Rạng sáng, Đế Đài đất rung núi chuyển.
Cách một bức tường đá dày, tiếng kỵ binh dậm chân gần như làm rung chuyển cả thành trì.
Tên lính ở cổng thành bừng tỉnh khỏi cơn mộng, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ nhìn ra ngoài, giữa màn sương mù, một tiếng sấm rền vang khắp thành. Âm thanh càng ngày càng gần, bóng người ẩn hiện trong sương mù dần trở nên rõ ràng——
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hóa ra sương mù không phải là sương mù mà chính là bụi do chiến mã chạy tới, vô số kỵ sĩ mang giáp đông ngùn ngụt hung hăng xông thẳng tới bệ hạ.
"Không ổn rồi, a..." Lời còn chưa dứt, tên lính đã đau khổ ngã xuống.
Trước bức tường thành, hàng ngàn cung tiễn lông vũ được phóng ra trên không trung.
Đêm hôm trước quý tộc Hạ cũ còn đang lo lắng không biết nên nâng đỡ con cháu nào nào của Hạ Tử Thiên để trở thành hoàng đế mới, bọn họ đã giết sạch học giả trước đại điện, bước tiếp theo là trực tiếp tấn công hoàng cung.
Ân Đế thái tử đã chết, nghe nói là đã chết trong tay của một tên tư tốt tên Quý Hành, còn là tư tốt nhà ai, ai cũng không biết. Mọi người đều đoạt công lao, khi nghe tin thái tử mất tích trong vụ bạo loạn, họ đều nói rằng họ đã phái thích khách đến giết hắn. Vì vậy, một số xác chết bằng xương bằng thịt của "Đế thái tử" mơ hồ xuất hiện.
Ân vương đau đớn vì mất con trai, trong tay không có quân đội, không thể xử lý bạo loạn của mọi người, quý tộc trước kia ồn ào suốt nửa tháng, thế lực các bên đều giằng co, rốt cuộc đã đạt được một thỏa thuận, việc này không nên chậm trãi, giết Ân vương xong rồi nói.
Ân vương miệt thị Hạ gia tộc mưu toan thay thế, cái chết của một Ân vương và một Ân thái tử được coi là sự trừng phạt của Đế Đài đối với nước Ân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Âm thanh đao kiếm chém giết bay lượn trên Đế Đài, trong gió nồng nặc mùi máu.
Trong khu tốt nhất hoàng cung, các mỹ nữ tụ lại gần nhau cùng run bần bật.
Không giống như những lần náo loạn của các quan thần nửa tháng trước, lần này chiến mã tiêu minh không giống như một cuộc bạo loạn, mà giống một vụ tàn sát dân trong thành hơn.
Nơi vững chắc nhất của Vân Đài các là nơi ở của Việt nữ, Việt nữ triệu tập các nàng đến ẩn náu tại đây để đề phòng bất kỳ ai tấn công Vân Đài các.
"Có phải là quân đội không? Tại sao một đội quân lại xuất hiện ở Đế Đài? Họ sẽ xông vào Vân Đài các để giết người sao?" Phỉ cơ ôm ngực, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Tôn tiểu thư nắm chặt tay Phỉ cơ, cùng nàng ta ngồi cạnh nhau trên nền đất lạnh lẽo, "Khi nào có người quay lại thì chúng ta sẽ hỏi thăm, hiện tại đừng làm bản thân sợ hãi, chúng ta phải nghĩ đến chuyện vui vẻ."
Phỉ cơ: "Ta không thể nghĩ đến những điều vui được."
Tôn tiểu thư chỉ vào người mặc áo màu lam đang co lại thành quả bóng trong góc: "Nhìn đi, có vật nhỏ ở đó, chúng ta có thể lấy nàng ta làm niềm vui."
Phỉ cơ nhìn theo hướng mà Tôn tiểu thư chỉ: "Là Triệu cơ? Tại sao Triệu cơ lại ở đây, nàng ta có đủ tư cách để vào Đệ Nhất Khuyết sao?"
Tôn tiểu thư nói nhỏ: "Việt nữ cho nàng ta vào."
Triệu Chi Chi ôm chặt lấy mình, cố gắng thu lại càng nhỏ càng tốt, tốt nhất là không chiếm một tấc nào.
Căn phòng lớn này đầy người, nàng rất sợ chỗ đông người. Nếu là lúc trước, chắc nàng đã sợ đến mức không thở nổi.
Nhưng hôm nay nàng không sợ hãi như vậy nữa. Trái tim nàng đã bị Chíp Chíp chiếm một nửa, chỉ đủ để nửa kia sợ hãi.
Chíp Chíp đã biến mất.
Tất cả các dấu vết của của Chíp Chíp tại Nam Đằng Lâu đều biến mất, như thể chưa từng có ai sống ở đó. Nàng đã tìm kiếm cả Vân Đài các nhưng không thể tìm thấy 'nàng' ấy.
Dư quang Triệu Chi Chi nhìn thấy Tôn tiểu thư và Phỉ cơ đang tiến về phía mình, nàng biết họ muốn làm gì, nàng cam chịu vùi đầu vào đầu gối của mình, nước ngập hốc mắt.
Có rất nhiều người ở đây, nhưng không có Chíp Chíp.
Nàng nhớ Chíp Chíp.
Chíp Chíp sẽ không bắt nạt nàng, Chíp Chíp sẽ nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, kiên nhẫn dạy nàng chữ.
Nàng muốn ở mãi với Chíp Chíp.
Tôn tiểu thư dẫn Phỉ cơ đến chỗ Triệu Chi Chi, vừa đưa tay ra, đằng trước Việt nữ đã mắng: "Làm gì vậy! Cút cho ta!"
Tôn tiểu thư liếc nhìn Việt nữ, người đang nhìn nàng với ánh mắt sắc bén.
Tôn tiểu thư tiếc nuối liếc liếc Triệu Chi Chi, dẫn Phỉ cơ ra chỗ khác.
Sau khi hồi hộp chờ đợi cả ngày lẫn đêm, tên nô bộc bị tống ra ngoài để dò hỏi tin tức cuối cùng cũng trở về. Trong lúc hỗn loạn, gã bị tên tư tốt của quan thần chặt đứt nửa cánh tay, nằm hấp hối bên ngoài Đệ Nhất Khuyết của Vân Đài các, dùng khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời để hoàn thành sứ mệnh mà chủ nhân đã giao cho gã, hét lên ——
"Là người Ân, quân Ân tiến vào thành, Đế Thái tử mang Ân quân trở về!"
Không khí căng thẳng tan biến, các mỹ nhân phấn khích vui mừng khôn xiết.
"Ông trời phù hộ, Đế thái tử còn sống! Ngài đã trở lại!"
"Chúng ta sẽ ổn thôi, Vân Đài các là của ngài ấy, chúng ta cũng thuộc về ngài ấy!"
"Thật tốt quá, thật sự là quá tốt!"
Giữa tiếng hoan hô vui mừng, Triệu Chi Chi thất vọng cúi đầu.
Đế thái tử có trở về hay không, không phải chuyện của nàng.
Nàng chỉ muốn biết, Chíp Chíp đã đi đâu.
Cuộc chiến đầu tiên giữa vương tộc Hạ và vương tộc Ân kết thúc với sự thất bại thảm hại của quân quý tộc Hạ cũ.
Đầu tiên là nhiễu dân, sau đó giết hại hiền sĩ, rồi có ý đồ hành thích vua, từng người một, những việc Hạ vương thất trước kia đã làm, là mưu nghịch, tội chết không thể tha thứ!
Trận bão đẫm máu này kéo dài hai tháng kể từ khi Ân quân tiến vào thành để giết quân nổi dậy đến việc xử lý các công cụ trong thành, trận đổ máu này kéo dài hai tháng.
Hai tháng sau, Vân Đài các không còn quý tộc Hạ trước, chỉ còn Ân vương gia tộc, quan thần của nước Ân do Quý Hành đứng đầu đã hoàn toàn thay thế các thế lực Đế Đài trước đó, trở thành gia vương mới thực sự của Đế Đài.
Đó là cuối mùa đông, thành trì bị chôn vùi dưới lớp tuyết dày. Hoàng cung đang mở yến hội long trọng.
Vân Đài các ở gần hoàng cung, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nhạc đàn sáo vui mừng từ trong cung.
Triệu Chi Chi dựa vào cửa ngắm tuyết, A Nguyên và Kin Tử đem cái rương gỗ hôm nay xuất hiện vào trong nhà.
"Không biết lần này có thứ gì tốt."
Hai tháng trở lại đây, cứ cách vài ngày, rương gỗ lại được ném vào cửa phòng nhỏ. Đôi khi là những món ăn trân quý, đôi khi là chăn gấm than bạc, mọi thứ đều là vật dùng trong mùa đông, đều đầy đủ.
A Nguyên chờ mong Triệu Chi Chi mở rương gỗ ra xem bên trong có thứ gì.
Nhỏ giọng gọi mấy lần, Triệu Chi Chi hoàn toàn không nghe thấy.
A Nguyên lo lắng, kéo Kim Tử sang một bên: "Tiểu thư làm sao vậy? Gần đây nàng ấy vẫn luôn thất thần."
Kim Tử lắc đầu: "Từ lúc tiểu thư không đem đồ ăn ra bên ngoài nữa, nàng đã như vậy."
A Nguyên và Kim Tử đồng thời thở dài.
Có phải Triệu cơ lại bị ai đó trêu chọc?
Tâm địa nàng tốt, dễ bị người khác khi dễ, người khác vắt vài giọt nước mắt là đã có thể lừa được nàng.
Bầu trời lại đơm những bông tuyết trắng.
Triệu Chi Chi khoác bộ áo lông cừu bước xuống tuyết: "Ta đi dạo một chút."
Vương cung.
Sau khi các quan thần dâng hậu lễ xong, đến lượt các vương tử nâng ly chúc mừng phụ vương.
Tam vương tử, Cơ A Hoàng dẫn theo hai đệ đệ của mình, loạng choạng đi về hướng đại sảnh, vì không quen mặc y phục của nữ tử nên y đã suýt ngã vài lần.
Nhị vương tử Cơ Thái Sơn rất bất mãn với khuôn mặt bầu bĩnh của cậu: "Tam ca, sao hôm nay chúng ta lại mặc cái này? Đệ năm tuổi rồi, phụ vương nói không cần y phục nữ tử nữa."
Ngũ vương tử Cơ Tùng Tùng như ông cụ non ngẩng cao đầu: "Chắc là phụ vương thấy chúng ta mặc y phục nữ tử sẽ thích hợp hơn, nên cho chúng ta mặc lại."
Cơ Thái Sơn bĩu môi: "Nhưng đệ không thích mặc!"
Cơ Tùng Tùng: "Cơ Thái Sơn không được tùy hứng! Ngay cả tứ ca cũng không đổi lại y phục nam tử cho đến năm bảy tuổi. Hơn nữa, không phải là ngươi không thích mặc y phục của nữ tử, mà là ngươi đang chê chúng ta hôm nay không đủ lộng lẫy, tươi đẹp, không đẹp bằng những bộ trước ngươi thường mặc."
Cơ Thái Sơn cãi không lại, mở miệng hú hét: "Cơ Tùng Tùng ngươi khi dễ người khác! Cơ Tùng Tùng khi dễ người! Cơ Tùng Tùng là người xấu!"
Cơ Tùng Tùng càng gào to hơn: "Ta là ca ca của ngươi! Không được phép gọi đại danh của ta!"
"Ngươi sinh sớm hơn ta chỉ một phần tư canh giờ, làm sao tính là ca ca được!"
"Sinh sớm một phần tư canh giờ cũng là sinh sớm, ngươi xú không biết lớn nhỏ gì cả!"
"Ta không xú, ngươi mới xú! Tối hôm qua ngươi còn làm ướt giường!"
Tai Cơ A Hoàng ù đi vì bị hai đệ đệ nhỏ tuổi làm ồn, "Đừng ồn nữa, im đi."
Cơ Thái Sơn và Cơ Tùng Tùng im lặng, bắt đầu véo mặt nhau.
Cơ A Hoàng vội vàng tách hai người ra, nhất thời không để ý đến dưới chân, ngã ngay bãi phân chó, hai đệ đệ kéo nhau giẫm lên lưng y đi qua.
Cơ A Hoàng ngã trên mặt đất tức giận đến không muốn đứng lên.
“Tam ca.” Một bàn tay trắng nõn thon dài vươn ra.
Cơ A Hoàng ngẩng đầu nhìn người vừa tới, càng thêm bực bội: "Điện hạ."
Cặp sinh đôi lặng lẽ đi phía sau Cơ Tăc, không còn cãi vã và véo mặt nhau nữa, nắm tay nhau, rất ngoan ngoãn.
Cơ Tùng Tùng thì thào: "Tứ ca cũng mặc y phục nữ tử."
Cơ Thái Sơn: "Tứ ca mặc, ta cũng mặc, ta giống tứ ca, ta thích mặc nó."
Mặt Cơ A Hoàng buồn bực trên sàn, thân hình cao lớn và rắn chắc của y ẩn dưới lớp áo choàng, sắc mặt của y bị chiếc áo choàng màu đỏ sậm làm tối sầm lại. Hắn đã làm lễ đăng cơ đội quan rồi, đã sớm vấn tóc mang quan, bây giờ hắn hóa trang thành một nữ tử trong bộ quần áo sặc sỡ để tiếp đãi, hắn không thể búi cao đơn giản như người khác mà phải chải búi cao gọn gàng, và mang trâm bằng vàng.
Cơ A Hoàng tự giác cách nửa bước bên cạnh Cơ Tắc, cũng không lướt qua hắn, u oán liếc mắt đánh giá.
Tuy Cơ Tắc cũng cao, nhưng vẫn là thiếu niên mười bảy, vẫn đang lớn lên, so với y thấp hơn một ngón tay, sinh ra gầy gò trắng nõn, cơ xương như ngọc, mặc quần áo sẫm màu tối, bước đi chậm rãi, cho dù là trang điểm như một nữ tử thì cũng là hoàng nữ cao quý trong gia tộc.
Cơ A Hoàng nghĩ trộm trong lòng, không phải vừa rồi nghe Quý đại nhân nói chuyện Cơ Tắc phải mặc y phục nữ tử khi trốn vào thành, nên mới hỏi thêm vài câu sao? Gã thề gã chỉ cười nhiều nhất ba tiếng. Ai có thể nhịn cười được khi nghe thấy chứ? Đường đường là Đế thái tử, ẩn thân bên ngoài hoàng cung, phải che giấu tai mắt của mọi người bằng cách giả nữ tử, không phải nghe xong lời này, phụ vương không phải cũng nghẹn cười sao?
Kết quả trong cung yến hôm nay, Cơ Tắc đã đề nghị, vì vương tộc Ân đã đồng tâm hiệp lực, theo phong tục xưa của người Ân, các vương tử cần có y phục sặc sỡ để tiếp đãi mọi người trước cung.
Dù sao hắn cũng đã giả nữ rồi, không ngại giả một lần nữa, các huynh đệ cùng nhau làm luôn.
Về cái kiểu giết một nghìn kẻ địch, tự tổn hại tám trăm người như vậy, Cơ A Hoàng chỉ hận bản thân ngày đó lắm miệng, đó là lý do dẫn đến việc hôm nay.
Tuổi các đệ đệ còn nhỏ, mặc y phục nữ tử vừa xinh xắn lại đáng yêu, nhưng y là một người nam nhân có tấm lưng rắn rỏi và một vòng eo rắn chắc, mặc y phục sặc sỡ như thế thì ra bộ dạng gì? Y lại không giống như Cơ Tắc, trời sinh khuôn mặt trắng nõn tuấn tú.
Cơ A Hoàng vô cùng ghen tị với Cơ Tiểu Bạch, người đang ở thủ đô của nước Ân đã thoát khỏi một kiếp.
“Thật sự muốn vào sao?” Cơ A Hoàng đi tới đi lui, không thể gác thể diện sang một bên cầu xin Cơ Tắc.
Cơ Tắc: "Tam ca sợ?"
Cơ A Hoàng sợ nhất người ta nói mình không có gan, "Còn có thể sợ cái gì! Ta là đại trượng phu của nước Ân, chưa bao giờ sợ cái gì."
Vừa vào cung, mọi người đã nghẹn cười.
Lần này yến tiệc chỉ mời người Ân, mọi người cũng giống như lúc trước ở nước Ân, vui vẻ cùng với quân vương, cũng không có bao nhiêu kiêng kỵ. Ngay lập tức một vị tướng quân huýt sáo, "Đại tướng quân! Làm tốt lắm!"
Cơ A Hoàng xanh mặt.
Rượu được ba tuần, hai tiểu vương tử vui vẻ, nhảy múa với tre giữa cung điện. Mọi người vỗ tay tán thưởng và cùng nhảy múa.
Cơ A Hoàng ngồi ở giữa mọi người, say rượu đến ngã trái ngã phải, miệng hét lớn: "Phụ vương, Chíp Chíp khi dễ người ta, hắn bắt ta mặc y phục hoa văn!"
“Nhỏ tiếng lại đi, hắn nghe thấy rồi, lại muốn trừng ngươi nữa.” Ân vương cười ngồi trên cao nhìn xuống đám người phía dưới, không tìm thấy Cơ Tắc, liền hỏi Lỗ hoàng hậu bên cạnh hắn: "Thái tử đâu?"
Lỗ hoàng hậu: "Thiếp vừa thấy hắn đi ra ngoài, ngài muốn phái người đi tìm nó sao?"
Ân vương xua tay: "Chắc là ra ngoài hít thở không khí, thôi, kệ đi bất quá uống rượu của chúng ta, tối phạt nó uống thêm vài chén nữa."
Nam Đằng Lâu.
Cơ Tắc đứng bên cửa phòng nhỏ, không đi vào, nghiêng nửa người sang một bên, lặng lẽ nhìn lén.
Ra khỏi cung điện, đi dạo một hồi liền tới đây.
Hắn không biết vì sao lại tới đây, hai tháng nay bận rộn như vậy, giải quyết hỗn độn tốn kém, còn phải hoàn thành rất nhiều việc. Phụ vương giao việc cho hắn và Quý Hành, chủ yếu là Quý Hành, nhưng thân là trữ quân thì làm sao có thể ngồi hưởng nhàn được, cho nên bận đến yến tiệc hôm nay mới rảnh rỗi được một ngày.
Chờ hắn lấy lại tinh thần thì đã ở đây rồi.
Thế nhưng không có ai cả.
Chẳng phải Chiêu Minh đã nói vật nhỏ kia đến Nam Đằng Lâu mỗi ngày sao?
Hôm nay hắn muốn đến gặp nàng, có lẽ là để cho nàng thấy mặt, để nàng biết rằng mọi chuyện của hắn đều rất tốt, không cần phải lo lắng về chuyện đó nữa. Nhưng cuối cùng lại không gặp ai cả.
Chẳng lẽ đã quên hắn rồi sao?
Cơ Tắc phồng má định bỏ đi, vừa bước xuống khỏi tòa nhà gỗ thì mắt hắn đã đụng phải một người.
Trong làn tuyết mênh mông, thiếu nữ khoác bộ áo lông cừu, sững sờ một lúc rồi chạy về phía hắn.
Cơ Tắc bất ngờ bị ôm chặt.
“Chíp Chíp.” Hắn nghe thấy tiếng nàng gọi, từng tiếng, giọng nghèn nghẹn, như gõ vào tim hắn.
Lòng Cơ Tắc hỗn loạn, tay chân luống cuống, quên mất phải đẩy nàng ra.
Hắn vỗ vỗ vai nàng, giọng nói lãnh đạm trước giờ đã nhẹ nhàng hơn ba phần: "Ta về rồi, ngươi đừng khóc."