Nghe tiếng cười của hai người trong phòng.Bạch Nhu bước vào trêu ghẹo nói: “ây dô, đây là nương nương và Bạch Ngọc tỷ đang bàn nhau kế để bắt nạt tiểu cô nương hiền lành yếu đuối mỏng manh như nô tỳ sao”.Lương Ngọc Dung và Bạch Ngọc lại bật cười trêu ghẹo: “phải tỷ và Bạch Ngọc đang tìm kế tiêu diệt muội đây yêu quái mỹ nhân Bạch Nhu mau hiện nguyên hình”.Bạch Ngọc phối hợp chiếu cái gương vào người Bạch Nhu.Bạch Nhu giả vờ giật mình rồi hô: “ây dô, hiện nguyên hình rồi cầu hai vị mỹ nhân tha mạng”Lương Ngọc Dung nhớ lại xuất thân của 2 nàng, Bạch Ngọc năm đó nàng cùng bệ hạ đi tiêu diệt Bắc Nguyệt Quốc.Sau khi thắng trận nàng tiến vào quân doanh của địch xem có lương thực hay châu báu gì không.Nàng vô tình tìm thấy Bạch Ngọc không mảnh vải che thân, một thân là máu đang bị một tên binh lính cưỡng bức.Lương Ngọc Dung đen mặt dùng trường thương chém tên binh lính thành hai mảnh.Bạch Ngọc ngước mắt nhìn nàng, dù vẫn đang run rẩy nhưng vẫn mở miệng nói: “Đa tạ công tử cứu giúp”.Lương Ngọc Dung đỡ nàng ân cần hỏi han: “Hắn có làm gì cô nương không” Bạch Ngọc hạ mi mắt.“Tiểu nữ vốn là người Đại Tể, trên đường đi gái thuốc trên núi vô tình bị bắt đến Doanh Trại của quân Bắc Nguyệt làm doanh kỹ, bản thân tiểu nữ rất bẩn, người tránh xa một chút thì hơn”.Lương Ngọc Dung kéo nàng dậy, Ngươi đi cùng ta đi, nữa đời còn lại không lo cơm ăn áo mặc, ta nhất định sẽ tốt với cô nương”.Bạch Ngọc cảm động khẽ cười, đến giờ nàng mới nhận người trước mắt là một vị nữ tử.Dung mạo tầm thường nhưng có một đôi mắt Phượng xinh đẹp, giọng nói trong trẻo của tuổi sắc xuân.Nàng vương tay nắm lấy tay đang đưa ra của Lương Ngọc Dung.
Lương Ngọc Dung khẽ cười nói:” ta là Lương Ngọc Dung, còn muội?”.
Bạch Ngọc khẽ lắc đầu chua sót trong lòng: “tiểu nữ không có tên”.
Lương Ngọc Dung nhìn nàng, “sau này ngươi gọi là Bạch Ngọc.”.
Bạch Ngọc cười khẽ: “Được”.Còn Bạch Nhu.
Năm đó trên đường Bạch Ngọc gặp nữ tử xinh đẹp động lòng người đang bị những tên công tử ăn chơi có tiếng của Kinh Thành có ý đồ cưỡng bức.Nàng nghe những tên đó nói: “Cha ngươi đánh bạc thua bán ngươi cho bổn thiếu gia gán nợ rồi, ngươi có khóc lóc, hay tới chết cũng không ai dám cứu ngươi đâu”.Những tên công tử ăn chơi phía sau phụ họa hô: “hầu hạ bọn ta vui vẻ, các caca sẽ đối tốt với nàng”.
Những tên khác cười mang theo ý xấu phụ họa: “phải phải tiểu mỹ nhân, hầu hạ tốt các gia thương”.Nữ nhân vẫn gào khóc cố lùi về phía sau van xin: “Tha cho ta đi làm ơn”.Nàng gào khóc trong vô vọng khi bọn chúng càng ngày càng tiếng gần.Bạch Ngọc liếc bọn hắn kêu: “dừng tay”.Những tên đó hét lên: “ể, con nương này cũng tạm được, hay các gia đây chịu thiệt cho ngươi thay nàng ta hầu hạ”.Bọn hắn cười dâm đãng.Nàng lạnh mặt hô: Xuống hoàng tuyển mây mưa cũng như vong kỹ nữ đi”.Nàng đá văng một tên , rút đao kề cổ tên vừa nói chuyện.Hắn kinh hồn van xin tha mạng.Nàng lạnh mặt nói: “Sao tiểu cô nương kia khóc tới tê tâm liệt phế cầu xin các ngươi sao các ngươi không tha nàng?”.Nói xong nàng liền làm xước cổ hắn, hắn kinh hoảng khóc lóc.Những tên đồng đội của hắn đã chạy hết.Nàng đá vào thứ đang đứng thẳng dưới quần hắn, khiến hắn đau đớn gào thét.Bạch Nhu nhìn một màn trước mạnh khiến nàng kinh hỷ, cảm thấy may vì được cứu, nhưng vị tỷ tỷ này thật oai hùng khiến nàng cũng sợ run.Sau tiếng thét của hắn nàng lạnh giọng: “Cút trước khi ta cắt mất thứ dơ bẩn dưới quần ngươi”.Hắn quá đau ‘của quý’ nên vừa chạy khập khiển vừa thống khổ gào.Bạch Ngọc cởi áo choàng khoác lên người nàng kia nàng hỏi: “Ngươi tên là gì?”Nữ tử xinh đẹp đó ngước mắt nhìn nàng: “Tiểu nữ tên Tô Nhu”.Bạch Ngọc nhìn nàng khẽ nói: “Hắn không xứng làm cha, từ nay ngươi tên Bạch Nhu là muội muội của ta”.
Bạch Nhu gật đầu cảm kích nhìn Bạch Ngọc.Bạch Ngọc đỡ nàng lên xe ngựa, ân cần hỏi: “Muội muội không sao chứ”.Bạch Nhu nhìn nàng, cảm động cười: “Vẫn trong sạch”.Bạch Ngọc cười nhẹ: “Tình cảnh này còn giỡn được, đúng là nghịch ngợm”.Rời khỏi hồi ức Lương Ngọc Dung cười nhìn hai nàng, trong lòng cảm thấy ấm áp vì mình có được hai vị tỷ muội thật tốt.-trong phòng tiếng cười tiếng cười của các nàng ngọt ngào khiến tên ám vệ đang ẩn trên nóc cung cũng buồn cười theo, hắn lặng lẽ rời đi..