Ngải Thiên rửa bát xong vào nhà thì thấy Triệu Bảo Châu đang ngồi trên giường chăm chú đếm gia sản của mình.
"Bảy xu, tám xu! ! Mười sáu xu, mười chín xu! ! "
Ngải Thiên nhìn lướt qua, đếm hết cũng chỉ hai mươi mấy xu, chẳng biết có gì để đếm nữa, đúng là ngốc mà.
Triệu Bảo Châu không hề hay biết mình bị cười nhạo mà vẫn nghiêm túc tính xem phải viết giùm người ta bao nhiêu bức thư để mua vải, mất công đến mùa đông lại không có áo dày để mặc.
Y đang nghiêm túc đếm thì chợt thấy một cái túi vải cột miệng rơi xuống trước mặt.
"Chỉ biết đếm mấy đồng xu còm cõi này, tiền sinh hoạt để cạnh giường sao ngươi không lấy?"
"Tiền sinh hoạt?"
Triệu Bảo Châu chưa bao giờ nghe hắn nhắc đến khoản tiền sinh hoạt này cả.
Ngải Thiên suốt ngày keo kiệt như vậy nên y cũng không dám nợ người ta ba ngàn lượng tiền chữa bệnh còn xài tiền người ta, vì vậy từ khi thành thân đến giờ y chưa hề ngửa tay xin tiền Ngải Thiên lần nào.
Túi tiền cạnh giường y càng không dám mon men, có trời mới biết nếu y động vào một xu thì có bị Ngải Thiên đầu độc chết hay không.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của y, Ngải Thiên hết sức bất mãn, ngữ khí cũng lạnh đi.
"Vẻ mặt ngươi như vậy là sao? Ta vẫn biết sinh hoạt phải bỏ tiền, ngươi đừng xem ta như kẻ ngu xuẩn bất tài chỉ biết ăn bám vợ chứ.
"
Giận rồi.
.