Lần này Ngải Thiên xem như gặp đại nạn không chết, người trong thôn đều nghĩ hắn được Bồ Tát phù hộ.
May nhờ bắt thỏ kịp trốn vào hang núi có địa thế cao, nếu không làm sao sống được chứ.
"Đúng đúng, may mà ông trời phù hộ.
" Triệu Bảo Châu hùa theo, "Chắc vì trải qua sống chết nên giờ phu quân ta lại hào phóng quá mức rồi.
"
Dạo này Ngải Thiên đột ngột đổi tính, không chỉ mời năm mươi công nhân về sửa lại căn nhà xập xệ mà còn biến chuồng bò thành phòng tắm, ngay cả mảnh vườn cũng gieo hạt tốt, đồ đạc trong nhà đổi hết, bàn ghế đổi thành đồ mới thì không nói mà gối đầu chăn bông trên giường cũng vứt sạch để dùng loại tốt nhất năm nay.
Đám người tất bật tới lui, chưa đầy một ngày đã khiến nhà nát trở nên khang trang hẳn lên, nếu không có Ngải Thiên bình tĩnh ở cạnh Triệu Bảo Châu thì chỉ sợ Bảo Châu của chúng ta đã sợ hãi trợn mắt há hốc mồm.
Triệu Bảo Châu nhìn mấy nữ nhân ăn mặc như người hầu đóng gói áo quần cũ của y đem đi, sốt ruột nói.
"Y phục kia vẫn mặc được mà! ! "
Ngải Thiên ôm chặt y không cho y giành lại.
"Không sao, thay mới hết đi.
"
Triệu Bảo Châu hoảng sợ thầm tính trong lòng.
"Phu quân, sau này chúng ta còn sống được nữa không?"
Chỉ sợ lần này đã dốc sạch vốn liếng rồi.
Ngải Thiên thấy y hoang mang còn cười y.
"Bảo Châu đừng sợ.
" Ngải Thiên tránh đi người ngoài rồi lấy từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu, "Đây là tiền ta vừa sai người lấy từ tiền trang trong nhà đấy.
"
Triệu Bảo Châu trợn to mắt.
Một tờ hai tờ, ba tờ bốn tờ.
Xấp ngân phiếu này trị giá cả trăm vạn lượng vàng, đời này Triệu Bảo Châu chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy.
"Đây đều là tiền của chúng ta sao?"
Ngay cả khi Triệu Bảo Châu còn là công tử cũng chưa thấy số tiền kếch xù này, quả thực đầu váng mắt hoa sắp té xỉu.
Ngải Thiên thản nhiên "ừ" một tiếng.
Đây chẳng qua là giọt nước trong biển.
Hắn cũng chỉ giàu thường thường thôi.
Vẫn phải cần cù tiết kiệm mới được.
.