Chương 01 : Đi phỏng vấn
Một ngày mới lại đến!
Tôi mở toang hai cánh cửa sổ, vươn người ra ngoài hít thật mạnh luồng không khí tinh khiết của buổi sáng sớm. Phía trên cao, ông mặt trời đã kịp vén bức màn sương và đang rót xuống khắp dương gian những tia nắng vàng lóng lánh. Nắng lung linh. Nắng nhảy nhót trên từng nhành cây ngọn cỏ. Nắng nghịch ngợm ghé mắt nhìn qua tổ của các chú chim. Nắng rộn ràng đánh thức chúng dậy để cùng hòa nhịp vào dàn đồng ca chào đón bình minh.
Xa xa đằng kia, trải dài trên con phố nhỏ là những tấm thảm lá màu nâu vàng. Đêm qua lại mưa đây mà! Cây cối và mặt đường đều vẫn còn đang sũng nước. Cái nóng bức oi ả, cái nắng chói chang, bỏng rát của mùa hè chói lóa dường như biến mất thay vào đó là mùa thu dịu dàng. Thu vàng óng. Thu xinh đẹp. Thu quyến rũ. Có bao nhiêu mỹ từ cũng chẳng đủ để miêu tả hết vẻ đẹp của mùa thu. Mùa thu bao giờ cũng là niềm tự hào của người Hà Nội. Phải chăng những tình khúc ngợi ca mùa thu đều do các nhạc sĩ lấy cảm hứng từ buổi sáng như hôm nay?
Sau khi ngắm thỏa thuê khung cảnh bình minh và hít thở no nê bầu không khí trong lành của buổi sớm mai, tôi rời khung cửa sổ bước vào phòng tắm. Tôi có thói quen tắm gội vào buổi sáng. Tôi thích ngâm mình trong bồn nước và mơ mộng. Cảm giác của tôi lúc này thật là khó tả: sung sướng, thoải mái, phấn khích, hạnh phúc lâng lâng…
Một buổi sáng đầu thu tuyệt đẹp! Tôi muốn làm một việc gì đó thật đặc biệt để ghi nhớ khoảnh khắc này. Nghĩ vậy là tôi làm liền. Bước thật nhanh ra khỏi bồn tắm, quấn mình trong chiếc khăn, tôi đứng trước gương nghĩ ngợi. Làm cái gì bây giờ nhỉ? Với tay lấy cái máy sấy, tôi vừa sấy tóc vừa nhìn hình mình trong gương. A, hay là tự thay đổi ngoại hình của mình đi. Đổi kiểu tóc, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
Từ trước đến giờ mái tóc dài của tôi luôn được tôi hết dùng cặp lại buộc bằng chun còn không thì búi ngược lên. Tôi hầu như chưa bao giờ xõa tóc ngoại trừ những lúc gội đầu. Một số đứa con gái cùng lớp, cả mấy đứa hoa khôi của trường nữa, đứa nào cũng xõa tóc, vén một bên tai. Khi nói chuyện bọn chúng thường nghiêng nghiêng đầu một bên hoặc đưa tay vuốt vuốt mái tóc và cười mỉm dịu dàng. Tôi thấy ngứa cả mắt. Ừ, đẹp thì có đẹp đấy nhưng mà vướng víu khó chịu đối với một con bé hiếu động như tôi.
Đáng lẽ phải lấy làm tự hào khi mặc trên người chiếc áo dài đã từng đi vào thơ ca, đi ra từ lịch sử thì việc này đối với tôi lại là một cực hình. Chiếc áo thướt tha và duyên dáng ấy chỉ phù hợp với mấy hoa khôi kia thôi chứ nó không khiến cho tôi bớt chạy nhảy và đương nhiên chả mang lại cho tôi vẻ nữ tính. Áo dài à? Tôi buộc chéo hai vạt vào với nhau. Giày cao gót ư? Quăng chúng vào xó lớp. Và tôi lại rảnh rang nô đùa với chúng bạn. Sao phải bỏ lỡ những trò vui như thế vì điệu bộ khép nép, vì tóc xõa hay vì những nụ cười mỉm dịu dàng cơ chứ?
Mấy con nhóc hoa khôi của lớp thường nhăn mặt mỗi khi nhìn thấy tôi như thế. Động từ “đùa nghịch” không tồn tại trong từ điển dành cho các nữ sinh điệu đà. Lúc nào mấy đứa chúng cũng bận rộn với son son, phấn phấn, những cử chỉ thanh lịch cùng với tóc xõa nghiêng nghiêng. Tôi thì chả như thế. Mái tóc dài của tôi là do mẹ ép buộc phải nuôi từ hồi cuối cấp hai. Từ hồi nào đến giờ tôi toàn để tóc ngắn thì có làm sao? Có ai bảo tôi là con trai chứ?
Sấy xong mái tóc, tôi chải lại thật gọn gàng. Ô, nhìn mà xem kìa! Mái tóc xõa khiến tôi trông thật là lạ. Tôi ngẩn người. Một đứa con gái thật dịu dàng với mái tóc dài óng ả đang tròn xoe mắt nhìn tôi ở trong gương.
Bất giác đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc, tôi vén thử một bên tóc mình qua vành tai. Thấp thoáng đâu đó trong gương tôi như thấy có bóng dáng của mấy đứa hoa khôi lớp tôi.
Nhưng mà kiểu óc e ấp này dường như chả hợp với tôi. Bởi thay vì dưới mái tóc như thế phải là một khuôn mặt thẹn thùng thì lúc này ngự trị trên đó lại là vẻ mặt bướng bỉnh với đôi mắt hấp háy tinh quái. Dịu dàng không thể là kiểu cách của tôi. Vén tóc lại tôi búi lên tít tận gần đỉnh đầu. Tôi chống hai tay vào hông, xoay người qua trái rồi lại qua phải, tự nháy mắt với hình mình trong gương. Tôi trợn mắt rồi lại chu môi, phùng má. Đó, nhìn đi! Đấy mới là tôi.
Tôi không xinh. Bọn con gái nhận xét như vậy.
Tôi rất có duyên. Đó là kết luận của bọn con trai.Tự tôi đánh giá thì tôi thấy mình không xinh thật. Cái gì trên khuôn mặt tôi cũng đều to cả. Cái Hiền nó bảo vậy. Con nhỏ đúng là bạn thân của tôi có khác. Bởi bọn con gái cùng lớp nhận xét về tôi nhưng chả đứa nào phân tích về cái sự “không xinh” của tôi rõ bằng nó. Giờ có cơ hội ngắm mình thật kỹ tôi lại càng nhận thấy cái Hiền nói đúng.
Đôi mắt của tôi to (khụ khụ…may mờ không bị gọi là “đèn pha” ^^) nhưng được cái hàng mi dày và dài khiến cho ánh mắt của tôi trừ lúc lấp lóe những tia tinh nghịch ra thì có vẻ cũng khá…mơ màng (hehe…ngái ngủ thì có) Cánh mũi của tôi cũng hơi to hơn so với quy định. Còn đôi môi thì không gọi là to được vì phải dùng tính từ khác thích hợp hơn. Có lẽ “dày” là mô tả khá chính xác về đôi môi của tôi. Mẹ tôi thường nói về đôi môi của tôi thế này: “lớn lên sẽ khối anh chết vì đôi môi của mày đấy, con ạ”. Tôi hỏi tại sao thì mẹ tôi trả lời: “dày môi hay hờn, hay khóc nhè nên các anh hay phải…dỗ” (ố ồ !!! chả hiểu gì cả?)
Còn đây là nhận xét của cái Hiền về tôi: “phân tích kỹ các nét của mày thì không xinh (cảm ơn nó vì đã chẳng dùng từ “xấu”) nhưng nhìn tổng thể thì mày có khuôn mặt ưa nhìn đấy” Thú thực đến lúc này tôi vẫn chưa hiểu khuôn mặt ưa nhìn so với khuôn mặt xinh xắn thì khác nhau như thế nào?
Cũng chả hiểu nổi vì sao bọn con trai lại bảo “tôi có duyên”? Duyên là gì? Cái duyên ấy ở chỗ nào trên người tôi? Cơ mà tôi tin là bọn chúng không nói dối hoặc nịnh nọt bởi tôi chả có gì đáng để chúng mất công đến vậy. Lớp tôi vốn nổi tiếng là lớp nhiều hoa khôi nhất của khối. Đương nhiên còn có rất nhiều đứa con gái xinh đáng để bọn con trai không phải phí hoài lời khen tặng. Nịnh tôi thì chúng được gì chứ?
Thực tế thì tôi tin lời nhận xét của bọn con trai về tôi vì một lý do nữa. Đấy là chuyện từ hồi mới học lớp 6, tôi đã có bạn trai theo đuổi (ngượng thế! Tôi đi đâm đầu vào…gối tự tử đây!@@). Mà xét về lý thì chả đứa con trai nào lại dở hơi đi “tán” đứa con gái xấu hay chẳng có gì nổi bật cả. Cứ cho là tôi không xinh đi thì chí ít cũng là một đứa phải có cái-gì-đó hay ho chứ nhỉ? Cái-gì-đó đấy liệu có phải là cái “duyên” mà bọn con trai lớp tôi đã đề cập đến chăng? Tôi cũng chả dám huyênh hoang nhận bừa đâu. Nhưng có một sự thật là cậu bạn đó thực sự thích tôi và đã kiên trì theo đuổi tôi cho đến hết lớp 12. Từ cấp 2 thi lên cấp 3, tôi nộp đơn thi vào trường nào là cậu ta thi trường đó. Rồi hoa, rồi quà, rồi kiếm cớ đến nhà… (hết trồng cây si rồi lại …nhổ lên …lung tung cả ^^ he he)
Mất bao nhiêu năm làm “cái đuôi” của tôi, cậu ấy vẫn không nhận được từ tôi một tín hiệu nào. Trái tim tôi chả mảy may…chấn động. Hồi đó thì tôi biết quái gì về yêu? Ngoài lúc bận học ra, tôi mải lo đùa nghịch, quậy phá đã hết thời gian rảnh rồi. Sau này, cậu ta thi đỗ Đại học còn tôi thi trượt nên từ đó cũng chẳng có cơ hội gặp nhau thường xuyên. Các cuộc thăm hỏi, đến nhà cũng thưa dần rồi mất hẳn. Tôi thấy nhẹ nhõm cả người vì thời gian đó lúc nào tôi cũng thấy mình có lỗi. Chắc cậu ta bận học hoặc đã kiếm được ình một mục tiêu khác chứ nếu không thì…
Tôi đang mơ màng thì nghe tiếng mẹ gọi. Thôi chết! Hôm nay tôi phải đi phỏng vấn. Tôi và Hiền cùng nộp hồ sơ xin việc tại một Công ty nước ngoài có nhà máy nằm ở ngoài thành phố. Công ty đó cách Hà Nội khoảng 40-45 phút đi xe máy. Bây giờ là mấy giờ rồi không biết? Tôi thay vội quần áo và chạy thật nhanh xuống nhà. Mẹ tôi đã nấu sẵn ột bát mì mà tôi không kịp ăn. “Thế nào lát nữa về, mẹ cũng mắng à xem” tôi thầm nghĩ. Biết làm sao được? Giờ phải lo mà đi cho thật nhanh đã.
Dắt được chiếc xe máy ra ngoài đường, tôi thở hổn hển. Ôi, lại còn phải đến đón cái Hiền nữa chứ! Kiểu này thì muộn thật rồi! Tôi lẩm bẩm. Cả hai đứa nổi tiếng là “lề mề” thì chơi thân với nhau là phải. Lúc này đã là 7 giờ 15 phút. Phải nhanh lên mới kịp! 8 giờ là giờ phỏng vấn của tôi. Cái Hiền may mắn hơn nó phỏng vấn sau tôi những 30 phút. Nhà con nhỏ đây rồi. Nhà nó ở khá gần nhà tôi.
- Hiền ơi, xong chưa mày? Tôi hối hả gọi.
- Tao ra ngay đây. Con nhỏ nhí nhéo
Tiếng dép loẹt quẹt, nó xuất hiện ngay lập tức. May quá! Lề mề tập một đã thay quần áo, trang phục nghiêm chỉnh.
- Sao muộn thế? nó vừa xỏ giày vừa hỏi
- Ờ, suýt tao quên.
- Con khỉ! bệnh nan y rồi.
Tôi cười. Tôi là thế mà. Tôi đã tự giới thiệu về mình chưa nhỉ? Chưa à? Tính tình của tôi phức tạp lắm đấy! Hay mơ mộng, hay khóc lóc, hay rắc rối và hay quên. Là tôi đấy! (ẹc, ẹc)
- Eo, tao run quá, Hiền ơi
- Tao có hơn gì mày đâu?
- Không, là cái vụ đi xe máy cơ.
- À, cố lên. Tao giao tính mạng của tao ày. Yên tâm chưa?
- Thôi, hay là để tao giao tính mạng của tao ày đi. (Nói ra chả ai tin. Hôm qua, tôi …vừa học đi xe máy…hic!)
- Con khỉ! Tao đâu biết đi xe. Nó nhăn nhó.
Tôi liếc nhìn đồng hồ. 7 giờ 21 phút.
- Lên xe đi. Liều một chuyến.
Tôi và cái Hiền hầu như không nói chuyện gì với nhau trên suốt chặng đường. Mỗi đứa có một tâm trạng và mục đích riêng nhưng có một cái chung là cùng hồi hộp. Đây là lần đầu tiên chúng tôi đi phỏng vấn. Nhỏ Hiền học cùng với tôi từ trường cấp 1 rồi đến hết cấp 3. Tôi không thi đỗ Đại Học còn cái Hiền học xong lớp 12 là nó ở nhà phụ giúp mẹ bán hàng ăn. Nó không thi Đại Học vì hoàn cảnh gia đình. Tiếc cho con nhỏ quá. Học lực của nó khá hơn tôi nhiều. Tôi chỉ được cái học khá mấy môn Xã hội còn các môn Tự nhiên thì dốt hơn Mít Đặc. Thế mà tôi lại thi khối A mới khổ chứ. Tôi thi đỗ mới là chuyện lạ.
Nguyên do cũng chỉ vì tôi nể ba mà thôi. Ba tôi muốn tôi sau này trở thành kỹ sư ghê lắm. Ông ước ao sau này tôi sẽ là kỹ sư xây dựng, kiến trúc sư hoặc kỹ sư gì cũng được miễn là kỹ sư. Hồi ba còn nhỏ, gia đình ba tôi khó khăn lắm. Ông nội tôi vốn là dân gốc miền Nam. Ông ra Bắc không phải đi lính như những người khác thường phải thế mà chỉ để buôn bán. Ông gặp bà tôi và sau khi hai người kết hôn thì ông chuyển ra ở hẳn tại Hà Nội để sinh sống. Ba tôi lúc nhỏ học rất giỏi. Ông rất thông minh nhưng nhà đông anh em nên ông chỉ học hết lớp 10 (lớp 10 hồi đó bằng lớp 12 bây giờ)
- Dừng lại đi Hân. Nhỏ Hiền nói to làm tôi giật mình.
- Ôi, đã đến rồi cơ à? Tôi thốt lên rồi mới thấy mình thật là ngớ ngẩn. Chả sợ muộn rồi sợ đi đường trục trặc đến bần thần cả người ra ý chứ!
- Con khỉ! Nhanh lên! Lại chỗ cổng đi. Hiền giục tôi.
- Rồi! rồi! Từ từ đã nào! Mày làm tao cuống hết cả lên. Ngã oạch ra đây thì sao? Tôi rền rĩ
Tôi đi hơi quá đà một quãng nên phải quay lại. Đường trơn quá. Loay hoay mãi trên mặt đường trơn trượt một lúc tôi mới quay được chiếc xe. Cái Hiền sốt ruột nên đã nhảy xuống đi bộ. Tôi không dám đi xe mà xuống dắt cho an toàn. Đang xớ rớ với cái xe thì một chiếc ô tô con chạy vụt qua. Tôi hoảng hồn nép vào bên lề đường. Vì đang dắt xe lại dừng đột ngột nên suýt nữa thì tôi ngã. Vèoooo, soạt…cúi xuống thì ôi thôi cái quần trắng của tôi biến thành quần hoa. Nhìn các vệt bùn bám vào chi chít trên quần, tôi tức giận nghiến răng quát “Đi thế hả? Đồ điên!”
Chiếc xe con đi chậm lại nhưng không dừng. Nó rẽ vào hướng cổng của Công ty mà chúng tôi đang đi tới. Tôi hơi sợ. Chết rồi, không khéo tôi lại chửi phải Giám đốc Công ty thì coi như tôi đen đủi hết chỗ nói. Mô Phật! Con ăn ở hiền lành. Xưa nay con chưa từng chèn ép ai, à, chỉ đôi khi bắt nạt thằng em con có chút xíu thôi ạ. Cầu Trời khấn Phật cho đó chỉ là xe của khách đến làm việc với Công ty đó thôi. Hoặc thế nào cũng được miễn chả phải xe của ông Giám đốc. Lạy ông Trời! Lạy Đức Phật! Tôi lầm bầm khấn vái.
- Hân ơi, tao nghi cái xe kia lắm mày ạ. Chắc cũng đi làm muộn hay sao mà vội thế? Cái Hiền nói.
Tôi ngây người. Không ổn thật rồi! Chưa nói đến là xe của ngài Giám đốc. Đó mà là xe của người phỏng vấn chúng tôi thì đúng là chết chắc. Cơ mà làm sao lại có thể trùng lặp thế được chứ?
- Tao cũng nghi thế. Nhưng ai bảo đi ẩu chứ. –Tôi thanh minh cốt để bào chữa ình – Mày nhìn quần tao xem, có điên người không?
- Chúng mình đã thấy dấu hiệu của sự không may rồi đấy! Hiền than.
- Ôi, việc gì phải lo. Không thì tuyển vào chỗ khác. Tôi nói vậy để an ủi cái Hiền và cũng để tự an ủi tôi chứ thật ra tôi đang lo chết đi được. Sáng sớm đã vội vàng khen hôm nay là ngày đẹp, giờ đính chính lại có được không?
- Nhà máy này đẹp quá mày ơi! Cái Hiền thốt lên. Nó dường như quên béng cái vụ đen đủi kia mà cứ suýt xoa mãi không ngừng.– Tao chưa thấy nhà máy nào đẹp như này đâu (bạn quên là bạn vừa rời ghế nhà trường à?)
- Ờ. Tôi hờ hững. Mất hết tinh thần rồi còn đâu. Tôi lẩm bẩm. Liếc nhìn con bạn đang háo hức ngó quanh ngó quất, mặt mũi nó nom như trẻ nhỏ vừa được quà.
- Ôi, mày nhìn kìa. Đẹp thế chứ! Cái Hiền trầm trồ. Tay nó chỉ chỏ.
Tôi đưa mắt nhìn theo tay cái Hiền. Phải công nhận nhà máy này đẹp thật! Khuôn viên trồng đầy hoa và cây cảnh, đủ các sắc màu. Từ bụi cây cho đến ngọn cỏ đều được cắt tỉa một cách gọn gàng đẹp mắt. Bao bọc xung quanh tường rào Nhà máy là con mương đầy nước trong vắt. Trên bãi cỏ xanh rì sát cạnh con mương là những nàng liễu điệu đà đang làm duyên với chàng gió. Lối đi vào có đoạn bắc qua một cây cầu giả nhìn xuống dưới thấy rõ cả đàn cá tung tăng bơi qua bơi lại. Trông nơi này giống khu Resource hơn là Nhà máy hay bất cứ Công ty gì. Một Nhà máy quá ư là xinh đẹp! Và nếu để mất cơ hội được vào làm tại một nơi như thế chả phải là điều rất rất đáng tiếc hay sao? Nếu như hôm nay chỉ vì tôi mà bọn tôi không trúng tuyển thì chắc cái Hiền dám nguyền rủa tôi quá! Tôi rụt cổ, le lưỡi. Con nhóc này dai dẳng lắm! Nó mà đay nghiến thì thôi rồi! Giống hệt tôi (hị hị…) Ai bảo tôi chọn đứa tính giống mình để chơi thân chứ? (Hức! cái này gọi là “Gậy… bà đập lưng bà” đây! Hu hu…)
Bác bảo vệ tận tình hướng dẫn cho chúng tôi đi qua khu vực lễ tân lên khu văn phòng. Đón chúng tôi là một người bảo vệ khác trông trẻ hơn bác lúc nãy. Chúng tôi được đưa vào một căn phòng khá rộng và rất đẹp. Có một phụ nữ mang vào cho chúng tôi hai cốc trà và đi ra liền. Ngồi xuống ghế cả hai đứa lập tức quan sát căn phòng. Mọi thứ bày biện, trang trí ở đây rất nghệ thuật và sang trọng. Ghế bày xung quanh một cái bàn lớn giống như phòng họp của các giám đốc ở trên phim nước ngoài vậy. Có cả tivi, tủ lạnh và một số đồ điện khác nữa…
- Mời chị Huỳnh Thị Khả Hân.
Anh bảo vệ vừa rồi mở cửa, ló đầu vào gọi.
Trống ngực tôi đập thình thịch. Chân tay tôi run lẩy bẩy. Hít một hơi thật sâu, tôi đứng lên đi theo anh ta như cái máy. Cái Hiền nắm tay tôi nói cái gì đó hình như là chúc may mắn. Tôi chả nghe rõ gì cả. Lỗ tai tôi lùng bùng.
Anh bảo vệ ra hiệu cho tôi dừng lại trước một căn phòng đóng kín cửa. Anh gõ nhẹ vào cánh cửa phòng màu nâu.
- Mời vào!
- Mời chị vào. Nói rồi anh ta quay gót đi luôn. Tôi ngập ngừng chỉ muốn bỏ chạy theo anh ta.
- Mời vào! Có tiếng nói lần thứ hai.
Tôi đưa tay vuốt lại mái tóc. Nghĩ thế nào mà tôi lại vén tóc qua một bên tai. Tự dưng thấy mình điệu giống như mấy đứa hoa khôi của lớp quá. Tôt bật cười và lấy hết sức bình sinh đẩy cách cửa ra. Tôi tự tin bước vào trong.
Có bốn người tất cả. Hai nam và hai nữ. Hai chị rất xinh và đều còn rất trẻ nhìn tôi tươi cười. Hai người đàn ông, một anh béo ú – một anh gầy quá thể, cứ như bức tranh biếm họa, tôi nghĩ và che miệng cười.
- Good afternoon
Ơ, sao lại chào thế? Giờ là buổi sáng cơ mà? Tôi ngẩn tò te, đứng im như đang chào cờ. Cả bốn người họ cười rộ lên. Chút tự tin vừa gom lại được của tôi đã bay vèo đi sạch sẽ. Người tôi run bần bật. (Hu hu… Mẹ ơi, cứu con!)
- Good morning
Tôi chưa kịp định thần thì anh gầy lên tiếng. Giọng anh ta phát âm tiếng Anh khá chuẩn khiến tôi càng run lập cập
- Good… good morning…
- Sit down, please.
- Dạ…hơ…Thank you. (xem kìa! tiếng Việt, tiếng Anh cứ gọi là…loạn xạ)
- Could you tell us something relative to yourself? Anh béo hỏi tôi.
Chết tôi rồi! Câu hỏi này tôi chưa gặp bao giờ. Thường thì tôi chỉ biết trả lời những câu hỏi thông dụng như “What is your name?” hay “How old are you?” hoặc ” Where do you live?”. Nhà trường chưa có dạy cho tôi trả lời câu hỏi đại loại như thế này. Tôi cố gắng lục lọi trí nhớ của mình. Tôi học rất khá ngoại ngữ và có được kiểu giọng phát âm khá chuẩn môn này…Hức! mất mặt quá! Làm thế nào bây giờ?
Anh gầy chăm chú nhìn tôi. Ánh mắt anh ta hơi nheo nheo và rồi từ khóe miệng của anh ta nhếch lên một nụ cười khó hiểu. Nhìn đăm đăm tôi một lúc nữa rồi anh ta bỗng lên tiếng:
- Tell us about your name, your hobbies, your family, please!
À, tôi đã hiểu câu hỏi. Thế là tôi tuôn ra một tràng, cố hết sức uốn giọng cho thật chuẩn. Tiếp theo là một lô các câu hỏi nữa nhưng tôi đều trả lời suôn sẻ. Tất cả bọn họ đều gật gù. Xem ra họ có vẻ hài lòng với những câu trả lời hóm hỉnh của tôi. Họ nhìn tôi với con mắt như là đang đong đếm một mặt hàng vậy.
- Have you got a boyfriend? Anh gầy lại hỏi tôi một câu hỏi chả liên quan gì đến công việc. Suốt từ nãy anh ta toàn đưa ra những hỏi câu hóc búa để hỏi tôi. (Hừ, lão kia! Kiếp trước tôi có thù oán gì với lão à?)
Ô, lạ thật! Việc tôi có bạn trai hay chưa có liên quan đến công việc này hay sao? Tôi đang thắc mắc còn ngẩn ngơ chưa biết nói gì thì anh ta lại hỏi luôn:
- Are you single?
- Yes, I am. Tôi lập tức đáp liền. Trả lời xong mặt tôi đỏ bừng. Quái, sao lại hỏi câu này nhỉ? Anh ta trêu tôi chăng? Tất cả bọn họ đều phá lên cười.
Chị có má lúm đồng tiền nói với tôi bằng tiếng Việt:
- Chúng ta nói bằng tiếng Việt nhé. Em có câu hỏi gì không?
- Dạ, hiện tại thì em chưa có câu hỏi gì ạ.
Phù! Tuyệt quá! Thế là cũng xong rồi. Tôi mừng thầm, định bụng đứng lên chào cho nhanh và chuồn au…
- Anh muốn hỏi em thêm một câu. (Gruhhh! Vẫn là lão ấy. Thằng cha chết tiệt! Tôi lầm bầm rủa… thầm trong đầu) Anh chàng gầy vẫn chiếu tia nhìn khó diễn tả vào tôi và tiếp tục gây “thù oán”:
- Nếu trong lúc em đang thực hiện công việc mà người chủ đuổi em ra vì họ đang bực tức thì em xử lý như thế nào?
- Lúc người ta đang bực tức thì em sẽ đi ra. Lúc khác em quay lại thực hiện nốt công việc của mình. Tôi nhanh nhẹn trả lời.
- Thế nếu lần sau em đến, họ lại đuổi em thì sao?
- Thì em lại đi ra và quay lại vào lúc khác ạ. Tôi cố giữ vẻ bình tĩnh.
- Lần sau và lần sau nữa, người ta lại đuổi thì sao? Anh ta hỏi dồn.
Tôi hơi lúng túng một chút và rồi trả lời ngay:
- Ai nỡ lòng nào đuổi em nhiều lần đến thế. Tôi trả lời kèm theo một nụ cười tươi hết cỡ (Cố lên! Mày sắp vượt qua được rồi! Cố lên, Hân!)
- Okay. Nhưng em có chắc là sẽ không mắng họ là “Đồ điên” chứ? Nói câu này xong, mắt anh ta lại tiếp tục nheo nheo và một nụ cười dở dang lại hiện lên trên môi anh ta.
Tôi giật thót người. “Đồ điên!” Câu mắng đó nghe quen tai nhỉ? Chẳng phải vừa nãy là tôi đã dùng nó để rủa xả hay sao? Nhìn bộ dạng “mày-chết-với-ông” của anh ta kìa. Thôi rồi! cái xe con đó là của anh ta. Và anh chàng đã nghe thấy câu chửi của tôi rồi. Thôi! Thế là hết hy vọng! Công việc mà tôi đang thi tuyển là nhân viên chăm sóc khách hàng (hụ… hụ…) Trong yêu cầu tuyển dụng có câu: ứng viên dự tuyển phải có tính kiên nhẫn, lịch sự, nhã nhặn và giao tiếp tốt. (ặc!)
- Dạ, chắc chắn là không đâu ạ. Tôi cố gắng gỡ gạc bằng cách vừa đáp vừa cố mỉm cười nhưng chắc chắn là nụ cười của tôi méo xệch và xấu xí hơn bao giờ hết. Họ lại một lần nữa phá lên cười. Có lẽ họ cười bộ dạng lố bịch của tôi lúc đấy. Tôi cúi đầu nhìn xuống đất. Và giống như mọi người vẫn làm khi thẹn quá mức đó là ước ao. Tôi cũng ước. Ước gì nền nhà có một lỗ bỗng nhiên toác ra để tôi chui tọt xuống quách cho xong.
- Anh còn câu hỏi gì nữa không, anh Vương? tiếng một chị hỏi.
- Không. Đủ rồi.
Đáng lẽ phải là cảm giác mừng rỡ thì tự dưng tôi lại thấy nhột nhột gai hết cả người. Ngước mắt nhìn lên, tôi chạm phải ánh mắt của anh ta. Vội nhìn sang mấy chị, tôi run lẩy bẩy. Ánh mắt của anh ta sắc như dao vậy. Nó như muốn cánh cáo tôi “Em liệu hồn đấy!”
Chị má lúm đồng tiền cười hiền lành:
- Rất cảm ơn em đã tham dự buổi phỏng vấn này. Chúng tôi sẽ liên lạc với em sau. Em có thể ra về.
Chỉ chờ có thế, tôi vụt đứng dậy ngay.
- Em cũng cảm ơn các anh, các chị. Em xin phép ra về ạ. Tôi chào xong liền đi như chạy ra cửa.
Một buổi phỏng vấn đáng nhớ…đời!