nếu bởi vì bổn vương mà làm trễ công vụ, chẳng phải là lại khiến cho lòng bổn vương bất an?”
Tằng Văn thấy Thẩm Ngạo nói như vậy, nhân tiện nói: “Kỳ thật, công vụ thì không có...”
Thẩm Ngạo trừng mắt, cười ha ha, nói: “Cho dù không có công vụ, cũng không dám quấy rầy, chư vị tranh thủ lúc rảnh rỗi, thật vất vả mới có thời gian để bằng hữu gặp nhau, há có thể lãng phí tại chỗ bổn vương? Quân tử chi giao nhạt như nước...”
Khương Mẫn ngắt lời, nói: “Tranh thủ lúc rảnh rỗi thì chưa nói tới...”
Thẩm Ngạo xấu hổ, nói: “Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, vậy thì lại đây ngồi một chút.” Lúc này lại không đề cập tới phần cơm rồi, kỳ thật, chi tiền ăn bữa cơm cũng không tính là cái gì, chỉ là, bị kích động trở về, lại pha trộn cùng một đám lão gia ở một chỗ, tính toán là chuyện gì xảy ra?
Vừa rồi rảnh rỗi đàm luận một hồi, các tân khách uống xong trà, Thẩm Ngạo cũng không gọi người thay mới trà, ra vẻ không biết mà tiếp tục lải nhải, nói cái gì Thái Nguyên lạnh quá à, đến tiếp theo câu, lại là Thái Nguyên lạnh như thế nào như thế nào, còn không nhịn được mà cố ý co lại co lại cổ, rất chân thành nói: “Cái thế giới ngàn dặm đóng băng kia, lại là gió lạnh thấu xương, ai... chuyến tiếp theo, bổn vương sẽ không bao giờ... đi nữa...”
Mọi người im lặng, vì vậy, Vệ Quận công Thạch Anh đứng dậy, nói: “Nếu Bình Tây Vương không còn việc gì, chúng ta liền cáo từ.”
Nếu nói cáo từ, chỉ sợ Thẩm Ngạo lập tức sẽ nói, chư vị đi đường tốt, không thiếu được việc lộ ra biểu lộ chân thành tha thiết, nói vài lời an ủi khác nữa.
Nhưng đằng trước bỏ thêm một câu nếu Bình Tây Vương không tiện, thì lại có một ít làm cho lòng người hỏng rồi, không tiện đương nhiên là không tiện, nhưng ngươi không thể nói ra được, ngươi nói ra, bảo người ta xuống đài như thế nào?
Trong lòng Thẩm Ngạo âm thầm oán một phen, lập tức nói: “Thuận tiện, thuận tiện vô cùng.”
Cũng may, mọi người vẫn ra đi, cuối cùng là không có tâm tư lưu lại nữa, trong lòng Thẩm Ngạo thả lỏng, đưa bọn họ đến chỗ người gác cổng bên này, hai bên làm ra tư thế từ biệt, mới trở lại trong điện, gọi Lưu Thắng đổi một bộ trà mới đến, chậm rãi uống một ngụm, xem chừng mấy vị hiền thê nghe được động tĩnh bên ngoài, tám phần sẽ đến đây.
Mấy người Vân Vân, Chu Nhược, Xuân nhi, Đường Mạt Nhi, Ninh An quả nhiên đến rồi, Ninh An thân thể hơi yếu, mặc một bộ áo lông dày, bên ngoài khoác áo choàng bằng bông, tuy bị cái quần áo dày đặc này che đậy thân hình nổi bật, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân đó, đều có một loại vẻ đẹp thành thục tôn quý, bởi vì sinh đứa trẻ, hai má có vẻ mập hơn một ít, càng thêm đẫy đà.
Vân Vân vẫn như cũ, mặt mày đưa tình, vòng eo bắt đầu chập chờn là có thể làm người ta mềm nhũn.
Chu Nhược hôm nay, bởi vì phụ thân đại nhân không việc gì, tâm tình cả người cũng sáng sủa hơn một chút, mặc dù đã làm phu nhân, nhưng vẫn nhiều hơn hai phần dí dỏm.
Xuân nhi thấy nhiều người quen mặt, cho nên đại đa số thời điểm, đều là nhếch môi, phát ra một loại tươi cười rụt rè, lại có chút ít hòa ái, chỉ là, cái dáng tươi cười loại nghề nghiệp này, khi nhìn thấy Thẩm Ngạo lúc, lập tức liền hòa tan.
Đường Mạt Nhi là nữ quân tử nhất, mười phần phong độ của người trí thức, nhất cử nhất động đều rất có vài phần rụt rè, bước liên tục như khói bay, ngay cả khi đi đường, cũng mang theo vài phần rón ra rón rén.
Nhưng Thẩm Ngạo không nhìn các nàng, thậm chí còn chưa ý thức được các nàng tiến đến, hắn nâng chén trà nhỏ lên, cả người lâm vào suy tư, phảng phất như đang gặp nan đề khó khăn nhất trên đời, hai hàng lông mày có chút nhíu xuống dưới, đôi mắt mờ mịt, tay ôm chén trà nhỏ vẫn không nhúc nhích, tay kia thì dùng khuỷu tay chống lên trên bàn trà, nắm thành một nắm đấm, quả đấm vừa đúng nâng càm của mình.
Đây là một loại tạo hình rất là quái dị, chỉ là, rất rõ ràng, Thẩm Ngạo đang tự hỏi.
Dùng ý nghĩ của hắn mà nói, một người không động não, không có gì khác cái xác không hồn.
Thẩm Ngạo nhẹ nhàng nhíu lông mày, con mắt kia hơi đóng, vừa dài lại nhỏ, tư thái hồn nhiên bất động, đều có một loại chấp nhất làm cho người ta trầm mê.
Bình thường đừng nhìn hắn điên điên khùng khùng, nhưng lúc chăm chú làm việc nào đó, hoặc là lúc chăm chú đi suy tư, luôn có thể tăng thêm cho hắn vài phần mị lực.
Chúng nữ thấy hắn mang cái dạng này, lại đưa nhẹ bước chân, Lưu Thắng cẩn thận từng li từng tí đi tới, phân phó người rón ra rón rén dâng trà cho chư vị Vương phi, mấy người phu nhân đều không lên tiếng, nhìn xem thần thái chấp nhất của Thẩm Ngạo, chậm rãi uống trà xanh.
Một nén nhang qua đi, Chu Nhược đúng là không nhịn được, thấp giọng nói: “Vương gia... Vương gia...”
“À...” Thẩm Ngạo phục hồi lại tinh thần, trong mắt một mảnh mờ mịt, lập tức nâng con mắt lên, cười hì hì, nói: “Các ngươi đến đây từ lúc nào vậy?”
Chu Nhược vốn là muốn bày ra bộ dạng giận dỗi, phát tác tiểu tính tình một chút, nhưng lại nghĩ chuyện Thẩm Ngạo vì cứu phụ thân mà đi Thái Nguyên xa xăm, chân không chạm đất, trong lòng nhiều thêm vài phần thương yêu, liền ôn nhu nói: “Sớm đã tới rồi, Vương gia đang suy nghĩ gì vậy?”
Thẩm Ngạo cảm thấy cái từ Vương gia này có chút lạnh nhạt, nhưng quy củ là như vậy, đành phải thôi, lại cười nói: “Ha ha... không có, không nghĩ cái gì hết.”