Kiều Thê Như Vân

Thật sự là thành môn thất hỏa, tai họa hồ cá à, thành này có lẽ còn có thể vui vẻ, hồ cá liền thảm rồi.

Thanh âm Chu Tĩnh tiếp tục vang vọng trong Giảng Võ điện: “Thái tử điện hạ cơ trí tài đức sáng suốt, tài tình ai cũng biết, chiêu hiền đãi sĩ, hiếu nghĩa tiết kiệm, đủ để củng cố nền tảng lập quốc Đại Tống ta...”

Đây là lần thứ tư rồi, đủ để củng cố nền tảng lập quốc Đại Tống ta, nghe được những lời này, trái tim một ít cựu thần tuổi già đã có chút ít chịu không được rồi, lời này như chỉ là đơn thuần mà nói ra, thật cũng không có cái gì.

Nhưng kết hợp cùng với một câu Đại Tống xong rồi phía trước kia, ý tứ này liền rất đáng sợ, bắt đầu liên kết với nhau chính là: Đại Tống sắp xong rồi, hoàng thượng hoang dâm vô đạo, Thái Nguyên lại đê sụp rồi, hiện tại thái tử tài đức sáng suốt, chỉ cần có hắn ở đây, đủ để bảo toàn xã tắc Đại Tống.

“Cái này...” Trong lòng rất nhiều người đã bắt đầu oán thầm, họ Chu này thật sự là đầu óc heo sao? Lời như vậy mà hắn cũng dám nói?

Cơ trên mặt Triệu Cát bắt đầu run rẩy, thở hổn hển, gần đây hắn rất để ý ánh mắt người trong thiên hạ nhìn hắn, cho nên mới có niềm hứng thú thật lớn khi cái trò khôi hài này đi ra, ai biết một người đọc sách, một người tú tài được kẻ sĩ đề cử ra như vậy, không chút khách khí nói ra những lời này.

Ánh mắt Triệu Cát như đao quét về phía Triệu Hằng, trong lòng nghĩ: “Chẳng lẽ bọn hắn là muốn bức vua thoái vị? Muốn bắt Trẫm nhường ngôi cho thái tử? Bọn họ là ai? Thái tử có tham dự hay không? Trình Giang có tham dự hay không? Còn có...” Ánh mắt Triệu Cát đột nhiên rơi vào trên người Lí Bang Ngạn.

“Đệ tử nghe nói, bệ hạ lại đang muốn phế truất thái tử, bệ hạ... nếu là thái tử bị phế truất, chính là đại loạn của cả thiên hạ, quốc gia thịnh thế nhờ thái tử, há có thể dùng lời nói nhẹ nhàng để phế truất?

Huống chi, thái tử điện hạ nhân hậu tài đức sáng suốt, bệ hạ há có thể nghe tiểu nhân hồ ngôn loạn ngữ, làm ra sự tình người ta đau đớn, kẻ thù sung sướng bực này? Đệ tử vạn lần mong mỏi bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, không nên bị tiểu nhân giấu kín.”

“...”

“Thạch đại nhân... Thạch đại nhân...” Trong điện đầy vẻ bối rối, một gã cựu thần trong hàng thật sự không chịu được cái kích thích này, rõ ràng ngã té xuống, quan viên văn võ bên cạnh thấy thế, đều bắt đầu luống cuống tay chân đứng, người này đi ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng, người kia đi thử hơi thở.

Quá kích thích, tin tức thái tử sắp bị phế truất, ba tỉnh lục bộ không biết, lại bị người đọc sách nói ra trước rồi, lời đồn đại thì cũng thôi, hết lần này tới lần khác, tại đây, trên đại điện, gia hỏa họ Chu này rõ ràng còn cầm cái này ra để mọi người xem xét, một ít đại thần già nua đụng phải, còn không lập tức hoảng sợ, sốc, trực tiếp hôn mê?

Thạch đại nhân kia đã bị người ta ba chân bốn cẳng ngẩng đưa đi ra ngoài, trong điện lại khôi phục thứ tự, Chu Tĩnh lại quỳ gối trên điện, khàn giọng nói:

”Khẩn cầu bệ hạ trừng phạt diệt ác trừ gian, cho thái tử điện hạ một thân trong sạch, trung lương trong triều tất nhiên sẽ vui mừng khôn xiết, ca tụng ân đức bệ hạ. Thí dụ như Môn Hạ Lý đại nhân, Lý đại nhân là người cần cù và thật thà, làm cho…giang sơn Đại Tống này đoàn kết kiệt lực, có thể nói là thần nhân, chỉ là, Lại bộ Thượng Thư Trình Giang Trình đại nhân...”

Lí Bang Ngạn cùng Trình Giang như là bị ong mật đâm một cái, hai người không khỏi rùng mình một cái.

Giảng Võ điện lâm vào trầm mặc, thậm chí, ngay cả tiếng ho khan cũng bị tận lực mà ngăn chặn, rất nhiều người cúi thấp đầu, dường như đang chờ đợi cái gì.

Triệu Cát cuối cùng cũng mở miệng, hắn thản nhiên nói: “Chu Tĩnh, có phải không?”

Chu Tĩnh hướng Triệu Cát gật đầu, nói: “Đệ tử là Chu Tĩnh.”

Triệu Cát ngữ khí bình thản, nói: “Ngươi nói xong chưa?”

Chu Tĩnh xúc động, thản nhiên nói: “Đệ tử nói xong rồi, mong bệ hạ có thể biết nghe lời phải, trọng chỉnh non sông.”

Triệu Cát nói: “Ngươi lui xuống đi.”

Hắn tiếp tục nói: “Truyền ý chỉ của ta, để cho người ta đi nói với đám sĩ tử ngoài cung, điều bọn hắn muốn nói, Trẫm biết rồi, không cho phép đứng ngoài cung, còn dám ồn ào ngoài cửa Chính Đức, bảo Lễ bộ đi ra, nhớ kỹ tên của bọn hắn, tiêu trừ công danh, vĩnh viễn không mướn những người đó.”

Chu Tĩnh nói: “Bệ hạ...”

“Đi ra ngoài!” Triệu Cát phẫn nộ quát một tiếng.

Chu Tĩnh rời khỏi điện, Triệu Cát mới đứng lên, từ trên cung vàng điện ngọc một bước xuống, mặt âm trầm, đưa mắt nhìn chung quanh, ánh mắt của hắn rơi vào trên người ai, người bị Triệu Cát nhìn chằm chằm liền sợ tới mức cúi đầu.

Triệu Cát đi vài bước, đột nhiên nói: “Trẫm nói qua chuyện muốn phế truất thái tử lúc nào? Lí Bang Ngạn, ngươi nói xem, có chuyện này sao?”

Lí Bang Ngạn cuống quít mà quỳ xuống, nói: “Thần chưa từng nghe nói qua, chắc là lời đồn đại trên phố, bệ hạ cần gì phải so đo với những người đọc sách kia?”

Triệu Cát cười lạnh nói: “Trên đời nào có sự tình không lửa mà có khói, không ai xúi giục ở sau lưng, chuyện này truyền xôn xao như thế nào?” Ánh mắt của hắn lại rơi lên trên người một đại thần, nói: “Thạch ái khanh, ngươi tới nói xem!”

Thạch Anh cất cao giọng, nói: “Theo như lời bệ hạ, việc này chưa chắc là không có lửa, nếu bệ hạ đã nghi ngờ, không bằng tra rõ thì hơn.”

Triệu Cát hừ lạnh một tiếng, chắp hai tay sau lưng, đột nhiên đứng tại trước mặt Triệu Hằng, đôi mắt nhìn Triệu Hằng.

Triệu Hằng thấp cúi thấp đầu, không dám thở mạnh, thật lâu về sau, mới nghe được Triệu Cát nói: “Thái tử của Trẫm, ngươi đến nói một chút xem, phụ hoàng đã từng đề cập đến sự tình phế truất thái tử hay chưa?”

Triệu Hằng cuống quít quỳ xuống, nói: “Nhi thần chưa từng nghe phụ hoàng nhắc tới, không biết là lá gan ai lớn như vậy, rõ ràng dám ly gián phụ hoàng cùng nhi thần, phụ tử bất hoà, phụ hoàng đối xử rất tốt với nhi thần, xưa nay quan tâm đầy đủ, công ơn nuôi dưỡng, năm tháng có thể chứng minh, những người này thật là đáng chết, nhi... nhi thần nhất định đi tra, tra rõ ràng.”

Triệu Cát đóng tròng mắt lại, sâu kín nói: “Ngươi vội vàng hấp tấp như vậy làm cái gì? Trẫm không nói là ngươi xui khiến bọn họ.”

Triệu Hằng quỳ gối dưới chân Triệu Cát, hồn không phụ thể, nói: “Nhi thần cực kỳ tức giận, lại có người dám vu oan phụ hoàng... và... phụ hoàng... nhi thần...”

Triệu Cát thản nhiên nói: “Ngươi không cần nói nữa.”

“Phải.. Phải..” Triệu Hằng cảm giác, dường như có một tòa núi lớn đè nặng trên vai của mình, làm hắn không thể phun ra một hơi, cũng không nuốt vào được.

Đợi cho Triệu Hằng đánh bạo, nhẹ nhàng nâng con mắt lên, mới phát hiện Triệu Cát đã muốn dạo bước bỏ đi, không khỏi thở dài một hơi.

Triệu Cát về tới cung vàng điện ngọc, chậm rãi nói: “Thái tử tài đức sáng suốt, Trẫm đã không phải là lần đầu tiên nghe nói, hôm nay muôn miệng một lời, Trẫm chấp nhận sâu.”

Hắn dừng một chút, lại nói: “Có con như thế, lòng Trẫm rất an ủi, thái tử, từ nay về sau, ngươi càng phải dùng tâm, không thể lười biếng tự mãn, biết không?”

Trong lòng Triệu Hằng mừng rỡ, vội vàng quỳ gối, nói: “Nhi thần nhất định tận tâm phụ tá phụ hoàng.”

Triệu Cát lạnh lùng cười một tiếng, tiếp tục nói: “Vừa rồi, Thư sinh Chu Tĩnh kia nói, Bình Tây Vương hại nước hại dân...Thẩm Ngạo, ngươi đi ra.”

Thẩm Ngạo ra lớp, nhàn nhã, nói: “Bệ hạ.”

Triệu Cát thản nhiên nói: “Vừa rồi, Thư sinh kia nói là thật sao?”

Thẩm Ngạo đứng lặng trên điện, sống lưng thẳng tắp, từ trong miệng nhảy ra hai chữ: “Không đúng!”

“Nói bậy!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui