Kiều Thiếp Bạc Tình


Sau đó nàng liền được Nam Tinh đỡ dậy đi tới trước bàn trang điểm ngồi xuống, Ngọc Trúc và Mộc Hương một người bưng chậu nước, một người cầm bộ quan phục nữ quan mà nàng phải mặc.

Nam Tinh chải đầu cho nàng: "Tuân gia lệnh có mấy câu muốn nói với ngài.


Thôi Giảo cầm gương soi, ngơ ngẩn nhìn vết hằn mờ mờ trên cổ mình.

Nam Tinh cũng nhìn nữ lang trong gương, mặt tựa phấn son, mồ hôi nhẹ điểm trên má, ánh mắt mờ mịt, là vẻ đẹp lười biếng mơ màng sau khi tỉnh ngủ, tiểu nương tử xinh đẹp như vậy, là chưởng thư do Thái tử đích thân chọn, chỉ phục vụ một mình Thái tử, nói là chưởng thư nhưng thực ra ai cũng biết nàng là thị thiếp của Thái tử.


Hiện tại gọi nàng một tiếng chưởng thư, nhưng thực ra một tháng trước, nàng chỉ là một tiểu nương tử gặp nạn, trên đường Thái tử Phù Diễm từ Lĩnh Nam trở về Trường An, đi đường thủy, giữa đường thuyền của Thôi Giảo bị cháy, gặp phải thủy tặc, được Dực Vệ của Thái tử cứu thoát.

Người trên thuyền kia chỉ còn một mình Thôi Giảo sống sót, tiểu nữ lang mới mười sáu tuổi không có chỗ đi, đi theo Thái tử đến Trường An, Thái tử là người kiêu ngạo, đầu năm nay mới thành niên, trong nội cung chưa có ai, ngay cả thị thiếp cũng không có, Đông cung đều biết sở thích cổ quái của Thái tử, Thái tử không thích gần gũi người khác, đây là tâm bệnh của Thái tử, mấy năm nay đều được giữ kín như bưng.

Nhưng Thái tử lại giữ lại tiểu nương tử này, chưởng thư của nội phường Đông cung có ba người, quản lý các việc như phù khế, kinh tịch, tuyên truyền, khởi tấu, dạy học, bẩm ban, giấy bút các loại, Thôi Giảo chỉ quản lý kinh tịch, giấy bút gì đó, lại nói tiếp, đây cũng chỉ là một chức vụ thanh nhàn, được phân vào chỗ ở của Thái tử để trực ban, chỉ cho phép một mình nàng gần gũi phụng dưỡng.

Thôi Giảo ừ một tiếng, tự mình lấy chút phấn trắng đắp lên cổ, vẫn không che khuất toàn bộ dấu vết, đành phải buông tha, nói với Nam Tinh: "Tỷ tỷ, ngày hôm trước ta làm cho Thái tử điện hạ một đôi vớ, lát nữa qua gặp gia lệnh, tỷ cùng mang theo nhé.



Nam Tinh đáp ứng, chẳng qua chỉ là một đôi vớ, Đông cung có chuyên gia biết làm, nàng ấy thầm cảm thán Thôi Giảo đối với Thái tử một lòng một dạ.

Chờ nàng rửa mặt chải đầu xong, Mộc Hương thay quần áo cho nàng, nữ quan phục là một chiếc áo dài có cổ tròn, trên đầu đội mũ trùm đầu, bên hông thắt chặt dây đai màu anh đào, đeo một cái túi như ý, phía dưới là một chiếc quần bó sát, chân đi giày da nhỏ mũi nhọn.

Thôi Giảo mặc vào, eo thon ngực đầy, ba nữ sử đều nhìn nàng đỏ mặt, chưởng thư xinh đẹp, thân hình cũng đẹp, quan viên trong nội phường Đông cung không ai sánh bằng vẻ đẹp quyến rũ của nàng, nàng còn trẻ, mang vẻ đẹp dịu dàng, là một mỹ nhân thực sự sống động.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận