Triệu Bảo Châu bồn chồn bất an cả ngày, ngay cả lúc ra ngoài làm việc chung với các thôn dân khác cũng hầu như là thất thần.
"Hôm nay Châu ca nhi sao thế? Nhìn bộ dạng đờ đẫn của ngươi chắc đang nhớ chồng hả?"
"Đừng có trêu ta.
" Triệu Bảo Châu đáp, giờ y đã nói năng dạn dĩ hơn trước nhiều, "Không biết ai mấy ngày trước nhớ chồng đến nỗi giặt đồ té xuống nước, còn phải chờ phu quân nhà mình đến bế về nhà ấy nhỉ.
"
"Ui chu choa, Châu ca nhi bây giờ đúng là ba ngày không gặp đã khác xưa! Các ngươi mau nhìn xem, đây là tiểu ca nhi lúc trước hỏi gì cũng không chịu thốt ra nửa chữ sao!"
Hầu hết ca nhi trong thôn Triệu Gia đều có tính hướng ngoại, cái gì cũng dám lấy ra trêu chọc, mỗi ngày mọi người cùng nhau làm việc và đùa giỡn rất vui vẻ.
Chỉ là hôm nay trời mau tối hơn, chó giữ nhà trong thôn cũng hè nhau sủa om sòm làm mọi người giật nảy mình.
Bỗng nhiên sấm chớp đùng đùng, chẳng biết xảy ra chuyện gì mà nhà cửa lắc lư rung chuyển.
Triệu Bảo Châu chỉ kịp bắt chước người khác ngồi thụp xuống đất ổn định thân mình, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Trái tim thấp thỏm cả ngày của y rốt cuộc đập loạn xạ.
"Không xong rồi!" Có người hét lên, "Núi lở, lũ quét kìa!"
Triệu Bảo Châu bị lôi kéo loạng choạng chạy đi, vừa chạy vừa quay đầu nhìn, chỉ thấy dòng lũ cuốn theo bùn sình từ xa ùn ùn lao đến.
Mà phu quân y vẫn đang trên núi.
.