Kiều Thê Tranh Sủng

Vạn vật nằm trong tầm kiểm soát của tạo hóa vẫn có những thứ diễn ra ngoài quy luật, một là kẻ không phải người, hai là người không danh tính, bọn họ như nằm ngoài phạm vi bao phủ của những gì con người đang trải qua bao gồm cả giấc mộng Vọng hoa tâm.

Khuê Đan và nhà sư trẻ chẵn mười ngày đêm đi không nghỉ, cuối cùng cũng tới gần Cửu Nguyệt động. Phong cảnh khắp nơi lan tràn một sắc tím dị mộng từ mặt đất lên tít trên cao tới không nhìn thấy, người không tên nhìn nàng, ánh mắt muốn ám chỉ đã 10 ngày rồi, bọn họ đến vứa đúng lúc. Khuê Đan đặt tay lên cửa động, mắt hơi nhắm hờ sau đó mới nói:

“ Đoán trừng không hết đêm nay sẽ mở.”

Người bên cạnh làm dấu nói với nàng:

“ Như vậy chúng ta đợi ở đây đi.”

Khuê Đan đột nhiên bật cười:

“ Ta phát hiện gần đây có ngôi nhà, chi bằng chúng ta vào đó đợi.” vừa nói vừa dẫn đường đi trước.

Hòa thượng vô danh đi phía sau, vẻ mặt ngẩn ra, ngơ ngác, nửa buổi cũng không biết nàng rốt cuộc cười cái gì.

Căn nhà mà bọn họ lui vào nghỉ ngơi vừa vặn chính là nhà của mấy người Lí Sư Sư, Chu Di Cầm còn có A Văn và Sở Tư Thanh, lúc hai người vào bọn họ còn chưa tỉnh mộng, đành giữ phép lịch sự chỉ ngồi bên mái hiên không vào trong. Hòa thượng đưa cho Khuê Đan một chiếc bánh khô hỏi nàng có đói không, Khuê Đan tiện tay cầm lấy, lại nói:

“ Ngươi mười ngày qua không ăn gì, lại đưa bánh cho ta, không sao chứ?” dù gì với nàng ăn hay không không quan trọng, chỉ là lâu không nhai nuốt sẽ có cảm giác bụng hơi trống thôi, nhưng không chết được.

“ Ta đã rất lâu không cần đến những thứ này rồi”

Khuê Đan vừa nhìn theo động tác tay y vừa há miệng ngạc nhiên:

“ Ngươi tới trình độ cao siêu vậy rồi sao!?” còn phải nói, người đang sống bình thường mà không cần ăn uống da dẻ vẫn hồng hào như vậy quả là cao nhân rồi.

Hòa thượng nhìn thấy biểu tình có chút quá lên của nàng bỗng nhiên cười cười, Khuê Đan lại thêm một trận ngạc nhiên nữa, hồ nghi hỏi y:

“ Không ngờ ngươi cũng biết cười.”

Hòa thượng nghe nàng nói có chút bối rối, sau đó liền đưa mắt nhìn đi chỗ khác, hiển nhiên không cười nữa.

Khung cảnh trở nên mơ ảo báo hiệu mộng cảnh sắp tan vỡ. Bấy giờ ở trong Mộng mấy người Khanh Nhạ, Dẩn Khang cùng Quach Dương Ngọc, Quach Thiền đang đứng trên tường thành, sau khi Khanh Nhạ cướp ngôi Dẩn Khang cùng Quach Dương Ngọc xuống núi, bọn họ hai bên đối mặt muốn quyết một trận sinh tử, bởi lẽ sau khi hoàng đế băng hà triều đình do hai mẹ con Khanh Nhạ khuấy đảo, đem giết hết tất cả các phi tần, các hoàng tử đều điều ra chiến trường để bọn họ có thời gian thao túng toàn bộ triều chính, lại nhờ có Hạ quốc hậu thuẫn, đám quan triều đình lần lượt quy phụng hắn…

Thời điểm ba đạo thiên lôi liên hoàn đánh xuống rạch một vết chém đôi tường thành, vang lên tiếng động như tiếng kim loại gẫy sau đó một mùi hương theo lỗ hổng tràn ra, chẳng mấy chốc khắp nơi đã đầy màu tím…Bọn họ đang tỉnh lại. Tính từ thời điểm chìm vào giấc mộng đã chẵn mười ngày, không sai một khắc, vừa đúng thời điểm, chẳng qua nếu kéo dài thêm một thời gian nữa sẽ có kẻ sống người chết.

Ngạo Trác Lăng mở mắt ra thấy bản thân đang nằm trên giường, bên cạnh là Vu nương và Lan Lạc Chỉ vẫn chưa tỉnh, đầu vẫn còn hơi váng, hắn bước xuống đi ra ngoài cửa. Bầu trời thôn Tây Hỷ thoang thoảng màu tím nhạt. Sắc tím đã tràn vào thôn tức là kết giới đã bị phá bỏ. 

Ngạo Trác Lăng cũng không kịp đợi bọn họ tỉnh lại nói lời từ biệt lập tức rời đi nhưng vừa ra khỏi cổng thôn chớp mắt một cái đã đến một nơi kì lạ, phía trên cánh cổng cao có đề mấy chữ “ Tĩnh Tự Tâm”, Ngạo Trác Lăng xuống ngựa bước vào, đi không lâu liền nhìn thấy bốn bóng người, khi mắt đã quen với khung cảnh nơi đây liền nhận ra là hai vị hoàng huynh của mình và tỷ muội họ Quach. 

Trong số bốn người Sở Tư Thanh là người đầu tiên tỉnh dậy mà thời gian cũng là vào lúc rời đã tối mịt, nhiệt độ xuống khá thấp, Khuê Đan đang ngồi rét co ro ôm gối thì Sở Tư Thanh bước ra, mừng như người sắp chết đuối vớ được cọc gỗ, Sở Tư Thanh nhìn thấy tình cảnh hai người bọn họ cũng không vội nói gì liền mời cả hai vào trong nhà, đốt lửa sưởi ấm.

“ Hai vị uống nước cho ấm bụng” bấy giờ Sở Tư Khanh đã xuống bếp đun xong ấm nước mang lên, cũng may ở đây lâu ngày cũng biết mấy đồ này để đâu nếu không hai người kia đúng là rất thảm.

Khuê Đan và hòa thượng mỗi người đón lấy một cốc nước, nàng vừa uống vừa đưa mắt nhìn quanh, bất ngờ reo lên như phát hiện ra điều gì thú vị:

“ Ồ, tiểu tử kia nhìn giống huynh quá, con trai huynh sao?Đáng yêu thật.”

Sở Tư Thanh giật mình nhìn theo ánh mắt nàng phát hiện A Văn đã tỉnh từ lúc nào đang hấp háy mắt nhìn bọn họ nói chuyện, Khuê Đan không kìm nổi mong muốn nựng nó liền mon men tiến đến, lại hỏi tiếp:

“ Hai người kia ai là mẹ nó vậy?”

Hòa thượng không tên thấy nàng hứng thú với hài nhi như vậy có chút bất ngờ, nhìn nàng thật không có chút dáng vẻ nào trùng khớp, y giơ tay lên làm dấu:

“ Nhìn là biết là cô nương áo hồng” vừa nói ánh mắt vừa hướng về phía Chu Di Cầm

“ Ô, cô ấy hả?”

Hòa thượng gật đầu, y có thể nhìn thấy duyên kết của bọn họ.

Khuê Đan cười cười quay qua Sở Tư Thanh lại phát hiện hắn đang ngây ra liền gọi:

“ Này huynh, huynh có sao không?” gọi tới hai lần hắn mới để ý. Vừa lúc đó Lí Sư Sư tỉnh dậy, Chu Di Cầm tỉnh ngay sau đó, Sở Tư Thanh quay ra nhìn hai người, lại không ngờ giữa hai thiếu nữ ánh mắt ngơ ngác vừa bừng tỉnh mộng hoa Sở Tư Thanh lại chạy đến chỗ Lí Sư Sư dịu dàng đỡ nàng:

“ Tỉnh rồi sao?”

Khuê Đan nhìn sang hòa thượng không tên cười cười trêu chọc y:

“ Ha ha, ngươi đoán sai rồi kìa”.

Hòa thượng ngạc nhiên, có chút không tin vào mắt mình, rõ ràng y nhìn thấy không phải thế, nhìn sang Chu Di Cầm thấy rõ ánh mắt có phần bi thương, ngay sau đó nàng nhìn tới A Văn cười gượng gạo:

“ Tiểu Văn, …”

Khuê Đan liền đưa tiểu hài nhi sang cho nàng, Chu Di Cầm vuốt tóc nó, đứa nhỏ nghịch nghịch mái tóc xõa ra của nàng rồi cười. Sở Tư Thanh từ đầu tới cuối đều không để ý tới người bên cạnh, Lí Sư Sư cũng không biết hắn đột nhiên bị cái gì.

“ Ta đi nấu cơm cho mọi người” Sở Tư Thanh vừa rời Lí Sư Sư liền muốn đi ra ngoài, Chu Di Cầm vội vàng đứng dậy, bấy giờ a Văn đã giao lại cho Khuê Đan, nói:

“ Huynh cứ để tôi.”

Không ngờ Sở Tư Thanh không để ý, đi luôn ra ngoài.

Nửa đêm hôm ấy Cửu Nguyệt động có rung chuyển mạnh, mấy người Khuê Đan, hòa thượng cả Lí Sư Sư, Chu Di Cầm, Sở Tư Thanh đều chạy đến, vách đá đang nứt ra muôn vàn những tia sáng chói sau đó “UỲNH”, “ UỲNH” mấy tiếng rồi cửa động bật mở, Sở Tư Thanh kéo bọn họ lùi lại phía sau mấy bước, đợi làn khói tím tản hết mới bước vào.

Căn phòng Kiều Vân Hy đang nằm khắp nơi đều là kí tự cổ, Khuê Đan nói bọn hòa thượng đưa mấy người kia đi ra ngoài, việc bên trong để nàng xử lí, không ngờ hòa thượng ra dấu gì đó với ba người kia sau đó bước qua trước mặt Khuê Đan đi vào trong, bàn tay quét đến đâu cổ tự liền phát sáng đến đó. Khuê Đan đối với chuyện này cũng vô cùng bất ngờ, liền sau đó liền đi vào.

Hòa thượng từ khi bước chân vào đây không hề để ý tới Khuê Đan, y ngồi xuống lẩm nhẩm đọc gì đó sau đó miệng phun ra một ngụm máu. Khuê Đan vội vàng chạy tới nhưng y vẫn không mảy may để ý, vẫn tiếp tục đọc, lát sau máu theo những rãnh nhỏ chảy ngược lên, những cổ tự bắt đầu chuyển thành màu đỏ, bàn tay Khuê Đan đang nắm lấy tay y đột nhiên cảm thấy có sự lưu thông trôi chảy, nàng đột nhiên hiểu ra điều gì liền ngồi xuống đối diện, hai tay đan lấy tay y, nhắm mắt lại bắt đầu đọc một bài chú niệm lúc khai sinh Vọng quốc. 

Cơ thể Kiều Vân Hy dần dần bay lên không chung, những cổ tự đỏ chói như tách ra khỏi vách bao quanh nàng.

Mấy người kia ở ngoài không biết bên trong có chuyện gì trong lòng không tránh khỏi sốt ruột, Chu Di Cầm không kìm chế được muốn vào trong xem thử không ngờ bị Sở Tư Thanh quát cho một trận:

“ Cô rối làm gì!?” giọng điệu rõ ràng đầy bực dọc cứ như nàng là kẻ thù truyền kiếp của hắn vậy.

Chu Di Cầm giật mình, không ngờ hắn lại quát nàng như thế, Lí Sư Sư hoàn toàn không hiểu hai người này có chuyện gì lại khiến hắn giận như vậy

“ Này, ngươi sao thế?’

“ Ta không sao.”

Câu nói với Lí Sư Sư dịu dàng hơn rất nhiều, Chu Di Cầm tủi thân lùi về phía sau nhưng không khóc, chỉ im lặng đứng đấy.

Rất lâu sau Kiều Vân Hy tỉnh dậy nhưng không để ý tới hai người phía dưới trực tiếp theo lỗ hổng bên trong động bước đi, càng vào sâu bên trong, mùi hương càng đậm, Khuê Đan và hòa thượng lập tức chạy theo nàng.

Bóng áo trắng trước mặt thấp thoáng, nàng đang chạy đuổi theo cô nương trước mặt, hòa thượng phía sau chậm dãi bước theo, tới khi cảm thấy không bước tiếp được nữa liền dừng lại. Khuê Đan vẫn chưa phát hiện điều gì bất thường vừa chạy vừa nói vọng lại:

“ Ta biết cô ấy đi đâu rồi, chúng ta cũng mau đến đó.” Lúc sau không thấy y trả lời mới dừng bước, ngoảnh đầu nhìn lại…phía sau đã không còn rõ hình người, cơ thể hòa thượng đang bắt đầu tan biến, những đốm sáng không bay lên không mà đang dần dần rơi vụn xuống đất, tắt lịm như tàn lửa, y nhắm mắt cảm nhận, với y sự sống đến thật nhanh mà biến mất cũng thật nhanh. Khuê Đan vẫn đứng ngây ngốc không hiểu sự gì đang xảy ra…Hòa thượng muốn nói gì đó với nàng nhưng cánh tay đã tan biến quá nửa, không thể giơ lên làm dấu được nữa. Khi cả thân thể đã biến mất có hương nhang thoang thoảng. 

…..

“…..Hỏi hòa thượng vì sao không có tên? Vì sao không biết nói?”

“ …Để ai đó nói cho thí chủ biết ta là vô danh, sinh ra là để cho thời điểm ấy, thời điểm ấy qua đi ta cũng qua đi, thời gian tồn tại quá ngắn, hỏi cần chi tên tuổi?”

Lại nói, tên là để cho người ta gặp, người ta nhớ, y đâu có gặp ai ngoài vị nữ thí chủ không bóng ấy? Vậy cần gì tên? Cứ thế mất đi, như chưa từng tồn tại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui