Chỗ sau núi gần thôn Triệu Gia vốn chẳng có ai ở, lúc đầu các gia đình rời nhà vào thành làm công, ba bốn thế hệ lũ lượt kéo nhau đi hết nên dần trở thành nhà hoang.
Sau này trong thôn xuất hiện một vị lang trung gầy trơ xương khiến mọi người đều tưởng hắn là dân chạy nạn.
Nhưng y thuật của hắn quả thực rất cao siêu, ngay cả lão đầu bảy mươi tuổi bệnh nặng nửa đời cũng chữa khỏi, chẳng mấy chốc đã được thôn dân tin cậy, bàn nhau thu xếp một chỗ ở cho hắn.
Nhưng hắn không chịu ở nhà cao cửa rộng mà cứ nằng nặc đòi ở trong căn nhà xập xệ kia.
Sau đó hắn lại nhặt được một ca nhi mình đầy thương tích, lang trung còn độc thân, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trót, thế là thành thân với ca nhi không rõ lai lịch này.
Hai người vốn là một gầy còm một gãy chân, mọi người cứ đinh ninh họ sẽ rất vất vả nên muốn giúp đỡ nhiều hơn.
Ai ngờ người gãy chân được chữa lành còn người gầy còm được nuôi mập, cuộc sống ngày càng sung túc hơn.
Nhà nát cũng được sửa mới hoàn toàn, hôm nay còn thuê một đám công nhân khuân vác từ cửa hàng trên trấn đem vật dụng mới tinh đến nhà, toàn đồ gỗ thượng hạng cả.
——————
"Ngải lang trung, Ngải lang trung, xảy ra chuyện rồi!"
Ngải Thiên đang xem công nhân khiêng tủ mới vào ngôi nhà đã sáng sủa hẳn lên, buổi trưa không đợi được Bảo Châu về mà lại thấy người trong thôn vừa chạy vừa la thất thanh.
Chậc, Ngải Thiên nhíu mày.
Nghe ngữ khí này cũng đủ biết không có chuyện tốt rồi.
Hắn đứng tại chỗ mở miệng hỏi.
"Chuyện gì?"
Thôn dân lảo đảo chạy tới, quýnh quáng đến nỗi nói năng lộn xộn.
"Heo! ! Châu ca nhi! Châu ca nhi bị người của quan phủ chặn lại rồi, giờ phải làm sao đây!"
Ngải Thiên sững sờ, gậy gỗ trong tay bị hắn bóp nát thành bột rơi rào rào xuống đất làm người báo tin hoảng sợ nhảy dựng lên.
"Ngải Ngải Ngải! ! Ngải lang trung, ngươi! ! "
Ngải Thiên phủi bột gỗ trên tay rồi lạnh lùng mở miệng.
"Làm phiền dẫn đường.
"
Hắn đi đón vợ đây.
.