Thẩm Ngạo không khỏi dục ngựa nhanh hơn, tuấn mã lưu lại một dấu vó ngựa trên mặt tuyết trắng, hộ vệ sau lưng thấy thế, cũng đều Như Ảnh Tùy Hình mà theo sau.
Phía trước, người Liêu càng ngày càng gần, đã có thể lờ mờ chứng kiến ngũ quan đối phương, Gia Luật Âm Đức đánh ngựa đi ở đằng trước, hi luật luật, cánh tay kéo lại cương ngựa, dừng ngựa mà đứng, xa xa hướng Thẩm Ngạo, cao giọng nói: “Phụ chính vương điện hạ gần đây có khỏe không?”
Thẩm Ngạo đánh ngựa đi vài bước, cách Gia Luật Âm Đức chỉ có mấy trượng, cũng kéo ngựa dừng lại, nói: “Ngoại trừ ngủ thời gian quá dài, tỉnh lại thì có chút choáng váng, đầu não căng phồng, còn có việc ăn quá nhiều, dạ dày căng quá, có chút không khỏe, đại khái cũng rất khỏe.”
Thẩm Ngạo là quen nói hươu nói vượn, cho nên tại loại trường hợp này, toát ra một câu không đầu không đuôi như vậy, thật sự cũng không làm cho người ngạc nhiên.
Bọn hộ vệ sau lưng kia thậm chí suy nghĩ, vừa rồi vẻ mặt điện hạ đứng đắn, còn tưởng là hắn tại sinh cái gì hờn dỗi, hiện tại tốt rồi, xem ra hào hứng của điện hạ không tệ.
Trên mặt Gia Luật Âm Đức hiện ra một tia xấu hổ, lập tức cười khan, nói: “Điện hạ đến dò hỏi bỉ doanh, phụ hoàng ta rất là vui mừng, cố ý để cho ta tới nghênh đón điện hạ.”
Thẩm Ngạo cười hì hì, nói: “Thật tốt, ta đang muốn nói lời tạm biệt cùng Gia Luật huynh đây.”
“Nói lời tạm biệt...” Trong lòng Gia Luật Âm Đức nghĩ, chẳng lẽ là hắn phải về Biện Kinh?
Thẩm Ngạo thấy Gia Luật Âm Đức không hiểu ra sao, liền nghiêm mặt nói: “Qua bảy tám ngày nữa, bổn vương cũng nên điều quân trở về phục mệnh, mặc dù nơi đây rất tốt, nhưng không thể ở lâu, cho nên tại trước khi đi, luôn nghĩ đến việc thăm đại doanh Liêu quân các ngươi, gặp phụ hoàng ngươi một lần, như thế mới xem như công đức viên mãn.”
Trong lòng Gia Luật Âm Đức cảm khái, người này đi thì tốt hơn, ở tại chỗ này, thật sự khiến cho người ta kiêng kị, cho dù phụ hoàng muốn bí quá hoá liều, thiếu đi cái tên Thẩm Ngạo này, kế hoạch cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Tuy trong lòng rất vui mừng, nhưng trên mặt lại làm ra bộ dạng lưu luyến không rời, nói: “Điện hạ như thế nào lại phải đi vội vàng như vậy, sao không đợi đầu xuân hãy đi?”
Thẩm Ngạo cười cười không đáp, bỏ chủ đề này qua một bên, nói: “Như thế nào, đại doanh Liêu quân lại có chút hợp quy tắc, phụ hoàng ngươi lại có vài phần bổn sự đó.”
Trong lòng Chu Hằng theo thật sát sau lưng Thẩm Ngạo cực kỳ khinh bỉ, vừa rồi còn tán đồng với chính mình là Liêu quân rời rạc, hiện tại lại là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ rồi, thật sự là giảo hoạt cực độ.
Gia Luật Âm Đức không hiểu trị quân, đối với phụ hoàng hắn cũng rất là mù quáng nghe theo, nghe Thẩm Ngạo nói như vậy, liền cười nói: “Lại để cho điện hạ chê cười.”
Thẩm Ngạo cưỡi ngựa xem hoa, đánh ngựa đi tới, lại nói: “Kỳ thật, ta nói thật với ngươi, hôm nay bổn vương đến đây, không chỉ là muốn nói lời tạm biệt cùng Gia Luật huynh, còn có một việc, còn cần cho Gia Luật huynh một cái công đạo.”
Gia Luật Âm Đức kinh ngạc nói: “Không biết điện hạ còn có lời gì muốn nói.”
Thẩm Ngạo mỉm cười, liếc nhìn Gia Luật Âm Đức, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ Gia Luật huynh đã quên phần thánh chỉ mấy ngày trước đây ngươi đưa ra kia sao?”
Trong lòng Gia Luật Âm Đức ngầm buồn bực, nếu không phải Thẩm Ngạo nói là cân nhắc, rồi lại một mình đi chiêu mộ thương nhân chào hàng thổ địa, chính mình há có thể bị phụ hoàng mắng như máu chó xối đầu.
Hiện tại những thổ địa kia đều bị thằng nhãi này bán đi đi ra ngoài, rõ ràng còn không biết xấu hổ, nói ra sự tình thánh chỉ.
Trong lòng ta nhiên là tứcs giận không vui, oán thầm không thôi, nhưng ở trước mặt Thẩm Ngạo, Gia Luật Âm Đức còn không đến mức có dũng khí giận tím mặt mắng mỏ, đành phải tiếp tục hàn huyên cùng Thẩm Ngạo, cười khan nói: “Như thế nào? Điện hạ đã có chủ ý rồi sao?”
Thẩm Ngạo dùng bàn tay vỗ vỗ tuyết đọng trên người, dường như cảm thấy khí trời có chút lạnh, lại nắm thật chặt quần áo, mới nói: “Đúng vậy, bổn vương trái lo phải nghĩ, vì chuyện này, đã là mấy ngày mấy đêm ngủ không được ngon giấc.”
Gia Luật Âm Đức nhấc tâm lên, dựng thẳng lỗ tai nói: “Như vậy điện hạ định tiếp nhận ý chỉ phụ hoàng ta sao?”
Thẩm Ngạo cười cười, bán đi cái cái nút (chỗ hấp dẫn), nói: “Đợi đến khi nhìn thấy phụ hoàng ngươi, tự nhiên sẽ có đáp án, Gia Luật huynh, hay là chúng ta đi mau đi, cũng không thể để ngươi phụ hoàng đợi lâu.”
Hai người phóng ngựa tiến vào viên môn, giáo úy đằng sau ào ào xuống ngựa, đều có chút khẩn trương, đè chuôi đao xuống, dù sao đây là chỗ của người Khiết Đan, quan hệ Tống Liêu thức sự quá phức tạp, không thể không cẩn thận.
Thẩm Ngạo cũng xoay người xuống ngựa, tiếp tục cùng Gia Luật Âm Đức sóng vai mà đi, ven đường tao ngộ Liêu quân, Liêu quân thấy có Tống người đến, đều là âm thầm kỳ quái, có người ở xa xa châu đầu ghé tai, lại cũng có không ít người nhận ra thân phận Thẩm Ngạo.
Những Liêu quân này không thể tưởng được, người này chính là Thẩm Ngạo, đều là sợ hãi đứng xa xa nhìn quanh, đại danh Thẩm Ngạo sớm đã truyền ra ngoài quan nội, mặc dù là không làm người kinh quỷ ngại, nhưng hai chữ Thẩm Ngạo, phần lớn đều tương liên cùng giết chóc.
Ở tại trong lòng người Khiết Đan, nếu nói Hoàn Nhan A Cốt Đả là sát tinh, vậy thì Thẩm Ngạo đại khái là cùng một cấp bậc với Diêm vương gia rồi, loại sợ hãi trong lòng này, thực tế đã khắc sâu ở trong lòng người Liêu.
Chỉ là, sợ hãi thì sợ hãi, đối với người Tống này, người Khiết Đan vẫn cảm thấy rất bội phục, nếu không phải Thẩm Ngạo từ ngàn dặm đến giúp, thẳng đến Cẩm Châu, Đại Định, Lâm Hoàng, lại đại phá Nữ Chân thiết kỵ Hoàn Nhan A Cốt Đả, chỉ sợ hiện tại, người Liêu sớm đã bị người Nữ Chân tàn sát hầu như không còn.
Đối với các quý tộc Khiết Đan mà nói, bọn hắn có thể vì lợi ích hục hặc với Thẩm Ngạo, nhưng đối với mấy người Khiết Đan này, bọn hắn lại có một loại tâm lý vô cùng cảm kích.
Cho nên, dọc theo đường, lại có không ít sĩ tốt Liêu quân đứng xa xa, hướng Thẩm Ngạo hành lễ, Thẩm Ngạo cũng thản nhiên nhận lấy.
Chỉ là, hành vi Liêu quân thật sự khiến Gia Luật Âm Đức có vẻ có chút không tự nhiên, lại cứ phải giả trang, làm ra bộ dạng như không có gì, cứ hàn huyên cùng Thẩm Ngạo.
Lều lớn Liêu quân cách viên môn mấy trăm trượng, hao tốn nửa nén hương mới tới bên ngoài lều lớn, ngoài lều này là mười mấy Khiết Đan võ sĩ khoác trọng giáp, nguyên một đám dáng người khôi ngô, mặt không biểu tình, mà hộ vệ sau lưng Thẩm Ngạo, rõ ràng cũng đi theo Thẩm Ngạo.
Các võ sĩ Khiết Đan nhìn thấy, há chịu thả bọn họ đi vào, đưa tay ra ngoài, muốn ngăn cản Chu Hằng lại, Chu Hằng lập tức hiện ra vẻ giận dữ, nói: “Người Khiết Đan chính là chuyên đãi khách như vậy hay sao?”
Đằng trước, Thẩm Ngạo cùng Gia Luật Âm Đức đã đẩy mảnh vải bên ngoài lều trướng lên cao, hai người đồng loạt quay đầu lại, trên mặt Gia Luật Âm Đức có chút ít mất tự nhiên, đành phải quát lớn với Khiết Đan võ sĩ: “Không được vô lễ, đây là khách quý của Khiết Đan chúng ta.”
Rồi lập tức hướng Thẩm Ngạo nói: “Điện hạ có hộ vệ cần cù và thật thà như thế, làm cho người ta bội phục, nhưng lều lớn chen chúc, không bằng như vậy, để lại hai mươi người theo điện hạ đi vào, những người còn lại ở tại ngoài lều trướng chờ, như thế nào?”
Thẩm Ngạo gật đầu, nói: “Thật tốt.”
Những Khiết Đan võ sĩ kia lui ra, Chu Hằng chính là chọn 19 cái hộ vệ theo Thẩm Ngạo, cùng một chỗ đi vào, những hộ vệ còn lại cũng không tiếp tục xông vào, đứng bất động ở bên cạnh cái lều lớn này, chờ đợi Thẩm Ngạo.
Thẩm Ngạo vào lều trướng, mới phát hiện trong cái lều trướng này đã có không ít người đến, trọn vẹn hơn ba mươi người, đều là Đại tướng Liêu quân.
Ngồi ở ghế thượng thủ, không phải Gia Luật Đại Thạch thì là ai, Gia Luật Đại Thạch này lúc trước đã gặp mặt Thẩm Ngạo, chỉ là, đó cũng là sự tình 4~5 năm trước, nhưng Thẩm Ngạo lại nhận ra Gia Luật Đại Thạch, cười cười nói: “Bệ hạ, từ khi chia tay đến giờ, không có vấn đề gì chứ.”
Cái khẩu khí nói chuyện này, có vài phần cảm giác như lão bằng hữu gặp lại, nhưng mọi người trong lều trướng đều lộ ra thần sắc mất tự nhiên.
Theo lý thuyết, Thẩm Ngạo chỉ là thân vương, nhưng Gia Luật Đại Thạch lại là hoàng đế, dùng loại khẩu khí này nói chuyện cùng Gia Luật Đại Thạch, rất có vẻ vượt cấp.
Nhưng nói trở lại, phân lượng cái thân vương này của Thẩm Ngạo hiện tại quả là rất cao, thằng nhãi này hôm nay đã là nhân vật chạm tay có thể bỏng nhất thiên hạ, chính là hoàng đế, cũng chưa chắc dám trêu chọc, chẳng lẽ Gia Luật Đại Thạch còn có thể bắt hắn trị tội được sao?
Nhưng Gia Luật Đại Thạch không hề lộ ra ý tứ xấu hổ, dùng dáng tươi cười chân thành nói: “Rất tốt, đến đây, ban thưởng ngồi cho phụ chính vương.”
Có người đưa cái ghế chân cao đến, Thẩm Ngạo thản nhiên ngồi xuống, liền bắt đầu hàn huyên cùng Gia Luật Đại Thạch.
Gia Luật Đại Thạch không đoán ra ý đồ của Thẩm Ngạo, lại không thể tùy tiện mở miệng hỏi, đành phải nhẫn nại tính tình, chém gió lung tung cùng hắn.
Thẩm Ngạo dường như nổi lên hứng thú nói chuyện, hào hứng bừng bừng mà phát ra một hồi cảm khái, càng làm cho tất cả mọi người trong trướng này không hiểu ra sao, không biết người này chạy tới, rốt cuộc là muốn làm chuyện gì.
Chỉ là, sau lưng Thẩm Ngạo, Chu Hằng cùng mười hộ vệ, nguyên một đám đè lên đao mà đứng, biểu lộ nghiêm túc và trang trọng, thật sự khiến cho người ta có chút kiêng kị.
Kỳ thật, không cần Chu Hằng và những thị vệ này, chỉ tính riêng hai cái danh tự Thẩm Ngạo này cũng đủ để dọa người nhảy dựng rồi, cho nên, trong đại trướng này, ngoại trừ Gia Luật Đại Thạch sắc mặt như thường, còn lại đều là sợ tới mức không dám thở mạnh, giống như chuột thấy mèo.
Chủ đề nói chuyện, không biết lúc nào, đột nhiên chuyển đến trên thi từ, Thẩm Ngạo hào hứng bừng bừng, rõ ràng tự mình làm một bài thơ ra, dùng trình độ kinh nghĩa hiện tại của Thẩm Ngạo, ngâm thơ còn không phải tiện tay sao, rốt cuộc cũng không cần đạo văn lấy tác phẩm đời sau.
Trong lòng Gia Luật Đại Thạch giận dữ, trong lòng nói, chẳng lẽ người này đến tiêu khiển với Trẫm sao? Lại đè nặng tính nóng, cười ha ha nói: “Phụ chính vương quả nhiên là tài tử, đệ nhất thiên hạ thi từ kinh nghĩa dào dạt tinh thông, lại là chiến công sặc sỡ, làm cho người ta phải ca ngợi.”
Gia Luật Đại Thạch dừng một chút, đôi mắt đầy thâm ý liếc nhìn Thẩm Ngạo, lại cười nói: “Chỉ là, đáng tiếc, Đại Liêu ta không có tài tử như vậy, mỗi khi nghĩ đến đây, Trẫm liền sớm đêm khó ngủ, cuộc sống hàng ngày khó có thể bình an,
Trẫm thường xuyên suy nghĩ, nếu một ngày kia, trời cao rủ lòng thương, nếu trong triều đình Đại Liêu ta có hiền tài như phụ chính vương, Trẫm sẽ không cần sự tình gì cũng cần bản thân tham dự, vất vả suy nghĩ quốc sự.”
Một phen nói ra, phép ẩn dụ rõ ràng, đó là hi vọng Thẩm Ngạo nhận tước vị ở Liêu quốc, hơn nữa ẩn ẩn ám chỉ, nếu Thẩm Ngạo chịu gật cái đầu này, hắn nguyện ý phân ra một ít quyền lợi, cộng hưởng cùng Thẩm Ngạo.
Nhượng bộ như vậy, đối với người dã tâm bừng bừng như Gia Luật Đại Thạch mà nói, không thể bảo là một cái giá không lớn, chỉ có điều, Gia Luật Đại Thạch cũng là người thông minh, không bỏ đứa trẻ không bắt được sói, nếu người Khiết Đan là đánh mất Thượng Kinh, Kinh Đô, đây mới thực sự là ác mộng.
Gia Luật Đại Thạch tự cho là phép ẩn dụ lần này của mình rất vừa vặn, trong lòng cũng sinh ra tâm trạng đắc ý phi phàm, nhưng đôi mắt lại thẳng ngoắc nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngạo, đầy vẻ chờ đợi.
Thẩm Ngạo cười ha ha một tiếng, nói: “Bệ hạ nói đùa, Liêu quốc rất nhiều hiền tài, sớm muộn gì cũng sẽ có hiền tài như Quản Trọng, Khổng Minh được bệ hạ khai quật.”
Trong mắt Gia Luật Đại Thạch lòe ra vẻ thất vọng, trong lòng hung dữ nói: thời điểm đến nơi này, hắn vẫn còn đong đưa cùng Trẫm, xem ra quả nhiên là trêu đùa, đùa giỡn Trẫm, không thể nghi ngờ.
Trong lòng Gia Luật Đại Thạch đột nhiên sinh ra một tia khát vọng, hận không thể thừa cơ hội này, đơn giản khiến cho Thẩm Ngạo có đến mà không có về, chỉ có điều, cái cách nghĩ này chỉ thoáng qua trong lúc đó, đã bị hắn phủ quyết.
Mặc dù ý nghĩ này rất hấp dẫn người, nhưng Gia Luật Đại Thạch cũng không phải nhân vật ngu xuẩn, không nói đến chuyện Thẩm Ngạo mang đến không ít thị vệ, lại đều là tinh nhuệ quân Tống, trọn vẹn ba nghìn người.
Chính mình không mai phục tốt đao phủ, thực sự muốn động thủ, cũng không kịp triệu tập tất cả các doanh, muốn giết chết Thẩm Ngạo, chỉ sợ sẽ phải phí một phen công phu.
Hơn nữa, cho dù diệt trừ được Thẩm Ngạo, ngay tại mười dặm bên ngoài đại doanh Liêu quân, còn có vài chục vạn Tống Hạ liên quân, một khi Thẩm Ngạo chết ở Liêu doanh, Tống Hạ liên quân tất nhiên sẽ điên cuồng trả thù, dùng thực lực Khiết Đan bây giờ, đâu thể chọc được đối thủ lớn như vậy.
Muốn trừ khử Thẩm Ngạo, trước hết cũng phải cắt bỏ hết cánh chim của hắn ra mới được, hiện tại động thủ, đúng là không khôn ngoan.
Trong đầu Gia Luật Đại Thạch hiện lên rất nhiều ý niệm, hơi đắn đo tức thì, hắn đã quyết định chủ ý, liền cười ha ha, nói: “Chỉ hy vọng như thế, nhưng không biết lần này phụ chính vương điện hạ đến đây, có cái gì chỉ giáo?”
Thẩm Ngạo đặt hai tay trên gối, nhún nhún vai, lắc đầu nói: “Chỉ giáo thì không có, chỉ đến thăm bệ hạ mà thôi.” Hắn lập tức hỏi Chu Hằng bên người: “Bây giờ là giờ nào rồi?”
Chu Hằng nói: “Sắp đến giờ Thân.”
Thẩm Ngạo ra vẻ kinh ngạc, nói: “Thời gian lại qua nhanh như vậy sao, sắc trời sắp đen rồi hả?”
Lập tức quay đầu nói với Gia Luật Đại Thạch: “Thời điểm không còn sớm, cũng nên về nhà rồi, bệ hạ bảo trọng.”
Hắn đứng dậy rời ghế phải đi, Gia Luật Đại Thạch càng thêm không đoán ra ý đồ Thẩm Ngạo, nhưng lúc này lại không thể không đứng lên, nói: “Trẫm tiễn ngươi một đoạn đường.”
Ngược lại, trong lòng Gia Luật Âm Đức kia cảm thấy rất kỳ quái, vừa rồi Thẩm Ngạo rõ ràng nói với hắn, muốn cho ra trả lời thuyết phục tại trước mặt phụ hoàng.
Nhưng bây giờ đến đây rồi, nói nhiều lời ong tiếng ve như vậy, miệng cũng không đề cập tới sự tình thánh chỉ, cái họ Thẩm này rốt cuộc là đang nghĩ cái tâm cơ gì?
Dùng thân phận Thẩm Ngạo, hắn muốn đi, Gia Luật Đại Thạch vì tận tình hữu nghị, không thể không đưa tiễn, tuy Gia Luật Đại Thạch không biết mục đích Thẩm Ngạo đến chuyến này là gì, trong lòng bức bối khó chịu, nhưng thực sự vẫn phải chịu đựng, không đi hỏi thăm.
Cùng Thẩm Ngạo sóng vai mà đi ra lều lớn, Khiết Đan tướng quân cùng quân Tống hộ vệ sau lưng nhắm mắt theo đuôi, theo sát phía sau.
Ven đườngm rất nhiều Liêu quân thấy Gia Luật Đại Thạch đưa Thẩm Ngạo đi ra, ào ào hiếu kỳ nhìn quanh, lúc này tuyết rơi nhiều, bay ào ào xuống dưới, tất cả mọi người không mặc áo tơi, đường mòn trong doanh cũng đều bị giẫm thành bùn nhão, không để ý là sẽ bị trượt ngã.
“Tuyết này, chỉ sợ phải tới lúc đầu xuân mới có thể tan hết, khí trời quan ngoại gần đây rất ác liệt, chỉ là, không biết điện hạ ở chỗ này đã quen chưa?”
Gia Luật Đại Thạch cố ý phát ra cảm khái, phép ẩn dụ là người Tống chịu không được khí trời thảo nguyên này, muốn đem thảo nguyên bỏ vào trong túi, chỉ sợ đến lúc gặp thời tiết xấu, sẽ bắt đầu sinh ra thoái ý.
Thẩm Ngạo cười nhạt một tiếng, đột nhiên nghỉ chân, vươn tay ra, bông tuyết bay xuống trên bàn tay thon dài của hắn, bị bàn tay ấm áp nắm chặt, lập tức hòa tan ra, một đống nước tuyết từ khe hở trong tay hắn tí tách rơi xuống.
Thẩm Ngạo nói: “Vạn quốc gia, có núi cao hiểm trở, cũng nên có ngàn dặm hải cương, đã là như thế, Giang Nam có ánh xuân quang, giàu có và đông đúc, chẳng lẽ không nên có vùng quê thảo nguyên gió thổi ầm ầm sao?”