Chương 23: Bến hẹn và thuyền tình
Giọt nước mắt của tôi chảy tràn trên khuôn mặt, lăn vào giữa hai đôi môi làm giám đốc Vương vội buông tôi ra. Anh ngồi im lặng một lát rồi rút từ trong túi áo ra một chiếc khăn mùi-xoa. Anh chấm nhẹ chiếc khăn lên khuôn mặt tôi, khẽ khàng lau những giọt nước mắt. Tôi vẫn tiếp tục khóc ngon lành. Ấm ức lắm! Tôi hình dung về nụ hôn đầu khác cơ. Tôi cứ cho rằng nụ hôn là cách biểu lộ tình yêu của các cặp tình nhân. Với tôi một khi người con trai yêu người con gái thì có nghĩa là họ thuộc về nhau chứ không liên quan nhì nhằng gì đến bất cứ ai khác. Tôi đã tưởng tượng rằng sẽ có một câu tỏ tình dài loằng ngoằng hay chí ít cũng phải là ba chữ ngắn ngủi“Anh yêu em” xong rồi người ta mới hôn. Nụ hôn đầu với tôi có ý nghĩa quan trọng lắm. Tôi đánh mất nụ hôn đầu trong nỗi tức tưởi thế này đây. Người đoạt lấy nó lại là người đã và đang thuộc về người con gái khác. Anh ta lấy đi nụ hôn đầu thiêng liêng của tôi như một việc tất yếu phải làm. Không một câu tỏ tình. Chẳng có lấy nổi một trong ba chữ ngỏ lời yêu muôn thuở kia.
Giám đốc Vương khẽ xoay mặt tôi lại:
- Nín đi em. Lát anh mua …kẹo cho.
-…
- Hay là muốn anh hôn nữa?
Tôi lập tức ngoảy mặt đi và vẫn tiếp tục sụt sịt.
- Em mà khóc nữa là nước hồ dâng lên đấy! Giám đốc Vương thản nhiên nói.
- Kệ. Tôi vùng vằng
- Ừ, kệ cho em chìm luôn.
-…
- Anh sẽ bơi vào bờ một mình.Cho em ở dưới này tha hồ mà khóc.
Tôi nín khóc ngay tức thì. Quay mặt lại tôi nhìn giám đốc Vương với ánh mắt giận dữ. Trông anh ta kìa! Đểu không chịu được. Anh ta nhìn lại tôi với ánh mắt nheo nheo và nụ cười tinh quái.
- Đồ…đồ…độc ác! Một lúc sau tôi mới thốt lên được.
- Muộn rồi! Bây giờ em mới nhận ra thì muộn rồi.
- Chả có gì là muộn cả. Tôi nhấm nhẳn.
- Làm gì có cơ hội lên bờ nữa đâu mà chẳng muộn? Anh ta tỉnh bơ.
- Ý anh là sao? Tôi ngơ ngác.
- 5 phút nữa anh sẽ để em một mình ở đây.
- Cái gìiiiiiiiiii?
- Ngu gì mà đưa em lên? Mặc kệ em. Anh có cơ hội tán cô khác.
- Anh ác vừa thôi chứ.
- Này, bây giờ mà em chìm là …vòng hoa màu đấy!
- ???
- Bị anh …hôn rồi chả hoa màu thì hoa trắng nữa à? Hahaha…
- Đồ đểu! Em ghét anh. Ghét anh…Tôi hét to. Mắt tôi lại ngân ngấn nước chực khóc.
Giám đốc Vương kéo mạnh tôi vào lòng. Anh ôm chặt tôi trong vòng tay
- Đùa em đấy. Làm sao anh nỡ để em lại đây chứ? Anh thì thầm.
- Em ghét anh lắm. Anh biết không? Tôi thổn thức.
- Biết. Em ghét anh lắm và ghét từ lâu chứ gì?-Giám đốc Vương hôn nhẹ lên mái tóc tôi và anh nói tiếp-Con gái là chúa hay nói ngược. Đúng không?
- Không. Tôi cố đẩy anh ra nhưng tôi càng cố sức thì càng bị anh ôm chặt hơn. Hơi thở của anh vương lên khuôn mặt tôi. Mùi thuốc lá lẫn trong thoang thoảng mùi rượu ngoại làm tôi choáng váng. Rồi một lần nữa bờ môi tôi lại bị môi anh chiếm hữu. Lần này con tim tôi dường như đã bị anh khuất phục. Nó không còn nhảy như loi choi trong lồng ngực nữa mà nó hòa chung nhịp đập với con tim của anh. Chiếc hôn lần này cũng không giống như lần trước. Đôi môi anh quấn chặt lấy môi tôi. Nóng bỏng và đam mê. Tôi như người say. Không. Chính xác là tôi đang say. Tôi mê mải uống mật ngọt tình yêu từ đôi môi anh. Và…tôi cũng bắt đầu…hôn lại anh (eo ui, xấu hổ chưa kìa!)
Nếu như trên thế gian này có cái gì vừa mềm mại, vừa ấm áp, vừa ngọt ngào lại vừa khiến người ta say đến ngây ngất thì đó chả phải thứ rượu quý lâu năm đâu. Khi được biết đến nụ hôn thì tôi có thể khẳng định được điều đó. Bờ môi của anh thật ngọt mềm. Chiếc hôn của anh thật đắm say, nồng nàn. Vòng tay của anh cũng thật ấm áp. Ấm như đôi môi của anh trong cơn gió đêm buốt lạnh. Tôi nhắm mắt tận hưởng cảm giác đê mê của lần yêu đầu. Tôi muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này. Tôi muốn cơn gió đừng lay đùa với những tán lá. Tôi muốn con sóng trên mặt hồ thôi lăn tăn. Tôi muốn đám mây kia dừng trôi. Tôi muốn không gian ngừng chuyển động. Không có bất cứ thứ gì, không có bất kỳ ai xen ngang chúng tôi.
Rất lâu sau giám đốc Vương mới rời đôi môi tôi.
- Em biết hôn rồi đấy.
-… (có đứa ngượng đỏ hết cả chân tóc. Vài lần ngượng là đỡ tốn thuốc nhuộm. Nhỉ? ^^)
- Nhưng cũng chưa đạt yêu cầu lắm đâu. Còn phải huấn luyện thêm.
- Anh nàyyyyyy!
Tôi ngượng ngùng cúi gằm mặt lại vần vò mấy ngón tay. Giám đốc Vương nắm nhẹ lấy một bàn tay tôi ngắm nghía. Anh bất ngờ khẽ hôn lên bàn tay tôi:
- Em là cục vàng của anh.
- Thật không ạ? Tôi tủm tỉm cười (cười rất gian giảo)
- Thật. Anh ngước nhìn tôi rất chân thành.
- Thế…thế bao giờ thì em là cục…cục…kia? Tôi che miệng cười khúc khích.
- Đến bao giờ có cô hôn tuyệt hơn em. Giọng nói của anh vẫn y như câu trả lời lúc trước. Rất…chân thành. (Grrrrrrr! :d34
Tức điên người! Tôi luôn luôn thua anh ở khoản đối đáp.
- Ngốc.-Anh cốc vào đầu tôi- Lần sau đừng hỏi lại anh thế nhé.
- Tại anh í. Bao nhiêu thứ anh không ví. Lại đi ví em như cục vàng? Tôi nói dỗi.
- Thứ gì?
- Kim cương hay ngọc chẳng hạn…
- Ùi, mấy thứ đó phù phiếm và đầy giả tạo. Không thực tế như vàng.
- Nhưng mà quý hơn vàng.Tôi cố cãi.
- Thế lúc dành dụm em mua vàng hay kim cương để cất đi.
- Tất nhiên là… kim cương. Tôi bắt đầu cãi chày cãi cối. (giã tứ-lung-tung. Hì!)
- Em đúng là ..con vịt.
- Hơ…tôi định chống đối nhưng giám đốc Vương đã kịp bịt miệng tôi bằng cái hôn rất nhanh. Rồi anh nâng cằm tôi lên nói:
- Em mà còn cãi là anh hôn đấy!
Tôi im bặt. Mặc dù rất thích được anh hôn nhưng tôi không muốn mình nghiện nụ hôn của anh.Tôi biết rồi đây tôi sẽ phải khốn khổ vì yêu anh. Hôm nay anh đi với tôi nhưng mai anh là của người khác. Nếu tôi để bờ môi của tôi cùng quay quắt với nỗi khát khao của con tim thì tôi sẽ khó mà thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn của tình yêu. Có lẽ đêm nay sẽ là đêm kỷ niệm. Có lẽ sau đêm nay tôi sẽ không gặp anh nữa. Và cũng có lẽ tôi chưa kịp say ly rượu tình vừa nếm từ môi anh. Tôi thẫn thờ nhìn về phía tít tắp của bờ hồ. Bóng tối và những làn sương dày đặc giăng mù mịt làm tôi không thế trông thấy gì ở đó. Mù mịt hệt như mối tình đầu của tôi.
- Mình lên bờ đi em. Gió bắt đầu lạnh hơn rồi.
- Vâng. Tôi đáp với tâm trạng chán nản.
- Em sao thế?
- Dạ, em không sao.
- À, anh hiểu rồi. Đi! Mình lên xe ngồi cho ấm cái đã -Anh ngừng lại nhìn tôi vẻ trêu chọc-Rồi mình hôn nhau tiếp nhé.
- Anh đi mà …mà …hôn…một mình đi. Tôi nóng bừng mặt vì ấm ức.
- Làm sao mà anh hôn anh được? Phải hôn em chứ?
- Anh…anh thích trêu em lắm à?
- Không. Anh thích hôn em hơn.
- Đồ…đồ…-Tôi chả nghĩ ra cái từ gì để rủa xả cho bõ tức- Ghét cái mặt. Tôi lầm bầm.
- Thích đôi môi là được rồi.