Họ không thuê người đánh xe, bản lĩnh của Ngải Thiên nhiều vô số kể, có thể tự đánh xe nên không cần tốn thêm một khoản tiền vô ích.
Triệu Bảo Châu cũng chiều ý hắn, tuy biết Ngải Thiên có gia sản kếch xù nhưng y cũng không phải người phô trương, Ngải Thiên đã quen tiết kiệm, chỉ cần không quá mức thì Triệu Bảo Châu cũng vui vẻ nhượng bộ.
Mỗi ngày y chuẩn bị đồ ăn thức uống cho hai người, thỉnh thoảng giục Ngải Thiên dừng lại nghỉ ngơi, nhóm lửa nấu cơm ngoài trời hoặc vào quán trọ trong thành trấn nghỉ ngơi một đêm.
Đường xá xa xôi, họ đi cả ngày lẫn đêm hơn nửa tháng lại tiến vào địa giới mới.
Triệu Bảo Châu cầm khăn lau mồ hôi cho Ngải Thiên.
"Phu quân, chúng ta đi liên tục hai ngày rồi, tìm chỗ nào dừng lại đi, ngựa cũng phải ăn cỏ nghỉ ngơi nữa.
"
"Ừ.
" Ngải Thiên lên tiếng rồi đánh xe ngựa vào một sân lớn trong thành.
Sân này rộng rãi thoáng đãng, chung quanh là những dãy nhà ba gian nguy nga.
Họ đi thẳng một đường mà chẳng ai ra hỏi, cứ để mặc xe ngựa nghênh ngang chạy vào.
"Phu quân, đây là đâu vậy?" Triệu Bảo Châu lo lắng kề tai hắn hỏi nhỏ, "Chưa được chủ nhà cho phép mà đã vào thì không hợp quy củ lắm đâu.
"
Ngải Thiên thản nhiên đỡ y xuống xe ngựa.
"Không cần người khác cho phép, ta cứ! ! "
Hắn còn chưa dứt lời thì ngoài cửa đã xông vào một đại mỹ nhân áo trắng ôm chặt hắn không buông, Triệu Bảo Châu cũng ngớ người đứng sững tại chỗ.
"Ngươi cái đồ oan gia này!" Đại mỹ nhân mắng, "Còn biết mò về nữa à, ta cứ tưởng ngươi chết rồi chứ, mau tới hôn một cái nào.
"
Mắt Triệu Bảo Châu cay xè.
Chẳng lẽ y gả nhầm cho một gã lăng nhăng rồi sao?
Đồ khốn!.