Thẩm Ngạo cùng Lục Chi Chương đi vấn an phu nhân, Lục Chi Chương có chút khẩn trương, cầm tượng Phật trong tay, trong lòng nghĩ: "Đến lúc đó nên nói cái gì cùng bá mẫu đây? Nếu làm nàng không thích, sẽ nói cái gì tiếp bây giờ?" Dù sao phần lớn thời gian hắn đều đứng ở Hồng Châu, thế lực Lục gia tại Hồng Châu rất lớn, thường ngày người khác thấy hắn đều là đi nịnh hót, lúc này bảo hắn đi xã giao bình thường, chuyện làm phu nhân vui vẻ, lại khiến hắn khiếp đảm không dám đi.
Nhưng có Thẩm Ngạo cùng đi, lại làm cho hắn có chút tin tưởng, biểu ca thật tốt quá, nếu không phải có biểu ca này, hắn lại không biết nịnh nọt phu nhân rất trọng yếu, đến lúc đó tùy tiện đi cầu hôn, phu nhân không đồng ý, vậy cũng liền nguy rồi.
Một trước một sau, trực tiếp vào Phật đường, Xuân nhi vừa mới đi ra trước mặt, đụng phải ngực Thẩm Ngạo, ngã ra phía sau Thẩm Ngạo vội vàng đỡ lấy nàng, cũng bất chấp có người ở sân, rất quan tâm nói: "Xuân nhi, ngươi có làm sao không?"
Xuân nhi tránh hắn, sắc mặt túng quẫn đỏ hồng cúi thấp đầu nói: "Thẩm đại... biểu thiếu gia, bệnh Xuân nhi đã tốt rồi."
Cô gái nhỏ quá tự ti rồi, Thẩm Ngạo xụ mặt nói: "Về sau không cho phép gọi biểu thiếu gia, kêu là Trầm đại ca, Xuân nhi, bệnh của ngươi vừa mới tốt, ta sẽ xin phu nhân thay ngươi lấy mấy ngày nghỉ, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, không cần phải làm việc mệt nhọc, được không nào?"
Xuân nhi đưa con mắt lên, thấy trên mặt Thẩm Ngạo mang theo vẻ ôn nhu, đôi mắt kia thẳng tắp nhìn nàng, mang theo rất nhiều ân cần, Rất nhiều sự lo lắng trong lòng thoáng cái đã bạo phát đi ra, Xuân nhi có chút không khống chế được, nhào tới trong ngực Thẩm Ngạo, liền không nhịn được, khóc lên, trong miệng nói: "Trầm đại ca, ta... ngươi, ta nghĩ đến việc ngươi làm biểu thiếu gia, liền không bao giờ... nguyện ý để ý ta nữa."
Không để ý tới Lục Chi Chương kinh ngạc, Thẩm Ngạo vội vàng an ủi: "Xuân nhi quá hư rồi, ta làm sao không để ý tới ngươi được? Trong suy nghĩ của ta, Xuân nhi rất trọng yếu."
Xuân nhi vừa khóc vừa cười, lau nước mắt nói: "Ngươi sẽ nói bậy."
Cô gái nhỏ ý thức được mình thất thố, vội vàng giãy ra khỏi ngực Thẩm Ngạo, trên lồng ngực còn lưu lại không ít nước mắt ôn hòa, Thẩm Ngạo cười nói: "Ta đâu nói bậy, kỳ thật ta rất quan tâm đến ngươi, có một món quà muốn tặng ngươi, chỉ có điều..." Thẩm Ngạo nói đến chỗ hấp dẫn, thấy Xuân nhi không việc gì, tâm tình của hắn lại tốt hơn rồi: "Hiện tại không thể cho ngươi, một ngày kia nhất định cho ngươi một sự kinh hỉ."
Xuân nhi cuối cùng cũng khôi phục sự rụt rè, trong miệng nói: "Tiểu thư nói toàn thân ngươi cái gì cũng sai, chỉ biết làm nữ hài nhi vui vẻ."
Thẩm Ngạo kêu to mình oan uổng, Chu tiểu thư quá không hiền hậu, thời điểm chính mình đi khen nàng, không phải nàng cũng rất vui vẻ sao? Chẳng lẽ Chu tiểu thư ghen? Tuy nghĩ như vậy, nhưng Thẩm Ngạo cũng không dám xác nhận, thái độ Chu tiểu thư đối với hắn rất quái lạ, tâm tư rất khó đoán, cho nên tạm không đi quản.
Xuân nhi liếc nhìn Lục Chi Chương, mới phát hiện bên người có người, lập tức bắt đầu quẫn bách ngượng ngùng, trong miệng lí nha lí nhí, nói: "Trầm đại ca và Lục công tử muốn đi gặp phu nhân phải không?"
Lục Chi Chương vội vàng nói: "Đúng vậy, phu nhân ở Phật đường sao?" Hắn rất khách khí đối với Xuân nhi, nha đầu này quan hệ không tầm thường cùng biểu ca đó! Phải lưu cho hắn cái ấn tượng tốt, Hơn nữa nhìn bộ dáng của nàng, hình như là nha đầu thiếp thân bên người phu nhân, mặc dù cái thân phận này không cao, nhưng tác dụng lại rất lớn, không thể đắc tội.
Xuân nhi nói: "Phu nhân cùng tiểu thư ngay tại Phật đường nì! Trầm đại ca cùng Lục công tử vào đi thôi, ta đi vì phu nhân cầm một bản viết tay kinh Phật đến." Nói xong liền mắc cỡ đỏ mặt, liên tục không ngừng bước đi thẳng.
Ánh mắt Lục Chi Chương sáng lên, tiểu thư đã ở đây, thật tốt, tuy đến Chu phủ mấy ngày, nhưng chỉ mấy lần gặp mặt Chu tiểu thư, ngay lời nói cũng chưa từng nói nhiều hơn ba câu, thừa cơ hội này, thân cận cùng Chu tiểu thư hơn một chút.
Thẩm Ngạo cùng Lục Chi Chương đi vào, phu nhân đưa con mắt lên, thấy Thẩm Ngạo và Lục Chi Chương tiến đến, liền lập tức cười cười: "Thẩm Ngạo, đến đây, ngồi xuống nói chuyện." Lại nhìn Lục Chi Chương, ấn tượng của phu nhân đối với Lục Chi Chương cũng không tệ lắm, công tử Hồng Châu con trai của bạn Công gia này, lớn lên tướng mạo đường đường, cũng rất có lễ phép, rất xứng đôi với Nhược nhi, nghe ý tứ Quốc công, hắn là muốn cầu hôn Nhược nhi.
Cái này cũng không tệ, Hồng Châu Lục gia coi như là môn đệ thư hương (gia tộc danh vọng giàu có), tại Giang Nam rắc rối khó gỡ, coi như là nhất đẳng thế gia rồi, có thể quan hệ thông gia cùng bọn họ, hôn sự của Nhược nhi cũng không cần phải buồn lòng.
Phu nhân nhìn về hướng Lục Chi Chương, nói: "Lục công tử, ngươi cũng tới ngồi nói chuyện."
Lục công tử câu nệ hành lễ về hướng phu nhân, trong miệng nói: "Bái kiến bá mẫu, thân thể bá mẫu thực sự rất tốt, mấy ngày trước đây lúc ta tới quý phủ, đưa đặc sản bột củ sen Hồng Châu lên, không biết phu nhân đã dùng qua chưa? Bột củ sen Hồng Châu lừng danh thiên hạ, có thể làm dung mạo trở nên đẹp hơn."
Phu nhân nhân tiện nói: "Ngươi thật là..." Trong lòng nghĩ: "Đứa bé này dường như không quá biết ăn nói, nào có chuyện vừa thấy người đã nói cái này." Lại không có nửa điểm ý tứ trách cứ Lục Chi Chương, ngược lại, ấn tượng đối với Lục Chi Chương lại thêm vài phần hảo cảm, dù sao hục hặc với nhau lâu, gặp được một đứa trẻ đơn thuần như vậy cũng không dễ dàng, sau này sẽ đối xử tốt với Nhược nhi.
Lục Chi Chương ngồi xuống, cực lực muốn biểu hiện ra tự tin và phong độ của mình, hắn liếc nhìn Chu Nhược ở một bên, hé miệng không nói, con mắt lại lập tức sáng lên, Chu tiểu thư thật đẹp, vừa đúng lúc một chùm ánh mặt trời xuyên thấu qua cái cửa sổ kia, rơi trên gương mặt của nàng, nhìn vào trong mắt, da thịt ửng đỏ như quả đào, khuôn mặt thanh nhẹ, cằm hơi nhọn, còn có đôi lông mày kia, mắt đẹp, bờ môi có chút nhếch lên, chỉ nhìn một lần này, Lục Chi Chương liền thấy vô cùng thoải mái.
Lục Chi Chương đột nhiên có thêm dũng khí, hướng đến phu nhân nói: "Bá mẫu, phủ Quốc công rất lớn, mặc dù nho sinh đã ở đây vài ngày, đúng là có rất nhiều cảnh đẹp vẫn đang còn xem hết." Hắn vốn là thuận miệng nói chút ít lời nói nịnh nọt, vì màn tặng lễ phía dưới, làm ra chút ít chăn đệm.
Phu nhân liền cười: "Phủ Quốc công dù sao cũng là ở kinh thành, có thể có bao nhiêu diện tích đây. Ta lại là nghe lão gia nói Lục phủ Hồng Châu chiếm diện tích ngàn mẫu, Quỳnh Lâu Ngọc Vũ liên miên bất tận, đây mới thực sự là rộng lớn. Ngươi đến nơi đây, chỉ sợ là thấy mới lạ, cho nên mới cảm thấy lớn. Đúng rồi, nghe nói Hồng Châu có một tòa Kim Tháp Tùng, hương khói rất thịnh?"
Cho rằng đã có chủ đề chung, thần thái Lục Chi Chương cực kỳ tốt, hưng phấn nói: "Kim Tháp Tùng xưa nay đã được thủy hỏa tế luyện, ở Trấn Giang Hồng Châu là bảo vật trấn thành. Thiền sư bên trong cũng đều là cao tăng đắc đạo, hương khói rất cường thịnh, trong tháp thường thường có hội chùa, cũng rất náo nhiệt."
Phu nhân nhân tiện nói: "Đã là thiền tự, nên để mấy cao tăng tu phật, tổ chức hội chùa tháp trước, hình như có chút không ổn."
Lục Chi Chương vừa nghe, à, thì ra bá mẫu không thích hội chùa, hiểu rồi, vì vậy ngượng ngùng nói: "Bá mẫu có chỗ không biết, Kim Tháp Tùng cao chừng 30 trượng, đám thiền sư ở đỉnh tháp, cho dù phía dưới náo nhiệt đến mấy, cũng không thể nghe được cái gì."
Phu nhân kinh ngạc: "30 trượng, lại có tháp cao như vậy."
Hai người nói chuyện, Thẩm Ngạo không xen vào, nhưng lại mắt đi mày lại cùng Chu Nhược, trong tâm Chu Nhược biết Thẩm Ngạo dẫn Lục công tử này đến, không biết lại mê hoặc cái gì, hơn phân nửa là muốn hãm hại thằng công tử ngốc này một lần, liền cười mỉm, biểu hiện sống chết mặc bây, nhìn xem Thẩm Ngạo muốn dùng cái âm mưu quỷ kế gì.
Mà trong lòng Thẩm Ngạo lại nghĩ: "Ta và biểu muội xem như lần thứ hai hợp tác rồi, lần đầu tiên là hại gian thương, lần thứ hai lợi hại hơn, khi dễ Lục công tử trung thực. Xem ra biểu muội và ta rất hợp duyên, tính cách nàng cũng rất xấu, hắc hắc, có câu ngụ ngôn, không phải là nói về trường hợp này sao? Hai con rệp ở cùng một chỗ, dĩ nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Biểu muội, biểu ca, hai con rệp xấu xa, rất tốt, ta là công (cha), nàng là mẫu (mẹ)."
Nói một hồi, Lục Chi Chương cuối cùng cũng không nhịn được, nghiêm mặt nói: "Nghe nói bá mẫu rất yêu lễ Phật, lúc này tiểu sinh đây đến, có một lễ vật muốn tặng cho bá mẫu."
Phu nhân liền cười, trong lòng nghĩ: "Lục công tử này có lẽ là thật sự biết điều, cũng không hoàn toàn lộ ra vẻ không hề hiểu đời. Được rồi, nhìn một cái xem hắn nịnh nọt nhạc mẫu tương lai ta đây như thế nào." Liền vui mừng rạo nói: "Lục công tử quá nhiệt tình rồi, không biết ngươi đưa cái lễ vật gì."
Lục công tử móc tượng Phật trong ngực ra, cẩn thận từng li từng tí, đưa qua, trong miệng nói: "Bá mẫu, đây là tượng Phật ta tự mình điêu khắc, xin phu nhân vui lòng nhận cho."
"Ồ! Lại là tượng Phật?" Phu nhân lại không đề nổi hào hứng, tặng lễ chính là như vậy, cũng tỷ như đời sau, người thứ nhất đưa vàng đúc thành tượng đến, người ta cảm thấy mới lạ, cũng rất tốt. Nhưng người thứ hai, người thứ ba đều vàng đến, người ta thu lễ chỉ sợ không có bao nhiêu hào hứng.
Chỉ là, Lục công tử đã đưa tới, chắc là hắn tự tay điêu khắc, phu nhân vẫn có một ít cảm động, cầm lấy Phật tượng, cười nói: "Ta rất ưa thích cái này." Nàng cầm Phật tượng nhìn nhìn, trong lòng lại phát ra nghi vấn: "Như thế nào cái Phật tượng này và cái Thẩm Ngạo lúc trước đưa kia không khác nhau nhiều lắm, quá giống nhau."
Có sự nghi này hoặc, liền đi nhìn tay Lục công tử, tay Lục công tử rất sạch sẽ, làn da bảo dưỡng rất khá, thon dài trắng muốt rất xinh đẹp.
Phu nhân dường như phát hiện cái gì đó, liếc xem tay Thẩm Ngạo, vừa xem xét, phát hiện trên tay Thẩm Ngạo có nhiều hơn vài vết xước.
Trong lòng nàng đã hiểu, cái Phật tượng này căn bản không phải là do Lục công tử điêu khắc, mà là Thẩm Ngạo điêu khắc. Lục công tử cầm tượng Phật Thẩm Ngạo điêu khắc, lại xưng là tâm ý của mình, còn nói là chính tay hắn điêu khắc đưa đến tặng cho mình, Lục công tử này, xem ra cũng không phải người thành thật, thật sự là hơi xảo trá.
Nghĩ đi, nghĩ lại, phu nhân liền bắt đầu đau lòng, Thẩm Ngạo thật là, đứa bé này chính là quá trung thực, người khác tặng lễ, ngươi cần giúp hắn sao, khiến cho trên tay dính phải mấy vết thương, chắc là rất đau xót.
Có ý nghĩ này, đôi mắt phu nhân xem Lục công tử liền có chút lạnh nhạt.
Thẩm Ngạo giả bộ một bộ dạng rất kinh ngạc, trong miệng vẫn còn nói: "Lục công tử điêu đắc tượng Phật không tốt lắm, chỉ là hắn có cái tâm ý này, cũng thật sự là rất tốt."
Trong lòng phu nhân càng tức giận, Thẩm Ngạo quá thành thực rồi, rõ ràng là hắn xuất lực vì Lục công tử, lại để cho Lục công tử chiếm cái tiện nghi này, kết quả là còn nói tốt thay Lục công tử, hai người so sánh với nhau, tâm Thẩm Ngạo quá thiện lương, tâm tư Lục công tử…., chỉ sợ cũng có chút hư lắm rồi, nhất là nhìn bộ dạng hắn thản nhiên tiếp nhận, bộ dáng còn có một chút tự đắc, rất chướng mắt.
Mẫu thân biểu hiện thần sắc rất rõ, Chu Nhược thu vào trong mắt, lập tức minh bạch, Thẩm Ngạo này thật sự quá giảo hoạt rồi, chủ ý cùi bắp như vậy, chỉ có hắn mứoi nghĩ ra được, Cùng lúc lại để cho ấn tượng của mẫu thân đối với hắn tốt hơn, lại làm cho Lục công tử mất điểm ở trước mặt mẫu thân, Một phương diện khác, Lục công tử mông tại cổ lí (mơ mơ màng màng), lại vẫn còn cảm kích Thẩm Ngạo, vì hắn chọn lựa lễ vật hộ mình, vẫn còn nói lời hữu ích cho mình ở trước mặt mẫu thân.
Nghĩ tới đây, Chu Nhược liền buồn cười, nở nụ cười, Chỉ là nụ cười này hơi phát ra liền biến mất, Nhưng trong một phút chốc đó, toàn bộ lại được Lục công tử thu vào trong mắt, trong lòng Lục công tử vui mừng hớn hở, không chú ý tới việc phu nhân lạnh lùng đối với hắn, trong lòng lại rất vui sướng, hài lòng nghĩ: "Chu tiểu thư nở nụ cười, thật sự là quá tốt, chắc hẳn Chu tiểu thư cũng ưa thích cái lễ vật này, Biểu ca làm người thật tốt, nếu không phải hắn nghĩ kế cho ta, chỉ sợ muốn mỹ nhân cười một tiếng, so với lên trời còn khó hơn! Chu tiểu thư có phải là đã muốn chung tình với ta? Tốt, ta phải cố gắng không ngừng."
Lục Chi Chương còn ở đằng kia nhâm nhi sự sảng khoái, chẳng biết thái độ của phu nhân đối với của hắn đã thay đổi gần như một trăm tám mươi độ.
Người là như thế, lúc có hảo cảm đối với một người, người này làm rất nhiều động tác, cử chỉ đều, đều có thể làm cho người ta cảm thấy rất tốt, Nhưng một khi hảo cảm biến thành phản cảm, người này làm một điệu bộ nhăn mày, một nụ cười, đều có thể lấy ra cái sai mà cảm thấy chán ghét.
Tròng mắt phu nhân vừa đưa sang, chứng kiến Lục Chi Chương nhìn thẳng vào Nhược nhi, nếu là lúc vừa rồi, nàng cũng không nghĩ đó là quá đáng, chỉ ung dung cười một tiếng, hậu sinh tuổi trẻ nhìn con gái nhà mình là chuyện bình thường, hơn nữa hai người vô cùng có khả năng đính hôn, bởi vậy có thể thấy trong tương lai, Lục công tử nhất định sẽ từ từ thương yêu Nhược nhi,
Nhưng hiện tại xem xét, trong lòng không rất vui mừng rồi, nghĩ thầm: "Lục công tử này chẳng những gian xảo, chỉ sợ đến phẩm hạnh cũng không được tốt lắm."
Nghĩ đến đây, sắc mặt càng lạnh hơn, bắt đầu vắng vẻ đối với Lục Chi Chương Dã, cố ý nói chuyện cùng Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo thong dong tiếp lời, trong miệng lại nhiều lần khích lệ Lục công tử, thoáng cái nói Lục công tử phẩm hạnh tốt, thoáng cái còn nói Lục công tử tâm địa thiện lương, lại là thế gia công tử, vân vân....
Phu nhân nhìn Thẩm Ngạo, trong lòng thở dài: "Đưa trẻ ngốc này, chỉ sợ bị người bán đi vẫn còn kiếm tiền cho người! Đứa bé Thẩm Ngạo này cái gì cũng tốt, chính là rất dễ dàng tương tin người khác, Lúc trước là Triệu chủ sự kia, sau lưng nói bậy về hắn như vậy, xa lánh hắn như vậy, hắn còn ngây thơ không biết, bây giờ đối với Lục công tử cũng là như thế."
Lục công tử không cảm thấy được gì, còn không nhận thấy được phu nhân đối với hắn khá khác thường, nghĩ thầm mình đưa lễ, phu nhân cũng nói rất ưa thích, vì vậy dũng khí càng tăng lên,
Hắn cười cười, xen vào cuộc nói chuyện giữa phu nhân vào Thẩm Ngạo, nói: "Phu nhân, gia mẫu ở nhà cũng ưa thích lễ Phật, ta cũng vậy từng đọc qua không ít kinh Phật, đối với tu thân dưỡng tính cũng rất có hữu dụng."
"Hả?" Phu nhân có nhiều hứng thú mà nhìn về phía Lục công tử, nói: "Ngươi cũng hiểu Phật sao, được rồi, ngươi nói xem, ta nghe đây."