Chiêu Cẩn dạo này cố gắng bù đắp cho Lương Ngọc Dung, đem nàng sủng tận trời.
Lương Ngọc Dung đặc biệt yêu thích hoa.
Bạch Ngọc dìu Lương Ngọc Dung đi hoa viên nhìn ngắm những màu sắc rực rỡ.
Lương Ngọc Dung vui vẻ cười: “Bạch Ngọc muội xem, nơi đó vẫn còn đọng sương”.
Bạch Ngọc gật đầu: “Phải, nhưng sương sớm lạnh làm ảnh hưởng nương nương”.
Lương Ngọc Dung chuyển ánh mánh từ những hạt sương đọng trên phiến lá xanh lên mặt Bạch Ngọc.
Giọng nói mang theo khẩn.
: “Nhưng ta muốn dùng sương pha trà”.
Bạch Ngọc nhìn ảnh mánh chờ mong của nàng.
Rốt cuộc Bạch Ngọc cũng không thể không chiều theo Lương Ngọc Dung.
Bạch Ngọc gật gật đầu: “Dạ dạ, nương nương trở về trước, Bạch Ngọc lấy sương sớm cho người”.
Lương Ngọc Dung vui vẻ gật đầu: “Được”.
Nhìn Lương Ngọc Dung vui vẻ theo Bạch Nhu rời đi.
Bạch Ngọc vô thức nở nụ cười dịu dàng.
Làm lộ ra má trái có một cái lúm đồng tiền, khiến nàng trông càng đáng yêu.
Hàng vốn đã rất xinh đẹp, cười lên đôi mắt cong cong, má lúm đồng tiền hiện ra càng khiến người mê đắm.
Chiêu Cẩn nhìn Lương Ngọc Dung rời đi, xoay người nói với Tiêu Kỳ.
: “Trẩm đi tìm hoàng hậu, ngươi ở lại mà ngắm phu nhân sắp qua cửa của ngươi đi”.
Giọng nói hắn không che giấu trêu chọc.
Tiêu Kỳ nhìn Chiêu Cẩn đi về hướng Phượng Tây Cung.
Lại xoay mắt nhìn Bạch Ngọc.
Hôn kỳ sắp tới hắn cũng rất mong thời gian trôi qua thật nhanh.
Hắn chuyển tầm mắt, liền nhìn thấy Chiêu Dật đứng nơi khác đang dùng ánh mắt mê luyến nhìn Bạch Ngọc.
Tiêu Kỳ tiến lên gọi Bạch Ngọc: “Ngọc Nhi”.
Bạch Ngọc đang hứng sương sớm trên phiến lá xanh và những đóa hoa, quay sang nhìn hắn khẽ hỏi.
: “Sao ạ”.
Nàng cũng không quá để ý về xưng hô, nàng biết chỉ vài ngày ngắn ngủi nữa là nàng sẽ trở thành thê tử kết tóc với hắn.
Hắn tiến lên, giơ tay lấy đi chiếc lọ đựng sương trong tay nàng.
Dịu dàng nói: “Ta giúp nàng”.
Bạch Ngọc gật đầu.
Vừa lấy sương hắn vừa hỏi: “Nàng suốt ngày đến hoa viên không chán sao”.
Bạch Ngọc lắc đầu: “Không ạ, nương nương và Bạch Ngọc đều yêu thích hoa cỏ”.
Yến Thân Vương bên kia sắc mặt đen như than, quay lưng bước đi.
Hai người vui vẻ trò truyện một hồi.
Lấy sương xong hắn chuẩn bị xuất cung.
Nàng cất bước đi về hướng Phượng Tây Cung, bỗng quay đầu lại nói: “Đa tạ ngài”.
Hắn quay đầu mỉm cười nhìn nàng gật đầu một cái.
Bạch Ngọc về Phượng Tây Cung còn mang theo canh cá cho Lương Ngọc Dung.
Nàng vừa bước vào đã thấy nương nương nhà mình đang thành một chú mèo con mít ướt với Hoàng Thượng.
Chiêu Cẩn không giận còn dùng tay xoa xoa mặt nàng.
Bạch Ngọc nhìn một màn này vui vẻ thỉnh an, để canh cá lại rồi lui ra.
Bạch Ngọc không nghe được hai người kia nói gì, nhưng nghe được tiếng cười Khanh khách của Lương Ngọc Dung cũng khiến nàng vui lây.
Chiêu Cẩn cùng Lương Ngọc Dung ăn sáng.
Lương Ngọc Dung bình thường rất thích canh cá.
Nhưng hôm nay vừa nếm nàng lại muốn nôn.
Nàng che miệng chạy ra ngoài nôn.
Chiêu Cẩn giật mình hét lên: “Truyền thái y”.
Lát sau thái y tới bắt mạch cho Lương Ngọc Dung.
Chòm râu dài run run.
Lão thái y vừa bắt mạch xong liền vui vẻ đứng dậy chúc mừng.
: “Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương đây là hỉ mạch”.
Chiêu Cẩn ban thưởng cho lão thái y lui xuống.
Hắn vui vẻ kéo nàng vào trong lòng: “Dung Nhi, chúng ta có hài tử rồi”.
.